Anime Dị Giới Lữ Hành Gia

Chương 17: Còn chưa kết thúc



“Hóa ra là nữ tư tế bị Goblin dọa sợ đến hai lần... bài tiết rối loạn a.” Alan bây giờ đã chắn chắn biết cô nàng trước mặt là ai.

Trong đầu chuyển quanh ý nghĩ cũng chỉ vài giây, hắn nhẹ nhàng đưa tay kéo thiếu nữ đứng dậy.

Và không biết tình cờ hay cố ý, thân thể thiếu nữ vẫn còn chưa hoàn toàn khôi phục, bỗng chốc vấp phải một khối đá nhô ra, mất thăng bằng ngã nhào về phía hắn.

“Eeehh...” Thiếu nữ thoáng hét lên, tiếng kêu thanh thoát dễ nghe.

Nhìn thiếu nữ dựa vào lồng ngực mình, dù cho cách một lớp khôi giáp Alan cũng có thể cảm giác được thân thể nàng là mềm mại như thế. Tay hắn còn theo bản năng ôm đi qua vòng eo nhỏ nhắn.

Lấy khứu giác hơn người của Alan, ở khoảng cách gần còn ngửi thấy từ mái tóc mượt mà một tia u hương của hoa cỏ như có như không, hoàn toàn át đi những mùi vị khác.

Không gian chợt yên tĩnh vài giây, Alan đột nhiên cảm thấy mình vất vả một hồi cũng là đáng giá...

“Xin... Xin lỗi... Ta..” Âm thanh bối rối lúc này mới vang lên. Nàng cố sức lấy tay vùng vẫy ra khỏi ôm ấp, hai lỗ tai đã đỏ rực như máu, đôi mắt cũng xuất hiện một chút hơi nước.

Trong lòng thầm mỉm cười, Alan nhẹ nhàng buông tay.

“Cẩn thận một chút a!”

“Cảm..cảm ơn.” Thiếu nữ bắt đầu ngượng ngùng.

Có lẽ là do nhận thấy rất lâu bên ngoài không còn động tĩnh, vài gương mặt trong chiếc xe ngựa mới rón rén đưa ra. Một người phụ nữ và sau đó là hai đứa trẻ nhỏ, một nam một nữ.

“Phu nhân Carter.” Thiếu nữ tư tế vui mừng kêu lên.

“Địa mẫu phù hộ... Cũng may các ngươi không sao!”

Thiếu nữ mừng rỡ chạy tới gần xe ngựa, sau khi tỉnh lại, nàng tưởng chỉ có mình nàng là may mắn sống sót.

Trái ngược với cảm xúc của thiếu nữ, nụ cười vui mừng trên mặt phu nhân Carter cũng chỉ thoáng qua. Nàng đưa mắt nhìn khung cảnh thảm thiết xung quanh, sau đó lại ôm thật chặt hai đứa trẻ, dường như đang cố kìm nén bản thân khóc ra tiếng.

Thiếu nữ tư tế tươi cười cũng chợt cứng lại, mẫn cảm như nàng đã phát giác ra điều gì.

“Xin lỗi, Ngài Carter và những người khác đã...” Thiếu nữ có vẻ đau thương nói. Trong đầu nàng cũng thoáng hiện ký ức chung đụng trong nhiều ngày qua với thương đội.

Alan nghe vậy cũng chợt hiểu, Carter chắc là tên của chủ thương đội, khi bị bọn Arachas tấn công hẳn đã cùng mạo hiểm giả đoàn đội dũng cảm chống cự.

“Đáng tiếc kết cục tất nhiên không được may mắn lắm. Bỏ lại cô nhi quả mẫu... ”

“...Chờ đã, tên quả phụ này nhìn kỹ cũng thật xinh đẹp sao.”

Mái tóc vàng gọn gàng bó lại, đôi mắt nâu mang theo tia đau thương cũng có một loại phong tình đặc biệt, môi hồng da trắng, tấm vải da buộc chặt vào giữa váy đầm làm nổi lên vòng một đầy đặn, đã có hai đứa bé nhưng nhìn bề ngoài trông chỉ khoảng 25 tuổi là cùng.

“Khụ..Khục..” Vài tiếng ho khan xuất hiện hấp dẫn mọi người chú ý, đồng thời cũng cắt đứt Alan suy nghĩ vớ vẩn.

Người ta chưa tới nửa giờ trước đó còn là phụ nữ có chồng đâu, cũng không cần hắn vội tới ‘an ủi’.

Lúc này, Thuẫn Kiếm Sĩ cầm đầu cũng đã tỉnh lại, thật may mắn rằng lũ nhện bị Alan hấp dẫn nên chưa có thời gian để ý tới hắn.

“Basch đội trưởng!” Thiếu nữ tư tế và Phu nhân Carter đồng thời kinh hô.

Nhìn quang cảnh trước mắt, đặc biệt là một thân trang phục đen nhánh dính đầy vết máu của Alan, Basch lập tức biết được chuyện gì xảy ra. Dù cả người ê ẩm, khóe miệng rỉ máu, nhưng cũng cắn răng đứng lên.

“Thật sự cảm ơn các hạ, Chúng ta đều nợ ngươi một cái mạng!”

