Trước khi tức giận bỏ đi, Kiều Dịch Thần gọi anh ta lại: "Anh này, đừng áp đặt tầm nhìn hạn hẹp của anh lên người khác, anh cho rằng hai vạn có thể nuôi sống cả một gia đình nhưng có lẽ với người khác, hai vạn chỉ là một chiếc cốc vỡ."
Lời này chẳng khác nào nói thẳng ra là, tiền lương hai vạn một tháng của anh, vẫn nên cố gắng thêm nữa rồi hẵng ra ngoài khoác lác.
Người đàn ông chịu nhục xong, bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Nhân viên phục vụ trấn an những khách hàng khác, Kiều Dịch Thần cũng đang nhẹ nhàng cảm ơn cảnh sát, cả quán cà phê chỉ còn mình tôi vẫn đứng đờ ra.
Tôi cũng định đi nhưng dù sao thì Kiều Dịch Thần cũng coi như đã giúp tôi nên tôi đành yên lặng đứng chờ.
Vài phút sau, Kiều Dịch Thần tiễn cảnh sát đi, quay lại nhìn tôi, đáy mắt như có chút ý cười, rực rỡ như ánh sao.
Anh bước về phía tôi, như thể xung quanh anh đều có ánh huỳnh quang, tỏa sáng rực rỡ.
Tôi nắm chặt chiếc túi rẻ tiền trong tay, lùi lại một bước.
Cúi đầu lên tiếng: "Chuyện hôm nay, cảm ơn anh nhiều."
Giọng điệu vô cùng xa lạ.
Bước chân của người đàn ông cũng khựng lại.
Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy có luồng khí lạnh bao trùm lấy tôi.
"Không có gì, thưa cô."
Anh lạnh lùng đáp lại tôi một câu.
Tôi hơi không chịu nổi bầu không khí kỳ lạ này, cười gượng một cái, rồi cầm túi định nhanh chóng rời đi.
Nhưng khi lướt qua Kiều Dịch Thần, anh đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy cổ tay tôi.
Hành động bất ngờ khiến tôi giật mình.
Nhiệt độ nóng bỏng truyền đến từ lòng bàn tay to lớn của người đàn ông, như thể có thể xuyên qua lớp vải, thiêu đốt làn da tôi, rồi lại theo kinh mạch, trực tiếp thiêu đốt cả trái tim.
Toàn bộ dây thần kinh của tôi bất giác căng lên.
"Anh..."
8
Mười phút sau, tôi đã ở trong phòng giám đốc của Kiều Dịch Thần.
Anh ấn tôi ngồi xuống ghế sofa, dịu dàng khom lưng, cúi xuống xem vết thương trên chân tôi.
Lúc này tôi mới giật mình nhận ra, hóa ra lúc nãy khi Kiều Dịch Thần kéo tôi, tôi đã vô tình bị trẹo chân.
"Chân sưng thế này mà không thấy đau à?"
Kiều Dịch Thần nhíu mày, không biết có phải tôi nhìn nhầm không mà tôi lại thấy trong mắt anh ánh lên vẻ thương xót.
Tôi cười gượng gạo: "Không sao, da dày thịt chắc, một lát nữa là tự hết sưng thôi."
Kiều Dịch Thần nhìn tôi: "Không được, vết thương này là do tôi gây ra, tôi phải chịu trách nhiệm."
Không đợi tôi từ chối, anh đã lấy dầu xoa bóp ra.
Tôi lúng túng không biết làm sao, đành coi cái chân đang được anh nắm lấy là chân giả, không dám nhúc nhích.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lại xoa bóp mắt cá chân sưng đỏ của tôi.
Tôi có chút khó xử, ngồi không yên.
"Kiều Dịch Thần."
Đột nhiên, anh nhẹ giọng mở lời, ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mắt tôi, tự giới thiệu: "Tôi tên là Kiều Dịch Thần."
Tôi nhìn đôi mắt đẹp của anh, ngẩn người vài giây.
Đây chính là người đàn ông đã chiếm trọn một nửa thời thanh xuân của tôi. Lúc này, anh đang ở ngay trước mắt tôi nhưng tôi lại không dám chào hỏi một tiếng.
Cũng không dám nhắc anh, chúng ta từng là bạn học cũ.
Tôi sợ anh không nhớ ra tôi.
Lại sợ anh còn nhớ tôi, rồi chất vấn tôi về lời thất hứa sáu năm trước.
Tôi giống như một con rùa, chọn cách trốn vào trong lớp vỏ của mình, nở một nụ cười đáp lại: "Xin chào... Tôi là Thẩm Tri Ý."
Không biết có phải tôi cười quá khó coi hay không mà Kiều Dịch Thần liếc tôi một cái, sắc mặt trầm xuống.
Tôi nghĩ, anh hẳn là rất ghét tôi.
Dù sao thì tôi cũng đến quán của anh để xem mắt, còn vì tôi mà anh phải mời cảnh sát đến, không biết có ảnh hưởng đến việc kinh doanh của anh hay không.
Sau khi xoa dầu xoa bóp xong, tôi một lần nữa cảm ơn, đứng dậy định rời đi.
"Thẩm Tri Ý."
Đột nhiên, Kiều Dịch Thần gọi tên tôi.
Giống như hồi còn niên thiếu, anh gọi tên tôi, giọng hay đến mức không thể tả.
Trong vài giây, tôi đã ngỡ như anh đã nhớ ra tôi.
Bước chân dừng lại, cả người lập tức trở nên cứng đờ nhưng tôi không dám quay lại.