Ánh Trăng Không Chiếu Tới - Đông Dạ Tinh

Chương 52: Cập bến



Tịnh Sơn là một ngôi chùa nổi tiếng ở miền Đông Trung Quốc, toạ lạc tại lưng chừng núi. Trần Cẩn Duyệt vất vả đi bộ đến nơi cùng chị, không biết hôm nay có sự kiện thỉnh nguyện quy mô lớn nào không, hay chỉ là một thứ Bảy bình thường, với dòng người đến và đi không ngớt.

Tứ phía là những cây cổ thụ cao chót vót, cùng mùi khói nhẹ bay trong không khí, khiến lòng Trần Cẩn Duyệt cũng trở nên trang nghiêm.

Thực ra cô không mê tín, cũng chưa bao giờ nghe Lâm Vận Thanh nhắc đến chuyện hương khói hay thờ Phật.

Cô luôn nghĩ sống ở đời thà phấn đấu còn hơn cầu nguyện. Nhưng hôm nay chị đã chọn một phương pháp hoàn toàn khác - từ bỏ phấn đấu, chọn lối cầu nguyện.

Bước lên những bậc đá bám rêu, theo Lâm Vận Thanh vượt qua cổng núi, thỉnh hương tại chỗ của một tăng lữ gần đó. Người nọ nói, ba nén hương là cầu phúc cho mình, sáu nén hương là cầu phúc cho hai đời người. Lâm Vận Thanh cúi xuống, đếm đủ sáu nén hương.

Rồi quay lại hỏi em: "Em có muốn không?"

Trần Cẩn Duyệt lắc đầu: "Không cần, em đi theo chị thôi."

Lâm Vận Thanh thắp nén nhang, bước chậm về phía lư hương, xung quanh là những người cũng đến cầu nguyện, vài người tự mang theo hương, thân hương vừa dày vừa dài và nghi ngút khói, chắc chắn phải có tâm nguyện vô cùng quan trọng nào đó mới chơi lớn đến vậy. Lâm Vận Thanh đơn giản hơn họ nhiều, chắp tay lạy xong, chị cắm hương vào lư.

Trần Cẩn Duyệt nhìn biển người đông đúc vây quanh lư hương mà tự hỏi, trên đời này có nhiều tâm nguyện vô vọng đến mức phải cầu xin thần linh giúp đỡ mới có thể thực hiện đến thế thật sao?

Ước nguyện của Lâm Vận Thanh là gì?

Cô thấy Lâm Vận Thanh bước vào điện thờ, lặng lẽ quỳ trên tấm nệm hương bồ, trước mặt là pho tượng Phật khổng lồ, khiến Lâm Vận Thanh trở nên vô cùng nhỏ bé.

Không hiểu vì sao, Trần Cẩn Duyệt đột nhiên cảm thấy chị thật cô đơn. Bên cạnh có người buồn bã ra mặt, có người vui tươi cười nói, nhưng Lâm Vận Thanh chỉ lặng lẽ quỳ yên, cô không thấy vẻ mặt của chị.

Cô dán mắt vào sau lưng chị, chờ chị cúi đầu vái lạy. Không ngờ đúng lúc đó Lâm Vận Thanh cũng quay lại nhìn cô, bỗng xung quanh tịnh không một tiếng động, như thể cả thế giới này chỉ còn lại cô, Lâm Vận Thanh và pho tượng Phật. Trần Cẩn Duyệt nín thở, vô thức tiến lên một bước trong ánh mắt ấy. Lâm Vận Thanh vội quay đi, ngửa đầu trông lên tượng Phật mà cầu nguyện, khấu đầu lạy tạ, ngưng lại vài giây rồi đứng dậy.

Tựa hồ cái nhìn đó chỉ là một sai lầm ngoài ý muốn.

Lâm Vận Thanh lấy tiền túi bỏ vào hộp công đức, sau đó đi về phía em: "Xong rồi."

Lúc này cô mới định thần lại, hỏi: "Hôm nay chị còn việc gì phải làm nữa không?"

"Không còn nữa."

"Chúng ta đi ăn nhé?"

"Ừm..."

