"Địa mẫu từ bi... Cảm tạ ngài đã phù hộ cho chúng con!"
Tiếng cầu nguyện quen thuộc lại vang lên bên cạnh.
Ngồi trong khu vườn xinh đẹp nên thơ, trên bàn một chút trà và điểm tâm được bày biện. Bên cạnh lại là một vị mỹ thiếu nữ, cảm giác như vậy... còn thật không tệ.
Nghĩ lại mấy ngày nay trải qua, cảm xúc Alan có chút phức tạp.
Từ lúc tiếp nhiệm vụ Goblin của Sword Maiden, sau đó cứu nữ tư tế, thần linh thử thách, kịch tình nguyên bản đã bắt đầu loạn hết cả lên vì hắn con bươm bướm này.
Vuốt vuốt cái trán cho mình thanh tỉnh chút, Alan cầm lên thanh kiếm dự định làm chút luyện tập.
"Black Fang đại nhân, ngài bị thương vẫn chưa lành, xin đừng làm vận động!"
Thiếu nữ tư tế gấp rút khuyên can. Đôi mắt to lấp lánh như có hơi nước, nhìn chăm chú vào Alan.
Đừng như vậy nhìn ta a. Người khác cứ tưởng rằng ngươi đang chịu ức hiếp.
Alan cảm thấy im lặng. Cái tính cách thích khóc nhè vẫn là quen thuộc như vậy.
"Không có vấn đề, cơ thể mình, ta tự hiểu rõ!" Hắn nghiêm túc cam đoan.
"Địa mẫu từ bi... Thật may mắn ngài nhanh như vậy khỏe lại, Black Fang đại nhân."
Được rồi, từ lúc biết hắn là thợ săn ma vật cấp cao Black Fang lừng danh, thiếu nữ bắt đầu dùng kính ngữ, thật là khiến hắn cảm thấy không quen.
"Lily phải không?”
"Black Fang đại nhân gì thì miễn đi... Gọi ta Alan là được!"
Quá hiếu tôn kính rồi! Lily tỏ vẻ xoắn xuýt, bé ngoan như nàng từ nhỏ lớn lên trong giáo hội luôn được dạy là phải từ tốn lễ phép.
"Hơn nữa... Chỉ có người thân mật mới gọi nhau bằng tên thật a!"
Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Alan cùng với nụ cười rạng rỡ tràn đầy mị lực... Đồng thời lần nữa nhớ lại bóng lưng anh dũng một thân một mình đối phó con ma vật khổng lồ, tuy chưa từng uống rượu, nhưng thiếu nữ cũng cảm thấy mình đã có chút say.
"... Alan đại nhân." Nữ tư tế nhỏ giọng, khuôn mặt hơi ửng hồng.
Alan cảm thán Đại địa mẫu thần thật đúng là đủ từ bi mới đưa thiếu nữ ngây thơ này đến bên cạnh mình.
Hơn nữa, cho dù xui xẻo bị lũ nhện ăn hết... cũng còn hơn là tương lai có thể bị đám goblin luân phiên.
Có hắn con bươm bướm này điên cuồng vỗ ra hiệu ứng, thiếu nữ trước mặt lúc đi tới thị trấn chỗ Goblin Slayer tiếp nhiệm vụ cho tay mới, có còn được Goblin Slayer cứu hay không... đã trở thành ẩn số.
Cô nàng ngốc này đa phần là do bị người khác kích động, mới chưa chuẩn bị gì nhiều ngoại trừ một lòng tràn đầy chính nghĩa đi ra ngoài mạo hiểm.
Nữ tư tế hành sử thần thuật trị liệu trong giới mạo hiểm giả có thể nói là hiếm có. Dù sao đều là tài nguyên quý báu của giáo hội, thành thật ngồi trong khu an toàn trị liệu thu phí cái gì cũng sống được rất tốt, coi như làm cống hiến nhất định cho xã hội.
"Thế giới đâu đâu đều tồn tại người bị thương sao. Cần gì phải đi ra ngoài đối mặt đao binh nguy hiểm. "
Theo Alan thấy, nữ tư tế này... vận khí ban đầu quả thật là thấp đến khó tin.
Làm một Healer, dù lấy thân phận người mới gia nhập vào đội ngũ mạo hiểm giả cấp cao như Ruby, Bronze thậm chí Silver cũng sẽ được hai tay chào đón. Mạo hiểm nào có chuyện không bị thương, bật hack như Alan chỉ là số ít.
Ma dược trị liệu thì Hiệp Hội Mạo Hiểm Giả là có cung cấp, nhưng không hề rẻ, trung bình đến phải một đồng vàng một bình, hiệu quả lại thua xa thần thuật.
Đáng tiếc, trong nguyên tác thiếu nữ tư tế gặp phải một đống tay mơ, từng cái thực lực kinh nghiệm chưa có bao nhiêu mà ai cũng kiêu ngạo lỗ mũi lên trời.
Nữ võ sĩ thì đòi đấu với ma vật bằng tay không, cả bao tay đều không có, điển hình trang bức chưa thành trước hết tạch, ngay cả hắn đều chẳng dám chơi như vậy. Mũ giáp luôn mang đầy đủ, vũ khí còn cần phải đặt làm đây.
