Sáng sớm Tam Thần nhận được một cú điện thoại. Người gọi hắn không ai khác chính là Trương Bối Vy:
“Thần Thần, đi ăn sáng cùng em có được không? Em có chuyện muốn nói!”
Hắn khẽ nhếch mép:
“Được! Tôi cũng có chuyện muốn nói với em!”
Tam Thần tắt điện thoại ngồi xuống giường nhẹ nhàng hôn lên trán Huỳnh Tiểu Phương mà đánh thức cô:
“Đồ lười! Dậy đi! Đi theo tôi!”
Mí mắt thâm tím, một bên má vẫn chưa tan vết bầm. Nhìn cô trông thật thảm hại. Vậy mà hắn còn hôn được sao?
Huỳnh Tiểu Phương nhíu mày, cô không quen được hắn cưng chiều. Cô to gan mắng hắn:
“Đồ đa nhân cách. Tôi còn muốn ngủ. Anh tính đưa tôi đi đâu?”
“Đi xem kịch hay!”
Vậy là hắn cõng cô ra khỏi nhà, nhét vô vào xe, cùng cô đi đến chỗ hẹn.
Đó là một nhà hàng cao cấp. Đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị của hắn nhưng bao năm qua hắn thường xuyên lui đến vì Bối Vy.
Hắn để Huỳnh Tiểu Phương ngồi sau bức bình phong. Còn chu đáo bảo phục vụ mang cháo tổ yến lên cho cô.
“Ăn đi!”
“Ừ!”
Đột nhiên hắn quay lại, giọng hắn rất trầm:
“Tôi đã từng nói sẽ làm chỗ dựa cho em, em còn nhớ chứ?”
“Tôi vẫn chưa quên!”
“Được!”
Hắn nói xong đi ra bàn phía trước ngồi. Chân dài bắt chéo, bàn tay chạm lên bàn gõ một giai điệu quen thuộc nào đó.
Huỳnh Tiểu Phương ở phía sau chầm chậm thưởng thức tô cháo nóng. Hình như vừa thoát chết ăn gì cũng ngon có đúng không? Cô chăm chú ăn đến mức không thấy Trương Bối Vy đã ngồi đối diện Tam Thần.
“Thần Thần, cuối cùng anh cũng chịu gặp em!”
Người đàn ông mang vẻ hung dữ nhìn về phía Trương Bối Vy nói:
“Em có gì muốn nói với anh không?”
Ả ta hạ giọng:
“Chúng ta làm lành đi có được không?”
“Trương Bối Vy, có phải trước giờ tôi cưng chiều em riết rồi em có thể tùy tiện làm chuyện xấu?”
“Anh nói gì em không hiểu?”
Trương Bối Vy nũng nịu. Ả ta vòng qua bên ghế của Tam Thần ôm cổ hắn.
Tam Thần lạnh lùng đẩy ả ra. Đây là lần đầu tiên hắn làm như vậy nên ả có chút bối rối?
“Rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Anh không thương em nữa sao?”
Lời này truyền vào tai của Tiểu Phương khiến Tiểu Phương buồn nôn.
Cô ở phía sau bức bình phong phát ra tiếng:
“Oẹ… Oẹ…”
Không đúng lúc chút nào nhưng cô kìm không được. Mà điều này đã khiến cho Bối Vy tức giận. Ả hung hăng đi ra phía sau.
Vừa nhìn thấy Tiểu Phương ả hét lên:
“Tam Thần, anh mang theo con ả này đến đây làm gì?”
Gương mặt tô son đậm của cô ta khiến Tiểu Phương hoảng sợ. Mà hơn nữa, cô cũng sợ mình bị đánh.
Vì cô chỉ còn nửa cái mạng!
Tiểu Phương hối hận rồi. Cô không nên theo Tam Thần đến đây.
Cô đứng dậy chạy trối chết.
“Đứng lại đó!”
Tiểu Phương chạy không nhanh hay nói đúng hơn chỉ có thể đi cà nhắc. Không để ý mà va vào lòng của Tam Thần.