Nói xong, Lâm Vận Thanh bước xuống núi, Trần Cẩn Duyệt muốn nắm tay chị, nhưng chị luôn để tay trong túi, không để hở bất cứ cơ hội ướm thử nào cho em.

Hai người đi bộ không xa, chọn dùng bữa tại một quán cơm nhỏ dưới chân núi. Trần Cẩn Duyệt rót trà, Lâm Vận Thanh gọi món ăn. Cô không hỏi em muốn ăn gì mà tự chọn ba món, không quên nói với nhân viên phục vụ: "Không thêm rau mùi, cảm ơn."

Trần Cẩn Duyệt cúi đầu, tay phải cầm chặt tách trà, dù có đỏ lên vì bỏng cũng không buông ra. Lâm Vận Thanh nhìn thấy, nhẹ nhàng gạt tay em ra, xoa lòng bàn tay em, hỏi: "Em sao thế?", giọng điệu vẫn vô cùng lãnh đạm.

"Chỉ là em nhớ đến chuyện ở biệt thự Viễn Mậu... lúc đó em còn tỏ thái độ vì rau mùi."

Vừa dứt lời, không ai nói gì nữa.

Một lúc lâu sau, cô tiếp: "Chị, ngày đó... chị không vui vì em về Hải Thành sớm à?"

"Chị sợ mẹ phát hiện ra chuyện gì đó, phải không?"

Lâm Vận Thanh sững sờ, nhìn vào mắt em, sau đó hỏi: "Em đi từ đâu đến Ôn Thành?"

"Giang Trấn."

Thực ra Lâm Vận Thanh không bất ngờ, vì không lâu sau khi nói chuyện điện thoại với Trần Phương thì thấy em nhắn tin đến, hỏi chị đang ở đâu ở Ôn Thành.

Nhưng nếu Trần Cẩn Duyệt đột nhiên nhắc đến chuyện ngày mùng hai Tết, Lâm Vận Thanh lại cảm thấy hơi bất an.

Cô cầm tách trà lên, suy nghĩ nên hỏi câu tiếp theo như thế nào.

Nhưng Trần Cẩn Duyệt đã hỏi trước: "Thứ Tư chị đi Ôn Thành ngay khi thức dậy phải không?"

"Ừm..."

"Sao chị lại đi trước?"

Lâm Vận Thanh nhẹ nhàng cười, hỏi em: "Nhất thiết lúc nào cũng phải nhìn em đi sao?" Câu trả lời là sự im lặng của người ngồi đối diện.

Cô nói thêm: "Nhưng chị không biết em lại chạy đến đây..."

"Chị không muốn nhìn thấy em nữa à..."

Lâm Vận Thanh uống nước, chọn không trả lời, sau đó hỏi: "Vậy em đến đây... vì muốn nói gì với chị?"

Đúng lúc đó nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, làm cuộc trò chuyện bị đứt mạch. Cũng may Trần Cẩn Duyệt đang cảm thấy bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp để nói chuyện đó.

"Ăn trước đã."

"Ừm..."

Cô gắp một lát ngó sen vào bát Lâm Vận Thanh, Lâm Vận Thanh ngẩng lên nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.

"Sao... em gắp đồ ăn thôi mà chị lại nhìn em như thế?"

"Hôm nay em lạ lắm."

Cô bĩu môi, cúi đầu bắt đầu ăn.

Mặt trời lặn xuống chân núi, cả Ôn Thành dậy lên cảm giác ngày xuân, mây như chỉ chờ đến lúc nóng lên và hạt giống trong đất đều ngóng đến lúc nảy mầm.

Sau bữa ăn, hai người cùng nhau đi dạo dưới ánh nắng, Trần Cẩn Duyệt hỏi chị còn nơi nào muốn đi nữa không? Chị lắc đầu.

"Chị đến đây chỉ để đi chùa thôi à?"

"Ừm."

"Vậy chị đã ước gì?"

"Không nói được."

Ồ.

Gió cũng được mặt trời sưởi ấm, lẫn với mùi thơm của thổ nhưỡng chân núi, quyện vào hơi thở của Trần Cẩn Duyệt.

Cô dừng bước, kéo khuỷu tay Lâm Vận Thanh: "Chị..."

