Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 41



Mỗi ngày Đào Khê đều luyện khẩu ngữ, Lâm Khâm Hòa sẽ đọc và ghi âm lại những tài liệu tiếng Anh rồi gửi cho cậu, cậu sẽ vừa nghe trên điện thoại vừa bắt chước theo cách phát âm và ngữ điệu của Lâm Khâm Hòa. Buổi sáng cậu dậy sớm hơn, mau chóng ăn xong bữa sáng ở căn tin rồi chạy tới sân bóng rổ gần cổng trường, đứng dưới cơn gió hơi se lạnh của tháng Mười hai mà luyện khẩu ngữ tầm nửa tiếng.

Đào Khê nhìn thời gian rồi cầm quyển từ vựng tiếng Anh bước tới cổng trường. Vài phút nữa Lâm Khâm Hòa sẽ tới, cậu đứng ở một góc cạnh phòng bảo vệ, cúi đầu học thuộc từ vựng. Trong lúc đang cố nhớ một từ khó thì Đào Khê bỗng cảm thấy trước mắt tối lại, đầu và mặt bị một thứ gì đó mềm mại trùm lên, Cậu kéo thứ ấy xuống, để lộ ra đôi mắt. Lâm Khâm Hòa đang cúi đầu nhìn cậu, khóe miệng nở nụ cười. Cậu cúi đầu nhìn xuống lần nữa, trên cổ cậu có thêm một chiếc khăn cashmere màu đen (*) vẫn còn mang theo hơi ấm thuộc về Lâm Khâm Hòa.

(*) 

Lâm Khâm Hòa vươn tay chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ, quấn nó thật kín quanh cổ Đào Khê, nhìn ánh mắt long lanh của cậu nói: “Sau này buổi sáng đừng đợi anh, trời lạnh lắm.”

Đào Khê vùi đầu trong chiếc khăn mềm mại ấm áp khẽ lắc đầu: “Dù sao thì em cũng phải ra ngoài luyện tập khẩu ngữ mà, lạnh một chút thì suy nghĩ sẽ sáng suốt hơn đó.”

Lâm Khâm Hòa nhìn đầu ngón tay đông buốt tới mức đỏ ửng lên của cậu, cau mày tỏ vẻ không bằng lòng nhưng cũng không nói gì. 

Hai người bước dọc theo con đường Hương Chương đi về phía lớp học. Mấy ngày nay tối nào Đào Khê cũng chuẩn bị các tài liệu khẩu ngữ để sáng sớm tới đi bộ cùng Lâm Khâm Hòa sẽ nói chuyện với anh bằng Tiếng Anh. Lâm Khâm Hòa sẽ sửa lại những chỗ cậu phát âm không đúng, sau đó ngẫu nhiên cho một vài đề tài yêu cầu cậu nói ngay tại chỗ. Đào Khê vắt óc suy nghĩ cách trả lời câu hỏi của Lâm Khâm Hòa. Lúc nói xong cậu mới nhận ra hai người không đi trên con đường tới lớp học ban nãy nữa mà lại đang hướng tới một cửa hàng tiện lợi.

“Anh muốn mua đồ ăn sáng ạ?” Đào Khê hỏi.

Lâm Khâm Hòa không nói gì mà đi thẳng vào trong cửa hàng. Đào Khê bước vào theo, nhìn thấy Lâm Khâm Hòa chọn lấy một đôi găng tay nhung màu xám tro sau đó tới quầy thu ngân tính tiền. Bước ra ngoài tiệm, Lâm Khâm Hòa xé vỏ ra rồi đưa nó cho cậu. Đào Khê sững sờ nhận lấy đôi găng tay. Đôi găng tay này có một lớp lông xù mềm mại, chỗ mu bàn tay còn có một con gấu nhỏ, rất giống với chú gấu mà bọn họ gắp hôm nọ.