Hắn đỡ lấy Tiểu Phương:
“Em chạy làm cái gì?”
Cô lắp bắp nói:
“Tôi sợ bị đánh!”
Hắn dịu dàng xoa đầu cô trước mặt Bối Vy:
“Có tôi ở đây sẽ không để em bị đánh. Tôi đến đây là để nói rõ tình cảm của mình.”
Tiểu Phương nghe hiểu thành hắn muốn mang cô cho Bối Vy cào cấu.
“Chết tiệt! Anh thả tôi ra!”
Mà lúc này, Bối Vy giống như ma quỷ. Vẻ mặt tức giận đến đỏ. Cô ta giậm chân hét lên:
“Tam Thần, buông con ả đó ra cho em. Rõ ràng cô ta là người thứ ba!”
Tam Thần vẫn ôm chặt Tiểu Phương. Từ rất lâu hắn đã nghe mẹ hắn dạy rằng: làm đàn ông phải dứt khoát. Trước đây hắn dây dưa với cả hai là do hắn chưa xác định được tình cảm của bản thân. Một phần là vì áy náy luyến tiếc trước bạch nguyệt quang của hắn.
Nhưng sau khi đã xác định rõ, hắn dứt khoát nói:
“Sau này, em đừng gọi cô ấy là người thứ ba. Hiện tại, cô ấy là vợ anh!”
“Vậy còn em? Còn tình cảm của chúng ta? Bao nhiêu năm nay, anh tính làm sao?”
“Anh với em lớn lên cùng nhau. Vì quá thân thiết nên anh ngộ nhận đó là tình cảm yêu đương. Mà từ khi gặp cô ấy, anh mới hiểu ra yêu khác với tình thân.”
Trương Bối Vy nắm chặt tay rơi nước mắt:
“Vậy cho nên anh bỏ tôi?”
Tam Thần khẽ chớp mắt:
“Anh sẽ vẫn đối xử tốt với em. Tiền tiêu vặt của em, anh sẽ vẫn cho em. Chỉ coi em là em gái. Mong em hiểu cho!”
Trương Bối Vy cười lớn:
“Tam Thần, anh được lắm!”
Trương Bối Vy tiến lên lúc này Tiểu Phương lùi về phía sau lưng Tam Thần.
“Cô trốn làm cái gì? Tôi không có ăn thịt cô!”
Tam Thần nói với Bối Vy:
“Nhưng có một chuyện tôi phải nhắc cho em nhớ!”
Hắn tiến đến vung tay lên, giáng một cái thật mạnh xuống mặt của Trương Bối Vy:
“Em chơi gì thì chơi nhưng không được đùa giỡn với tính mạng của con người. Lần này, niệm tình chúng ta thân thiết. Anh tát em xem như cảnh cáo. Lần sau sẽ mang em cho pháp luật trừng trị.”
Trương Bối Vy ôm mặt trong sự ngạc nhiên của Huỳnh Tiểu Phương.
“Tam Thần, anh bị điên rồi sao? Anh nói gì em không hiểu?”
Trương Bối Vy chấp vấn hắn. Tự nhiên cô lại bị tát?
“Người đàn ông đó khai rằng do sai hắn hãm hại Tiểu Phương.”
Bối Vy mở tròn mắt. Cô ta ôm mặt khóc lóc:
“Em không có!”
“Em còn nói dối anh sẽ giao chứng cứ cho cảnh sát!”
Tam Thần mở điện thoại ra bật đoạn ghi hình người đàn ông nói. Người đàn ông nói rằng chính Trương Bối Vy sai khiến hắn.
Cô ả lắc đầu: “Em rõ ràng không có!”
“Em còn cố chấp không nhận?”
Tam Thần quả nhiên tức giận. Hắn nắm lấy cổ tay của Bối Vy kéo đi:
“Được! Tôi giao em cho cảnh sát!”
Tự nhiên hoạ từ trên trời rơi xuống. Cô ả la lên:
“Anh phải tin em!”
“Xin lỗi đi!”, nhìn thấy sự kiên định trong mắt hắn. Tống vào tù ư?