"Mẹ đã kể với em vài chuyện."

Lâm Vận Thanh vội quay đầu lại nhìn em, cảm giác bất an giờ ăn cơm khi nãy lại ùa về.

"Chuyện gì?" Lâm Vận Thanh hỏi dò.

"Hmm, kể về vài chuyện khi chị còn nhỏ."

"Có gì hay đâu cơ chứ..."

"Còn có..."

"Còn gì?" Lâm Vận Thanh bắt đầu có chút nôn nóng.

"Em có thể ôm chị trước được không?"

"Cái gì?"

"Em... có thể ôm chị không?"

Cảm giác khó tả của Lâm Vận Thanh hiện tại cũng như cái đêm sau khi kết thúc buổi họp phụ huynh lớp 10 cho em, Trần Cẩn Duyệt đã chuẩn bị kỹ từng câu đối đáp, trong khi cô không được ban cho thiên phú có thể đưa ra câu trả lời phủ định.

Cô đặt mình tới trước mặt Trần Cẩn Duyệt, không dang tay ra, để cho em ôm mình.

"Còn nói gì nữa?"

Trần Cẩn Duyệt siết chặt vòng tay, ôm chị vào lòng: "Chị lo lắng à?"

"Tiểu Cẩn, đừng nghịch nữa."

"Nói về chuyện đêm sinh nhật 18 tuổi của em..."

Nói xong, cô cảm thấy cơ thể người trong vòng tay mình cứng đờ, cổ họng bất giác phát ra một âm tiết như là hơi thở không đều, cuối cùng muốn thoát khỏi cái ôm.

Trần Cẩn Duyệt mừng vì mình đang ôm chị, do đó rất nhanh có cơ hội an ủi chị. Cô vội vàng nói: "Lâm Vận Thanh, chị đừng sợ... đừng sợ. Mẹ không trách chị đâu."

"Chị đừng sợ."

Vừa dứt lời, cô không biết vì sao mình lại rơi nước mắt.

Không biết trong cuộc đời đã có bao nhiêu lần chị sợ hãi, và trong những lúc như thế, đã có ai ôm chị như thế này, bảo chị đừng sợ chưa?

[Có ai ở bên Lâm Vận Thanh như cách tớ ở bên cậu không?]

Thực ra cô đã biết trước câu trả lời nên lúc đó cô cảm thấy buồn - Đương nhiên chị không có ai.

Cô từ từ buông tay ra, nhìn thấy những giọt nước mắt của chị, vội vàng gạt chúng đi: "Có phải chị thấy rất tủi thân không? Đừng khóc mà, chị."

Nước mắt của Trần Cẩn Duyệt cũng lã chã rơi đầy, cô không màng lau cho mình mà tiếp tục nói: "Em xin lỗi, trước đây em chưa trưởng thành..."

Cô nắm tay áo trong lòng bàn tay, lau vết nước trên mặt chị.

Đôi mắt đẫm lệ của Lâm Vận Thanh nhìn em, hỏi em: "Sao lại nói đến chuyện đó?"

Lâm Vận Thanh còn chưa nói gì với Trần Phương về những chuyện ấy.

"Xin chị đừng khóc, em buồn lắm khi chị thế này..."

"Chuyện là mẹ không liên lạc được với chị, mẹ lo lắng, sau một lúc nói chuyện thì mẹ nói với em."

"Đừng khóc nữa, được không..."

Những giọt nước mắt của Lâm Vận Thanh hoàn toàn không biết nghe lời.

"Vậy... mẹ có nói gì chưa?" Ánh mắt chị hoảng sợ, và cả cầu xin.

Trần Cẩn Duyệt lại ôm chị vào lòng: "Không... chị đừng sợ, mẹ sẽ không bao giờ bỏ rơi chị..."

"Còn em thì sao?"

"... Gì cơ?"

"Em có trách chị không?"

Rõ ràng câu trước vừa hỏi có bỏ rơi chị không, vậy mà lần thứ hai lại đổi thành "em có trách chị không?"

Trần Cẩn Duyệt đặt tay phải lên tóc chị, nhẹ nhàng xoa: "Sao em nỡ trách chị được? Em hận bản thân em còn không kịp."