Học sinh giỏi nữ ma pháp sư gặp goblin thì run cầm cập đọc chú ngữ lắp bắp, thả được một lần hỏa cầu thì tắt lửa.
Còn tên kiếm sĩ trẻ tuổi xài kiếm dài ... Đơn thuần là một bầu nhiệt huyết đi đưa đồ ăn, không nói cũng được.
"Cho nên... Gặp phải ta xem như là con cừu non của đại địa mẫu thần này gặp may mắn." Lão sói xám Alan thực sự nghĩ như vậy.
...
Buổi tối, biệt thự nhà Carter.
Đêm khuya yên ắng chỉ còn tiếng côn trùng thỉnh thoảng kêu vang.
Vài tiếng gõ cửa thật nhỏ vang lên làm Alan đang minh tưởng rèn luyện tinh thần thoáng bị cắt đứt. Hắn thật sự tò mò bây giờ đêm đã khuya mà ai đến tìm mình.
Nhẹ nhàng mở cửa, đập vào mắt là một bóng hình xinh đẹp. Chiếc áo ngủ màu trắng lộ vai rộng bồng bềnh cũng khó mà che lấp thân hình đầy đặn thướt tha.
Alan khẽ hít một hơi, một mùi hương thơm từ hoa và xà phòng xông vào mũi.
Dáng vẻ phu nhân Carter phải là vừa mới tắm xong, da thịt còn hơi phiếm hồng.
Mái tóc của nàng lúc này còn có chút ẩm ướt, không như ban ngày bó lên ngọn gàng mà đã xõa xuống che lấp một phần bờ vai. Da thịt trắng toát như ẩn như hiện cùng phía trước nhấp nhô quả thật rất dễ khiến người suy nghĩ mơ màng.
"Phu nhân Carter..." Giọng nói Alan hơi có chút khô khốc.
"Alan, có phiền không nếu ta vào ngồi một chút."
Khác với lúc trước, nàng bất ngờ xưng hô thân mật, giọng nói mềm mại kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp làm cho Alan cảm thấy toàn thân như mềm ra.
Theo bản năng rất muốn đáp ứng, nhưng do dư âm từ minh tưởng lúc nãy, đầu óc hắn may mắn giữ lại chút thanh tỉnh.
"Đêm đã khuya, phu nhân Carter. Ta... vừa tập luyện vẫn còn mệt mỏi, có gì ngày mai lại nói đi."
"Thất lễ!"
Nói xong Alan lễ phép gật đầu một cái xem như chào hỏi, lập tức nhẹ nhàng đóng cửa lại. Nhìn cũng không nhìn thêm một cái.
“A... ” Phu nhân Carter sửng sốt đứng yên trong chốc lát. Nàng bỗng nhiên có chút hoài nghi mị lực của bản thân.
...
Trong phòng,
“Mém chút là không nhịn được!” Nhìn xuống phía dưới, tiểu huynh đệ của mình đã trở nên không thành thật, hắn cảm thấy có chút im lặng.
"Ta đây coi như cầm thú cũng không bằng a." Alan tự giễu.
Thật bất đắc dĩ, nếu một thân một mình Alan thật sự không ngại cùng vị mỹ phụ kia thâm nhập độ sâu hiểu biết lẫn nhau, sung sướng qua hết ban đêm.
Hắn luôn không phải thực sự là chính nhân quân tử gì, nhưng mà khổ nỗi đi cùng còn có Basch và Lily.
Alan tuy tự nhận mình sở hữu chút thông minh, nhưng cũng không có thói quen xem người khác như ngu ngốc.
Phu nhân Carter tìm đến đa phần là vì lấy thân thể làm thù lao báo đáp ơn cứu mạng, có lẽ còn suy nghĩ tìm một người đáng tin để sau này dựa vào.
Trước không đề cập tới việc bị Lily phát hiện, hảo cảm độ đa phần sẽ về 0, tinh minh và lão luyện như Basch rất có khả năng phát hiện được hắn và Phu nhân Carter xảy ra chút gì.
Alan rõ ràng, tình huống với Carter một nhà bây giờ khó khăn thế nào. Căn biệt thự đang ở đa phần là không giữ lại được.
Lợi dụng lúc người gặp nguy, còn là cô nhi quả mẫu... Ngạch, tuy tình huống thực tế không phải hoàn toàn giống như vậy nhưng đảm bảo sẽ có người ác ý suy đoán. Cái này mới thực sự không ổn.
Tiếng tốt có thể không người biết, nhưng tiếng xấu... hoàn toàn có khả năng trong thời gian ngắn truyền xa vạn dặm.
Danh tiếng của hắn vừa mới gây dựng, còn đang trên đường thi hành giáo hội nhiệm vụ đâu, Năng Lượng Vận Mệnh chưa kiếm được lấy một điểm nữa là.
"Ban đầu lập nghiệp, ổn một chút là không sai."
An ủi một chút chính mình, Alan tiếp tục minh tưởng vượt qua một đêm khó chịu.