Hôm qua đi nhiều nơi quá, hai người đều mệt lả người, vậy nên hành trình ngày nay chậm lại nhiều, buổi sáng đến vườn đào ăn đào, buổi chiều đến ngõ Cửu Lí.
Ngõ Cửu Lí là phố ẩm thực nổi tiếng của đảo San Hô, gần như mỗi ngõ đều cất chứa hàng ăn vặt đặc sắc ở Đông thành, còn có một số món ăn bản xứ của đảo San Hô, hai người chậm rãi vừa dạo chơi vừa ăn, sẵn tiện mua chút đặc sản.
Lúc về đến homestay trời vừa xẩm tối, có người ngồi trong sân ăn kem, Lâm Khinh Chu đảo quanh một vòng, vẫn chưa thấy tiểu Yển, hẳn là phải mai mới về. Tần Việt cũng không ở đại sảnh, không biết có phải về phòng rồi không.
nếu để chỉ thời gian thì tui sợt thấy người ta bảo dùng “xẩm tối” sẽ chắc ăn nhất í, còn “sẩm tối” thì từ điển Hoàng Phê cũng công nhận rùi, nếu bồ thấy thích để “sẩm tối” hơn thì giữ nguyên chỗ đó nha
Tắm rửa xong còn chưa đến bảy rưỡi, giờ này đi ngủ là bất khả thi, Lâm Khinh Chu bèn pha cho mình cốc cà phê, cầm ghi-ta ra sân thượng nhỏ bên ngoài.
Ghi-ta đã mười năm không dùng, nhưng thân đàn được bảo quản rất hoàn hảo, không hề tróc sơn biến dạng chút nào, cũng không tồn tại vấn đề dây đàn rỉ sét, tối qua cậu đã nhìn ra Tần Việt rất bỏ công gìn giữ cây ghi-ta này, bây giờ cảm giác này càng đậm hơn.
Cậu thử nới lỏng dây, phát hiện vẫn đàn được thật, hơn nữa âm sắc còn khá ổn. Bất giác đàn một đoạn nhỏ, khi phản ứng lại mới nhận ra thế mà mình lại đàn bản.
- - Cậu chưa từng chạm vào ca khúc này ở nơi ngoài đảo San Hô. Nếu như không phải trở về chốn đây, nhìn thấy cây ghi-ta này, thậm chí cậu sắp quên mình đã từng viết một ca khúc như vậy.
"Hú -- anh bé trên lầu ơi, anh đàn hay lắm đó, xuống đây đàn đi --" có tiếng giòn giã của cô gái đang gọi.
Lâm Khinh Chu nhìn xuống, phát hiện người đang gọi cậu chính là cái cô nữ sinh ăn kem trong sân, khi đó chỉ có một mình cô ngồi, bây giờ bên cạnh đã có thêm một nữ sinh và hai nam sinh, trông chắc là hai cặp người yêu vừa thi xong đại học, hô: "Anh bé ơi, xuống đi!"
Mấy người bên cạnh cũng góp vui, "Đúng đó anh bé, xuống chơi cùng đi, anh cool lắm!"
Lâm Khinh Chu thế mà xuống thật.
Sau khi nhận được quà sinh nhật là cây ghi-ta này, Lâm Khinh Chu cũng giống như hiện tại, thường hay ngồi dưới gốc đa đàn hát. Bà ngoại sẽ lấy dưa hấu trong tủ lạnh cắt thành từng miếng, đợi cậu hát mệt thì đúng lúc ăn.
Ngồi bên cạnh bà ngoại là người bạn nhỏ không nhớ rõ mặt ấy. Thỉnh thoảng cũng uống đủ loại sinh tố, xoài, dưa hấu, sữa dừa, đậu xanh đậu đỏ nè…trừ đậu xanh đậu đỏ Lâm Khinh Chu không thích, cái khác đều ngon hết.
Nhưng hình như người bạn nhỏ của cậu không hề kén ăn, lần nào cũng ăn sạch vị đậu xanh đậu đỏ Lâm Khinh Chu đã múc qua. Vậy nên người bạn kia rốt cuộc trông như thế nào, rõ ràng cậu đã nhớ ra nhiều cảnh tượng liên quan đến vậy, thế nhưng tại sao chỉ không nhớ được diện mạo của đối phương.