"..."

"Em cũng sẽ không bỏ rơi chị."

Ôm chị dưới ánh dương, chờ chị bình tĩnh lại. Giống như chị đã làm khi cô còn nhỏ.

Người ta thường nói mặt trời công bằng, mặt trời yêu thương mọi người trên thế giới bình đẳng như nhau. Lâm Vận Thanh lúc này có cảm nhận được không? Mặt trời đã vén màn khói mù ấp ủ suốt bao nhiêu năm qua, gạt phủi bụi bặm từ quá khứ, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy nắng rọi.

Rất nhiều lời còn chưa nói rõ giữa cô và Lâm Vận Thanh, đều đã có dịp xưng tội thành kính tại ngôi chùa dưới chân núi.

Cô để nắng lau khô nước mắt của cả hai.

Sau đó lại một lần nữa chậm rãi buông cái ôm ra, thấy hàng lông mi của Lâm Vận Thanh đã ướt từ lúc nào, mũi đỏ bừng vì khóc, chị nói: "Đừng hận bản thân."

Đã lúc nào rồi mà còn quay lại trả lời câu này.

"Vậy nên chị đừng khóc nữa..."

"Ừm......"

Cô nắm tay Lâm Vận Thanh trở về khách sạn. Khi đến cửa, Lâm Vận Thanh muốn rút tay ra lấy thẻ phòng, nhưng cô vẫn không cho buông, hỏi chị để thẻ ở đâu, rồi thò tay lấy cho chị.

Quẹt mở cửa ra, chân cô giữ cửa lại, vẫn nắm tay chị cho đến khi dẫn chị ngồi lên ghế mới chịu thôi.

"Làm gì thế, chị có chạy đi đâu đâu."

"Vì khó khăn lắm mới nắm được." Dựa vào bệ cửa sổ, Trần Cẩn Duyệt quay lưng về phía nắng, nhìn Lâm Vận Thanh ngoan ngoãn ngồi đó, im lặng, trầm mặc mà cảm thấy đau lòng.

Trần Cẩn Duyệt kể lại y nguyên cuộc trò chuyện với mẹ cho Lâm Vận Thanh nghe, và cả về cuốn sổ lưu niệm để quên trong phòng khách - quả là một ngòi nổ chính hiệu, giờ đây khó có thể kết luận sự bất cẩn lúc đó của cô là phúc hay là hoạ.

Lâm Vận Thanh nghe xong, mãi vẫn chưa thấy trả lời.

Nhưng sau khi kể xong câu chuyện, Trần Cẩn Duyệt cuối cùng cũng nhận ra tình yêu của Lâm Vận Thanh vĩ đại hơn của cô rất nhiều.

Cô yêu chị, vì cô đã có sẵn khả năng này, cô được lớn lên trong tình yêu, được yêu và biết cho đi tình yêu.

Nhưng Lâm Vận Thanh yêu cô, vì chị phải tự xây dựng khả năng này cho chính mình. Thuở nhỏ chị chưa từng được thấy tình yêu, khi lớn lên thì vướng mắc trong tình yêu hoang mang và lúng túng, và cuối cùng chọn hy sinh bản thân để yêu Trần Cẩn Duyệt, vụng về và chân thành.

Trần Cẩn Duyệt quỳ xuống nền nhà, lại nắm tay chị: "Chị có còn giận em không? Mấy ngày nay..." Cô nắm tay chị, áp lên má mình.

Những ngày đó cô tàn nhẫn cướp đi tình yêu của Lâm Vận Thanh, phung phí vào dục vọng theo từng nhịp cơ thể lên xuống, khiến tình yêu từng được xem như điều quý giá nhất trở nên không đáng một xu.

Lúc đó cô thấy mình đau, nhưng bây giờ cuối cùng cô cũng hiểu - Khi thấy tình yêu được bản thân nâng niu cẩn thận bị báng bổ theo cách ấy, Lâm Vận Thanh mới là người đau nhất.

"Chị chưa từng giận em."

Nhưng chị luôn dịu dàng như vậy.