Lâm Khâm Hòa thấy Đào Khê ngây ngốc nhìn đôi găng tay thì tưởng cậu không thích liền nói: “Đeo tạm trước đã.” 

Đào Khê giương mắt nhìn Lâm Khâm Hòa, đưa cho anh một chiếc găng tay, vành mắt cong cong nói: “Hai đứa mình mỗi người đeo một chiếc đi.”

Lâm Khâm Hòa từ chối: “Anh không cần.”

Vì vậy Đào Khê đeo hai chiếc găng tay lên, xòe mười ngón tay ra ngắm nghía. 

*

Sau khi kết thúc những tiết học buổi sáng, Đào Khê cùng Lâm Khâm Hòa bước tới căn tin ăn cơm. Đây là một trong những việc mà trước đây cậu luôn mong mỏi và khát khao. bây giờ cậu đứng trong nhà ăn gọi cơm cùng Lâm Khâm Hòa, cậu cảm thấy các cô dì trong nhà ăn đều trở nên xinh đẹp như hoa vậy, chia thức ăn cũng khéo léo lắm nha.

Hôm nay có một nhóm học sinh lớp 9 tới trường tham quan khiến canteen chật ních người. Đào Khê bưng đĩa thức ăn đi tìm chỗ ngồi cùng Lâm Khâm Hòa. Lúc đi có không ít người lặng lẽ quan sát hai người, chủ yếu là mấy cô gái. Đào Khê không biết mấy cô nàng đang khẽ rủ rỉ với nhau điều gì, mà cậu cũng chẳng để tâm lắm.

“Khâm Hòa ca!”

Đào Khê vừa nghe thấy ba chữ này thì trái tim liền chùng xuống. Cậu quay đầu nhìn, là Dương Đa Lạc cũng đang bê đĩa thức ăn tìm chỗ ngồi, bên cạnh là cậu bạn cùng phòng với cậu – Từ Tử Kỳ. Ánh mắt cậu ta chạy tới chạy lui giữa hai người, sắc mặt bỗng trở nên khó coi.

Tầm mắt Dương Đa Lạc dừng trên chiếc khăn cashmere đen trên cổ cậu hai giây. Cậu ta khẽ cắn môi, bước tới trước mặt Lâm Khâm Hòa cười hỏi: “Các cậu cũng đang tìm chỗ ngồi à?”

Lâm Khâm Hòa gật đầu nhìn về phía Đào Khê đứng bên cạnh mình. Sắc mặt Đào Khê không thay đổi, thậm chí cậu còn cất tiếng chào hỏi Dương Đa Lạc cùng Từ Tử Kỳ. Từ Tử Kỳ nhìn Lâm Khâm Hòa, do dự một lúc rồi chỉ về phía chiếc bàn cách đó không xa, đề nghị với Lâm Khâm Hòa: “Mình thấy mấy bạn kia sắp ăn xong rồi. Bọn mình có thể tới đó ngồi chung.”

Đào Khê nhíu mày một cách khó nhận ra, trong lòng dâng lên sự bực bội cáu kỉnh.

Dương Đa Lạc cũng nhìn về phía cái bàn đó, nói với Lâm Khâm Hòa: “Thôi thì vậy đi, vừa hay đủ chỗ bốn người.”

Lâm Khâm Hòa cất giọng lạnh lùng: “Không cần, bọn tôi tìm chỗ khác.” Anh hơi ngừng lại, nhìn Đào Khê, “Đi thôi.”

Đào Khê thầm thở phào nhẹ nhõm rời đi cùng Lâm Khâm Hòa. Trước khi quay người bước đi, cậu nhìn thấy Dương Đa Lạc đang nhìn chằm chằm mình.

Từ Tử Kỳ ngồi xuống cùng Dương Đa Lạc, cậu ta lén nhìn sắc mặt người kia rồi nói: “Nó chỉ ở đây một năm thôi, lên lớp 12 là phải quay về cái vùng hẻo lánh kia rồi, sau này chẳng có liên quan gì tới bọn cậu nữa.”