Trước mặt Alan, vị thuẫn kiếm sĩ đã bước vào tuổi trung niên trịnh trọng cúi người, tuy bị thương có vẻ rất nặng nhưng thanh âm vẫn trầm ổn hữu lực.

Phu nhân Carter vội vàng dẫn hai đứa trẻ tới gần, hơi miễn cưỡng mỉm cười nói tiếng cảm tạ, đảm bảo lúc sau sẽ có hậu báo, cảm xúc của nàng có vẻ cũng chưa hồi phục tốt lắm.

“Đều là mạo hiểm giả, thấy người bị nạn giúp đỡ cũng là chuyện đương nhiên. Tiếc là ta tới có hơi trễ!” Alan cũng thở dài nói, tiện tay còn lấy ra thẻ mạo hiểm để chứng minh thân phận.

“Rank Silver... ! ” Mọi người có chút bất ngờ kinh hô.

Đừng nhìn trong nguyên tác xung quanh đoàn đội của nhân vật chính có rất nhiều cấp Silver, đó toàn là mạo hiểm giả tinh anh nhất, bình thường không liều mạng ít nhất bảy tám năm thì đừng hòng tích đủ chiến công.

Đã vậy còn phải chứng minh thực lực mình đạt tiêu chuẩn bằng cách thảo phạt nhiều loại ma vật cấp cao, nếu không thì chẳng thể nào được chấp nhận tấn thăng.

Goblin Slayer so với các cấp Silver khác, thực lực chân chính cũng chỉ có thể tính là bình thường, coi như miễn cưỡng quá quan. Chính hắn khi gặp Goblin Lord cũng từng thừa nhận đánh chính diện quả thực không phải sở trường của mình.

Goblin Slayer lên cấp Rank Silver không bị cản trở, một phần cũng là nhờ trong mắt mọi người phẩm tính của hắn là tốt, chịu khó tiếp thù lao ít nhiệm vụ Goblin, giải cứu vô số thôn làng.

Trong nguyên tác, đối mặt một Goblin Champion, hắn bị đập vài đòn là suýt chết, nhờ đánh lén mới giải quyết được đối phương.

Trong khi ‘thương binh’ nam (Spearman) một mình là có thể mau chóng giết chết Goblin Champion mà không chịu một tia vết thương. Đây rõ ràng là chênh lệch.

Tuy có hơi ngạc nhiên thân phận của Alan, nhưng suy nghĩ kỹ cũng hợp lý. Nếu không đạt tới cấp bậc như thế cũng khó thể nào giải quyết cả một bầy quái vật Arachas nguy hiểm. Mặc dù một mạo hiểm giả rank 6 Emerald như Basch, thật ra chính là có chút hiểu lầm về sức mạnh bình quân của Rank Silver.

“Ta...Ta vẫn còn một lần phước lành Hồi Phục. Basch đội trưởng mau ngồi xuống nghỉ một chút a!” Thiếu nữ tư tế bây giờ mới gấp rút lên tiếng, vội vã chạy lại gần.

Alan hiểu ý cũng tránh ra, hắn vẫn cần phải thu thập đống chiến lợi phẩm a.

Arachas, túi độc thường được các ma dược sư thu mua với giá cao, đây là nguyên liệu làm thuốc tê xuất sắc, khoảng 1 tới 2 đồng vàng một cái. Tuy với tài sản của Alan hiện giờ không tính là cái gì, nhưng muỗi nữa cũng là thịt sao.

Đi tới xác của đám Arachas cách đó không xa, động tác nhanh nhẹn lấy ra một cái lại một cái độc túi.

Ánh mắt lại nhìn thoáng qua thiếu nữ tư tế đám người thì thấy một trong hai đứa trẻ, tiểu nữ hài kia nằm trong lồng ngực Phu nhân Carter hướng đang còn cầm một thanh kẹo que hướng hắn vẫy tay. Phu nhân Carter cũng đưa cho Alan một cái mỉm cười lịch sự.

“Cũng là một loli đáng yêu.” Alan nhẹ giọng thầm khen.

Hắn cũng gật đầu đáp lại, đang tính nói vài câu xã giao khen ngợi thì...

“Cẩn thận!!!”

Basch bỗng nhiên dẫn đầu la toáng lên, những người còn lại thì ánh mắt cũng trợn to, lộ vẻ hoảng sợ.

Thật ra trước khi bọn họ kịp nhắc nhở, Alan cũng đã cảm thấy một cỗ nguy hiểm làm hắn tim đập nhanh. Không suy nghĩ nhiều, hai chân lập tức phát lực, tung người nhảy thật cao lên né tránh.

Mặt đất nhấp nhô, một thân hình đồ sộ từ lòng đất chui ra, đi đầu là cái hàm khổng lồ đầy răng nanh và nước dịch, tiếp theo là tám cẳng chân cường tráng, mọc đầy gai nhọn, đất đá bị xới tung tóe, địa hình thậm chí ẩn ẩn có hơi rung động.

“Kreeeehhhhhhhhhh.”

Không khí lay động, lá cây rơi xào xạc như trải qua từng cơn gió lốc. Con quái vật gầm lên tức giận vì vụt mất con mồi, tiếng gầm thét xen lẫn điên cuồng vang vọng.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.