"Chị có biết không, khi còn nhỏ em luôn muốn trêu tức chị..."

"Chị biết chứ... có một khoảng thời gian em rất không nghe lời."

Trần Cẩn Duyệt ngượng ngùng cười: "Nhưng bây giờ, em lại sợ chị giận..."

"Bây giờ em cũng không nghe lời lắm."

"Hả...thật sao?" Trần Cẩn Duyệt nghiêng đầu, dựa lên đùi chị.

"Đừng ngồi trên nền nhà nữa."

"Không, ngồi như thế sẽ dễ nhìn chị hơn."

"... Em học ở đâu thế?"

"Không biết nữa." - Có lẽ là bắt chước Lâm Vận Thanh hồi bé đấy.

Có lẽ đã gần mười năm cả hai chưa nói chuyện với nhau theo cách thuần khiết như thế.

Trần Cẩn Duyệt hỏi chị bây giờ đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn chưa? Lâm Vận Thanh gật đầu, nắng chiếu lên gương mặt chị, rọi màu con ngươi nâu sẫm.

Cho đến khi họ cùng nhau ngắm cảnh hoàng hôn Ôn Thành tuyệt đẹp trong phòng, Trần Cẩn Duyệt mới lấy điện thoại ra đặt đồ ăn. Ăn xong, cô nắm tay chị xuống siêu thị dưới tầng mua đồ uống.

"Tối nay có uống rượu không?" Trần Cẩn Duyệt hỏi khi đứng trước quầy hàng.

Lâm Vận Thanh chọn một chai rượu ít cồn: "Uống thêm một chút vậy... Em thì sao?"

"Không uống, ngày mai phải dậy sớm. Em chọn cái này." Ngón tay cô chỉ vào lon sữa Vương Tử bên cạnh.

Quả là một siêu thị nhỏ kỳ lạ, sao hai món đồ không liên quan đến nhau lại được bày trong cùng một khu?

Trả tiền xong, cô lại nắm tay Lâm Vận Thanh về phòng, không muốn buông ra dù chỉ một lúc.

"Dạo này chị không ngủ được à?"

"Ừm..."

"Vậy hôm nay ngủ sớm đi." Lâm Vận Thanh không trả lời - cô không nỡ.

"Nhưng tại sao chị lại đến Ôn Thành thắp hương?" Trần Cẩn Duyệt chui vào trong chăn, ôm chị từ phía sau, hỏi chị.

Hơi thở phả vào cổ Lâm Vận Thanh, khiến Lâm Vận Thanh bất giác rụt vai lại.

"Bởi vì Nam Thành không có chùa."

À.

Trần Cẩn Duyệt vòng tay trái qua cổ chị, ôm người ta vào lòng: "Chị thật đáng yêu, Lâm Vận Thanh."

"Vậy chị đã ước gì?"

"Thực sự không thể nói."

Ồ.

Cánh tay trái ngưa ngứa, cô nhìn xuống, thấy dưới gối của Lâm Vận Thanh lồ lộ một đầu sợi dây đỏ. Cô kéo ra - là sợi dây buộc tóc.

Trên đó không còn treo những vật trang trí nhỏ từng khiến cô đau, trông thật giống như một sợi chỉ đỏ nối liền hai số phận.

"Lâm Vận Thanh."

"Ừm?"

"Rốt cuộc chị đã lớn lên như thế nào? Thật không dễ dàng."

Người trong vòng tay cô quay người lại, đối mặt với cô, đưa tay chạm lên chóp mũi cô, vừa hay Trần Cẩn Duyệt đang quấn sợi dây đỏ quanh ngón tay mình.

"Không phải không dễ dàng... chị gặp được mẹ em rồi cơ mà?"

"Mẹ cũng thực sự rất yêu chị, chị đừng sợ mẹ không cần chị nữa."

"Ừm..."

"Nhìn thấy mẹ đêm đó, chị có khóc không?"

"Khóc nhiều lắm." Hiếm khi chị nói sự thật, không che giấu mặt yếu đuối.

"Sau khi em đi, điều làm chị đau đớn không phải là thời gian, mà là... nói thế nào đây, là những chuyện không thể cứu vãn làm chị... buồn. Chị luôn cảm thấy có lỗi với em... và cả mẹ nữa."