Cậu ta biết Dương Đa Lạc cũng không ưa Đào Khê giống mình, càng không thích nhìn Lâm Khâm Hòa chơi thân với Đào Khê.

Dương Đa Lạc rũ mắt, khó nhìn ra được vẻ mặt, chỉ nói: “Bây giờ cậu ta cũng không liên quan gì tới bọn tôi.”

Từ Tử Kỳ chớp lấy thời cơ hùa theo: “Đúng vậy, nó là đứa không cùng thế giới với bọn mình.”

*

Một vài đợt khí lạnh của tháng mười hai đã tràn về, nhiệt độ trong thành phố Văn Hoa giảm xuống ngày một thấp, Đào Khê đã đổi sang mặc mấy bộ quần áo mùa đông từ lâu. Ngày nào cậu cũng kiên trì dậy sớm đọc sách. Đào Khê cảm thấy mấy câu kiểu “Yêu sớm ảnh hưởng tới học tập” đều là nói xằng nói bậy hết, ít nhất thì cậu thấy bản thân mình không như vậy, thậm chí còn học tốt lên nữa.

Dịp này cậu đã gia nhập Hiệp hội tranh của người trẻ, bị add vào nhóm Wechat hơn trăm người. Phó hội trưởng Quan Phàm Vận chủ động kết bạn Wechat với cậu, lúc này cậu mới nhớ ra người phụ nữ này chính là tình nhân của Dương Tranh Minh mà cậu gặp tại hôm triển lãm tranh.

Trong thời gian nghỉ trưa, Lâm Khâm Hòa đi tới lớp luyện thi đấu cấp tốc mà nhà trường tổ chức tạm thời, Đào Khê không nhịn được mà mở vòng bạn bè trên Wechat của Quan Phàm Vận ra xem. Vòng bạn bè của Quan Phàm Vận chủ yếu là những bức hình selfie trăm tấm như một, không thì là những bài đăng khoe quà rồi yêu đương này nọ, nhưng không hề có bức ảnh nào có mặt của Dương Tranh Minh, bên cạnh đó còn có cả những bức tranh cô ta tự vẽ. Đào Khê chăm chú nhìn, nhận ra rằng những bức này quá đỗi bình thường, trình độ này không thể nào so được với Phương Tuệ, không hiểu sao có thể ngồi lên được cái ghế phó hội trưởng, cũng không hiểu vì gì mà Dương Tranh Minh lại coi cô ta như là thế thân của Phương Tuệ. Đào Khê cảm thấy thật vô nghĩa, cậu thoát khỏi WeChat và tắt điện thoại đi, cầm bút làm bài đọc TOEFL, làm chưa được bao lâu thì có một nam sinh tới nói với cậu:

“Đào Khê ơi, lúc mình tới phòng bảo vệ lấy đồ chuyển phát nhanh thì gặp ba cậu đấy, ông ấy bảo gọi cậu ra.”

Đào Khê siết chặt cây bút trong tay: “Mình biết rồi, cảm ơn cậu nhé.”

“Mình quay về hơi chậm nên có lẽ ba cậu phải đợi hơi lâu rồi ấy. Xin lỗi cậu nha.” Cậu bạn kia tỏ vẻ áy náy.

“Không sao đâu.”

Đào Khê nói lời cảm ơn lần nữa với cậu ấy rồi lấy từ trong ngăn giữa của cặp ra một cuộn tiền buộc lại bằng dây thun. Đây là số tiền cậu đã chuẩn bị sẵn từ lâu, chỉ đợi ngày Đào Kiên quay lại tìm cậu. Có lẽ ngày trước Đào Kiên có đi tìm việc làm, nhưng chắc chắn là lại thua sạch vào đống bài bạc rồi nên muốn tới tìm cậu đòi tiền. Cậu quá hiểu “người ba” này rồi. Dù biết rằng đây là một cái hố không đáy, nhưng cậu vẫn bắt buộc phải lấp nó đi, tuy rằng chỉ là biện pháp tạm thời. Cậu không cho phép bất cứ ai phá hoại cuộc sống ở đây của cậu và Lâm Khâm Hòa. Tuyệt đối không cho phép.