Lâm Khinh Chu cảm thấy buồn bực một cách khó hiểu, cậu cảm thấy mình đã quên chuyện rất quan trọng, nhưng đến ngọn nguồn cũng không biết bắt đầu tìm từ đâu.
Mới đầu trong sân chỉ có một bàn học sinh, về sau dần dần có thêm người bị tiếng đàn ghi-ta của Lâm Khinh Chu thu hút, lũ lượt kéo ra khỏi phòng, có người ngồi trên ghế mây, có người trực tiếp ngồi bệt xuống đất.
Khi sắp đàn xong bài thứ hai, Tần Việt và Đường Tĩnh Du cũng ra tới, phía sau là tiểu Yểu không biết về từ khi nào. Ba người hẳn là đã bàn bạc đâu ra đấy, một người nách kẹp ôm hai trái dưa hấu to, một người xách mấy chai rượu trái cây, ông chủ Tần thì bưng khay gỗ để dao gọt trái cây và ly rượu, ba người xếp đồ lên mấy bàn tròn, gọi du khách trong sân cùng ăn.
Mọi người liền ngồi tụm lại, vừa ăn dưa hấu vừa nghe Lâm Khinh Chu hát. Chỉ có Tần Việt ngồi ở phía xa, nhìn Lâm Khinh Chu cách một đám người.
"Hay! Thêm một bài nữa!"
"Thêm một bài nữa!"
"Thêm một trăm bài nữa!"
Người khác còn khá khách khí, dụ một bài một bài, chỉ có người đàn ông trẻ mới xuống từ trên lầu dữ dằn nhất, vừa mới tới đã chọc ai nấy cười bò, mọi người phụ hoạ theo hắn, "Đúng đúng đúng thêm trăm bài nữa đê!"
Lâm Khinh Chu cười đến là bất lực. Một trăm bài giọng cậu phải phế luôn ở đây, concert mấy vạn người của ca sĩ lớn người ta cũng không hát chừng đấy.
"Không có một trăm bài, mười bài cũng không có. Chỉ hát nốt một bài cuối." Cậu biết Tần Việt bảy rưỡi về phòng ngủ, nếu như hát tiếp, rất có thể sẽ ảnh hưởng giờ nghỉ của đối phương.
"A -- sao lại thế, một bài làm gì đủ! Không đủ không đủ!" Nữ sinh gọi cậu xuống kháng nghị.
Lâm Khinh Chu mỉm cười, ngón trỏ đè bên môi, làm một động tác suỵt. "Để tôi nghĩ xem, bài cuối hát cái gì."
Kết quả ngón tay có suy nghĩ của riêng nó, Lâm Khinh Chu chưa kịp nghĩ xong, nó đã tự động đậy, còn là đoạn giai điệu rất quen thuộc.
- - Bài. Khi nãy trên lầu chỉ đàn một đoạn nhỏ, lần này cuối cùng gảy nó một cách trọn vẹn, bài hát mười năm hơn chưa từng đàn lại, nhưng giống như khắc vào cơ thể Lâm Khinh Chu, không cần tốn công ngẫm nghĩ, giai điệu đã tự nhiên chảy ra từ đầu ngón tay.
"....Một mùa hè của tháng nọ tháng kia, gió khẽ lay cành lá ngô đồng
Anh bỗng va vào trong mắt em, tựa cầu vồng trong câu chuyện cổ tích
Anh là xuân hạ thu đông, là cả phần đời của sau này...."
Lúc hát ca khúc này, trong đầu hiện ra khuôn mặt của Tần Việt, nhưng có vẻ non nớt hơn so với hiện tại, song ấy chỉ là khoảnh khắc rất ngắn ngủi, sau đó liền biến thành ông chủ Tần của bây giờ.
Rõ ràng bọn họ cách nhau không xa, Lâm Khinh Chu lại cảm thấy không thể bắt được anh, cảm thấy nhung nhớ. Cậu ngước mắt, nhìn xuyên qua đám người, bốn mắt đối nhau với người trong xe lăn.
Bựt -- Lâm Khinh Chu gẩy nhầm dây, dây đàn lập tức đứt. Trong lòng cậu chợt căng thẳng chẳng rõ nguyên do: "Xin lỗi, dây đứt rồi, không đàn được nữa."