Vừa nói, mắt chị lại đỏ hoe.

Trần Cẩn Duyệt nghiêng người hôn lên khóe mắt chị: "... Chị có biết không? Lúc đó em cảm thấy có tiếc nuối trong cuộc đời, vì chuyện đó đã kết thúc thật không rõ ràng."

"Bây giờ em lại càng tiếc hơn, tiếc vì em đã bỏ lỡ rất nhiều giây phút lau nước mắt cho chị. Nếu em phát hiện ra sự sợ hãi và cô đơn của chị sớm hơn, em đã có thể ở bên chị."

Cô tháo sợi dây đỏ quấn quanh ngón tay mình ra. Hỏi chị: "Em có thể hôn chị không?"

Lâm Vận Thanh không nói gì, nhắm mắt lại. Trần Cẩn Duyệt ghé đến nhẹ nhàng liếm môi chị, dịu dàng gọi: "Chị..."

Sau đó, từng chút lau đôi môi ươn ướt cho chị.

"Chị tin vào Phật à?"

"Sao... sao vừa hôn xong lại hỏi câu thế?"

"Em chợt nghĩ đến thôi."

"Hmm... cũng không phải mê tín. Nói như vậy có vẻ không hay lắm, nhưng mong ước của chị chưa thành hiện thực thì phải làm sao? Cứ tin thôi, tin một chút."

Trần Cẩn Duyệt buồn cười, nói: "Làm em suýt nữa tưởng chị định xuất gia."

"Không xuất được nữa."

"Hả?"

"Không thể cắt đứt thất tình lục dục..."

*Thất tình lục dục (thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người.)

Cũng phải. Trần Cẩn Duyệt lại hôn chị thêm một cái.

"Em cũng không tin lắm, chị đã trở thành tín ngưỡng của em, em sống hơn hai mươi năm, tất cả đều vì chị..."

"À... nhưng chị, không tốt đến thế, đừng đặt chị vào vị trí quan trọng như vậy."

Trần Cẩn Duyệt cọ chóp mũi với chị: "Có thể không quá tốt, không cần hoàn hảo. Nếu chị ngã, em sẽ nâng, được không Lâm Vận Thanh."

"Nhưng trên thế giới không còn gì quan trọng hơn chị nữa."

Như thể thời gian đã xoay chuyển hơn hai mươi năm, cô đang làm quen với chị lại từ đầu, hiểu ra những giằng xé và vụn vỡ, những không hoàn hảo và nỗi đau trong chị, tất nhiên là cả tình yêu.

Sở dĩ Lâm Vận Thanh là vùng an toàn của cô, vì chị đã trao cho cô tất cả tình yêu trong sáng và thầm lặng nhất của chị.

Cô áp trán mình lên trán chị.

"Chị thấy như mình đang nằm mơ vậy."

"Hả?"

"Nhiều khi chị không dám được hạnh phúc, chị có cảm giác sợ bị phát hiện." Lâm Vận Thanh nhìn em không dời.

"Nhưng lúc đó ở bên em... chị thực sự rất vui, giống như một giấc mơ, và rồi bị số phận trêu đùa."

"Bây giờ chị lại thấy như vậy."

"Vậy bây giờ trong giấc mơ của chị có em không?" Trần Cẩn Duyệt hỏi.

"Có chứ... luôn luôn có em. Nhiều khi em còn cãi nhau với chị trong mơ."

"Vậy xin lỗi nha."

Lâm Vận Thanh cười, nói: "Hai ngày qua chị rất buồn, chị nghĩ, cả đời còn lại liệu chị có yêu thêm người khác được không, liệu có dễ dàng hơn không."

Trần Cẩn Duyệt lập tức trừng mắt: "Gì cơ, Lâm Vận Thanh, chưa gì mà chị đã nghĩ đến chuyện đó. Không được." Sau đó cô tham lam hôn chị, nói: "Đừng bỏ rơi em."

"Vậy em vẫn sẽ đi sao?"

Trần Cẩn Duyệt nhìn vào mắt chị, gật đầu.