Đào Khê cầm số tiền chạy tới phòng bảo vệ, nhưng kết quả lại không thấy bóng dáng Đào Kiên đâu. Bởi vì ngày nào Đào Khê cũng học tiếng Anh ở cổng trường từ rất sớm nên bảo vệ cũng quen cậu, vẫy tay nói với cậu:

“Nửa tiếng trước ba cậu có tới đây nhưng đã đi rồi.”

Đào Khê cau mày, không biết vì sao mà trong lòng bỗng dâng lên một linh cảm không lành. Cậu im lặng một lúc rồi hỏi: “Ông ta có nói gì không ạ?”

Bảo vệ thở dài một tiếng, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Đào Khê thì tỏ vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng đáp: “Không nói gì cả, cậu mau về lớp chuẩn bị vào học đi.”

Trong lòng Đào Khê cảm thấy hơi ngờ vực, cậu gật đầu, trước khi đi bảo vệ còn nói khẽ với cậu: “Sau này cố gắng đừng để ba cậu tới trường thăm nữa nhé.”

Đào Khê mím môi, rũ mắt đáp: “Cháu xin lỗi, làm phiền chú quá ạ.”

Cậu nghĩ có lẽ Đào Kiên lại gây náo loạn ở phòng bảo vệ như lần trước rồi, người ta thấy phiền chán thì cũng đúng thôi. Bảo vệ xua tay, nói uyển chuyển: “Không sao đâu. Tôi không có ý gì khác, chỉ là ba cậu có vẻ là người dễ xúc động, tôi chỉ lo sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng học tập của cháu.”

Đào Khê nói lời cảm ơn với bảo vệ rồi xoay người rời đi.

Chú bảo vệ nhìn Đào Khê bước đi xa dần, khẽ cảm thán với anh bạn đồng nghiệp vừa bước vào: “Đứa bé kia vừa nhìn là đã biết là một đứa trẻ ngoan, chỉ có điều người ba lại không bình thường chút nào.”

Đồng nghiệp tò mò hỏi: “Ông ta lại cãi lộn ầm ĩ với cậu à?”

Bảo vệ lắc đầu nói: “Không phải với tôi, là với…” Anh ta hơi ngừng một lát rồi lại thở dài, “Ây, thôi bỏ đi, chỉ là một tên nhà quê vô văn hóa thôi, chẳng nói nữa.”

Buổi sáng hôm đó lúc đang trực ban ở phòng bảo vệ, anh ta thấy Đào Kiên bước vào với một đôi giày da bong tróc. Bởi vì chuyện lần trước mà anh ta không hề có chút ấn tượng tốt nào đối với người ba này cả. Lúc anh ta đang định nói rằng không thể vào trường nếu như không có sự cho phép của giáo viên chủ nhiệm thì nhìn thấy Dương Đa Lạc bước tới.

Anh ta cười hỏi: “Dương Đa Lạc à, lại xin phép nghỉ về nhà sao?”

Kết quả là Dương Đa Lạc lại chẳng trả lời, Đào Kiên sải bước lớn tới trước mặt cậu ta, vẻ mặt kỳ quặc lớn tiếng hỏi: “Cháu tên là gì? Dương Đa Lạc sao?”

Dường như Dương Đa Lạc bị dọa cho phát sợ, trừng mắt nhìn Đào Kiên nói: “Chú là ai?”