Đã đàn ghi-ta hơn nửa tiếng, tắm cũng uổng công, sau khi về phòng Lâm Khinh Chu vào nhà tắm tắm lại, mới vừa ra liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Anh Lâm, anh có đó không?" Là giọng của tiểu Yểu.
"Tới ngay."
"Anh Lâm, em tới đưa băng cá nhân cho anh." Lúc dây đàn đứt ngón tay Lâm Khinh Chu bị cắt rách, bản thân cậu không để ý, cũng không thấy đau, không ngờ tiểu Yểu lại tinh tế thấy được, còn có lòng đưa băng cá nhân cho cậu.
Lâm Khinh Chu nhận đồ, "Cảm ơn."
"Ôi, anh khách sáo làm chi, lén nói cho anh cái này, " tiểu Yểu lấy mu bàn tay che nửa gương mặt, thần bí nói, "Thực ra là ông chủ tụi em kêu đưa qua đó, bằng không dựa vào cái tính cẩu thả này của em, làm gì mà chú ý được mấy cái này."
- - Thế mà là Tần Việt.
"Nhưng vì sao phải lén nói," cậu cười nói, "Ông chủ không cho hả?"
Vốn chỉ thuận miệng nói đùa một câu, không ngờ lại trúng thật, "Phải phải, lúc ông chủ đưa đồ cho em đã đặc biệt cảnh cáo, không cho em nhắc đến ảnh."
Tại sao. Nhắc thì nhắc thôi, bảo nhân viên đưa băng cá nhân cho cậu là chuyện xấu hổ gì sao mà nhắc được. Ông chủ homestay quan tâm khách trọ, không phải nói lên quán các người phục vụ tận tâm chu đáo ư. Lâm Khinh Chu nghĩ.
"Anh Lâm anh đừng nói với ông chủ tụi em nhé, nếu không ảnh sẽ trừ lương của em." Tiểu Yểu không giếm nổi bí mật, nhất thời nhanh miệng nói ra chân tướng, nói xong lại hơi hối hận, hi vọng Lâm Khinh Chu có thể giữ bí mật giúp mình.
Lâm Khinh Chu không nhịn được cười: "Người như ông chủ Tần mà cũng lương nhân viên à?"
Mặt tiểu Yểu hiện lên nỗi đau xé lòng: "Chứ gì nữa, ông chủ tụi em chính là Tần lột da, hễ dính dáng đến phương diện tiền nong, thật sự là không nhường một tấc, người khác muốn được lợi từ chỗ ảnh hả, hừ hừ --" tiểu Yểu cười lạnh, "Mơ đi."
"Không thể nào." Hiển nhiên Lâm Khinh Chu không tin, Tần Việt trong mắt cậu rõ ràng là thần tiên ngồi cao trên mây, thần tiên sao có thể dính mùi tiền. Hình tượng phù hợp nhất với ông chủ Tần, không phải nên là xem tiền tài như cỏ rác, không muốn khom lưng vì năm đấu gạo, nên mới yên lòng mở homestay ở đây sao.
"Em biết ngay mấy người các anh sẽ bị bản mặt của ông chủ tụi em lừa gạt mà! Thôi thôi xin, cứ để bông hoa trắng nhỏ mong manh em đây độc hưởng tất cả đi!"
Lâm Khinh Chu cười gần chết: "Mấy người chúng tôi là mấy người nào, nhiều lắm à?"
"Còn phải nói." Tiểu Yểu thầm trợn trắng mắt, nhưng không nói tiếp, "Được rồi anh Lâm, em không làm phiền anh nữa, anh nghỉ ngơi tốt nhé!"
Lâm Khinh Chu: "..."
Vốn còn muốn thừa cơ hóng hớt chút việc vặt của ông chủ Tần, kết quả chủ đề sao nói dừng là dừng vậy, thế này bảo ai mà ngủ cho nổi.
Trong lòng cậu thấy chua chua, nghe giọng điệu của tiểu Yểu, chắc chắn ông chủ Tần rất được chào đón. u cũng phải, một người thế kia, ai mà nỡ không thích chứ. Cậu đã thích chết đi được. Sống gần ba mươi năm, một tấm xuân tình phải đặt trên người ông chủ Tần rồi.