Bảo vệ cảm thấy mọi chuyện có vẻ không thích hợp cho lắm, nhưng còn chưa kịp kéo Dương Đa Lạc ra phía sau lưng thì Đào Kiên đã túm mạnh lấy tay phải của cậu ta, vén ống tay áo lên, để lộ ra cái bớt màu đỏ trên cổ tay phải. Anh ta khó có thể miêu tả được vẻ mặt của Đào Kiên lúc ấy, chỉ nhớ rõ rằng mặt ông ta đỏ và căng ra như vừa uống rượu, hai mắt nhìn đăm đăm vào vết bớt kia rồi lại nhìn lên gương mặt của Dương Đa Lạc, đôi mắt sáng quắc, miệng lẩm bẩm cái gì mà: “Con trai của tôi”.

Dương Đa Lạc vốn đang vùng vẫy, nghe thấy câu này của ông ta thì bỗng chốc bị dọa tới mức mặt mũi trắng bệch, đôi môi run rẩy, quên cả giãy dụa. Bảo vệ tưởng này người đàn ông này điên rồi, vội vã chạy tới muốn kéo hai người này ra, nhưng Đào Kiên buông tay rất nhanh. Ông ta nhìn chòng chọc vào Dương Đa Lạc, bỗng vươn ngón tay chỉ vào cậu ta: “Cháu ra ngoài với chú một lát, chú có chuyện muốn nói với cháu.”

Bảo vệ che chắn Dương Đa lạc ra sau lưng mình, cả giận nói với Đào Kiên: “Không phải ông đến tìm con trai Đào Kiên của ông sao? Chắc cậu bé đang trên đường tới đây rồi, bạn học sinh này chẳng có quan hệ gì với ông hết.”

Đào Kiên không kiên nhẫn rút ra một điếu thuốc, giọng nói đặc sệt: “Sao mày biết nó không có quan hệ gì với ông hả?!”. Ông ta châm điếu thuốc, chỉ ngón tay kẹp thuốc vào Dương Đa Lạc đe dọa: “Mày không ra đây, tao nói luôn ở đây với mày đấy.”

Nói xong liền bước ra khỏi phòng bảo vệ, đứng ở cửa hút thuốc chờ Dương Đa Lạc. Bảo vệ quay người nhìn Dương Đa Lạc, định hỏi cậu ta có quen biết  người này không thì lại nhận ra gương mặt Dương Đa Lạc nhợt nhạt vô cùng, trán toát đầy mồ hôi, đôi mắt trống rỗng tựa như vừa tỉnh lại sau cơn ác mộng.

Cậu ta lẩm bẩm nói: “Ông ta tới tìm Đào Khê sao?”

Ánh mắt bảo vệ lộ ra vẻ lo lắng nói: “Đúng vậy, ông ta là ba của Đào Khê. Nếu cậu không quen ông ta thì đừng ra ngoài, quay về trường trước đã rồi đợi người nhà tới đón.”

Sắc mặt Dương Đa Lạc càng tái hơn, đờ đẫn lắc đầu định bước ra bên ngoài, nhưng vừa tới trước cổng, cậu ta bỗng xoay người nói với anh ta: “Chú à, chuyện này chú có thể đừng nói với người khác được không?”. Đôi mắt cậu ta tối tăm sâu thẳm.

Bảo vệ ngẩn người, vô thức gật đầu nói “Được”, nhưng quan tâm hỏi lại: “Thực sự không có chuyện gì chứ?”

Dương Đa Lạc hé đôi môi không còn chút sắc hồng nào, không nói gì quay người bước ra ngoài. Bảo vệ không yên tâm dõi theo Dương Đa Lạc cùng Đào Kiên bước xa dần. Dương Đa Lạc luôn trốn tránh Đào Kiên như đang đề phòng rắn rết bọ cạp nhưng lại không mặc kệ được ông ta. Hai người họ đi được nửa đường thì bắt đầu cãi vã kịch liệt. Anh ra đoán nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên do, muốn gọi điện cho giám đốc Dương nhưng lại nhớ rằng mình đã đồng ý với Dương Đa Lạc nên chỉ đành từ bỏ.

*

Lúc Đào Khê cầm theo số tiền chưa đưa kia, vẻ mặt nặng nề quay về phòng học thì Lâm Khâm Hòa đã ngồi ở chỗ rồi. Cậu điều chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt, về chỗ nhẹ nhàng hỏi anh: “Anh huấn luyện xong nhanh vậy sao ạ?”

Lâm Khâm Hòa không trả lời, rũ mắt nhìn vào đôi mắt của Đào Khê, vươn tay nắm lấy cằm cậu, ngón tay cái khẽ vuốt ve khóe môi, hỏi:

“Vì sao lại không vui?”

Đào Khê sững sờ. Cậu nhìn xung quanh, chắc chắn không có ai đằng sau mới yên tâm. Cậu né khỏi tay Lâm Khâm Hòa, đặt quyển sách ôn luyện TOEFL lên bàn anh, nói:

“Em làm sai nhiều câu hỏi đọc hiểu quá.”

Lâm Khâm Hòa không hỏi nữa, bắt đầu giúp Đào Khê giảng bài đọc. Ngoài thời gian nghỉ trưa, Đào Khê cũng cố định thời gian luyện học tiếng Anh trong giờ nghỉ trước khi vào lớp tự học buổi tối. Chỉ cần Lâm Khâm Hòa rảnh rỗi thì anh sẽ luôn ở bên cạnh hướng dẫn cậu học tập.

“Hình như anh có điện thoại kìa.”

Lúc trời đang nhá nhem tối, Đào Khê chọc chọc cánh tay Lâm Khâm Hòa, cậu nghe thấy điện thoại của anh đang rung lên. Lâm Khâm Hòa buông bút máy, lấy điện thoại ra nhìn, là La Trưng Âm gọi tới. Anh hơi cau mày lại, nói với Đào Khê một câu: “Là mẹ anh gọi” rồi nhấc máy. Đào Khê đang nghĩ xem mình có nên tránh đi không nhưng một bàn tay khác của Lâm Khâm Hòa nắm tay cậu giữ lại, nhéo nhẹ ngón tay cậu dưới gầm bàn khiến cậu cảm thấy hơi ngứa ngáy.

“Vâng, con sẽ về ngay.”

Đôi lông mày của Lâm Khâm Hòa nhíu chặt lại. Anh nghĩ nghĩ rồi nói với Đào Khê: “Trong nhà anh có chút chuyện, tối nay anh phải xin nghỉ về nhà một chuyến.”

Trái tim Đào Khê nhẽ nảy lên, hỏi: “Có nghiêm trọng lắm không anh?”

Lâm Khâm Hòa lắc đầu, nắm chặt lấy bàn tay của cậu, thấp giọng nói: “Chuyện thi TOEFL em không cần sốt ruột quá, thi một lần không qua cũng không sao, có thể thi lại nhiều lần.”

Đào Khê không ngờ Lâm Khâm Hòa vẫn còn nhớ buổi trưa cậu nói rằng vì làm phần đọc hiểu không tốt nên mới không vui. Cậu khẽ gãi lên lòng bàn tay của Lâm Khâm Hòa, cười nói: “Em đã không còn lo lắng nữa rồi.”

Lâm Khâm Hòa xách cặp đứng lên, nói với cậu một câu “Ngày mai gặp lại nhé” rồi quay người bước ra khỏi phòng học. Đào Khê nhìn bóng lưng của Lâm Khâm Hòa khuất dạng mới bỏ cuộn tiền vào trong cặp. Rốt cuộc vì sao Đào Kiên đã tới trường rồi mà nửa đường lại quay về? Cậu không tin rằng lương tâm ông ta trỗi dậy nên mới thế. Đào Khê nghĩ một lúc nhưng cũng không tìm ra được nguyên do.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.