Sau đó, trước khi nỗi buồn thấm vào lòng Lâm Vận Thanh, Trần Cẩn Duyệt đã nâng cổ tay chị lên, nhẹ nhàng buộc sợi dây đỏ vào tay chị, thắt nút thật đẹp.

"Nhưng sợi dây của em ở trong tay chị."

"Em sẽ đợi chị sắp xếp ổn thoả mọi việc, được không?"

Lâm Vận Thanh gật đầu với đôi mắt đỏ hoe.

Vậy, rốt cuộc chị ấy bị mắc kẹt vào năm nào?

Là khi cô bé 7 tuổi nhận ra rằng dù cố gắng đến mấy cũng không được yêu thương, là khi cô bé 10 tuổi lại bị cuộc đời tước đi hy vọng, hay thậm chí còn sớm hơn.

Trần Cẩn Duyệt không biết trên tay mình có chiếc chìa khoá cứu rỗi được chị hay không, nhưng cô hiểu Lâm Vận Thanh cần thời gian hòa giải với chính mình, cần thời gian giao tiếp với mẹ, xong xuôi mới có thể nhẹ lòng tác thành cho tình yêu của bản thân.

Cô không muốn Lâm Vận Thanh vụn vỡ, cô muốn chị được toàn vẹn; không cần phải hoàn hảo, vì sự không hoàn hảo cũng khiến trái tim cô rung động.

Cô được nuôi dưỡng bởi tình yêu của Lâm Vận Thanh và của mẹ suốt bao nhiêu năm qua, đã trưởng thành theo cách "hoàn thiện" như hiện tại. Cô cũng muốn chị trở nên hoàn thiện cùng mình, cùng nhau đứng dưới nắng mà không cần lo được lo mất, cũng không cần tự trách bản thân.

Bất luận cuối cùng Lâm Vận Thanh trở thành thế nào đi chăng nữa, cô vẫn sẽ hiểu rằng tình yêu của mình không được ràng buộc hay cản trở bước chân chị.

Người thường xuyên bị mất ngủ đã không còn nhớ được chìa khóa để vào giấc. Đêm đó họ không còn cần đến Melatonin, hai người mệt mỏi đều buồn ngủ nhưng không ai nỡ nhắm mắt.

Trần Cẩn Duyệt quấy rầy Lâm Vận Thanh, hỏi chị rất nhiều rất nhiều câu hỏi, chẳng hạn như hồi nhỏ chị định đánh nhau với người ta thật à? Chị đã bao giờ tức giận khi em ngang bướng quá chưa? Bây giờ em với chị ai cao hơn ai? Thậm chí cô còn muốn hỏi chiếc xe đạp cũ đó còn lái tốt không?

Lâm Vận Thanh kiên nhẫn trả lời từng câu một, cho đến khi không thấy người bên cạnh đáp lại nữa, tưởng em đã ngủ rồi, bèn ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện em đang nhìn mình cười.

"... Chuyện gì vậy."

"Chị..."

"Ơi?"

"Cảm ơn chị đã trao cho em rất nhiều tình yêu."

"..." Lâm Vận Thanh đỏ mặt trước lời tỏ tình đơn giản, lại vùi đầu vào trong ngực Trần Cẩn Duyệt.

"...Vậy, em còn gì muốn hỏi nữa không? Trời sắp sáng kìa."

Quên rồi, em quên mất muốn hỏi chị điều gì, nhưng không sao, đáp án vẫn luôn là Lâm Vận Thanh, luôn luôn là chị yêu em rất nhiều.

Trần Cẩn Duyệt ngồi dậy nhìn thấy lọ nước hoa trên tủ đầu giường. Cô cầm mở ra, xịt vào không khí: "Chị có thích mùi này không?"

"Thích."

"Ý em là chị có thích thật lòng không? Không phải vì em đâu nhé."

"Ừm, chị rất thích." - Nhưng làm sao để loại trừ biến lượng là em, cô thực sự không biết.

Trần Cẩn Duyệt cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, đã là sáng sớm tinh mơ, người đã rời bến trước đó bỗng thấy như mình lại cập bến lần nữa.

Cô quay lại nhìn chị, nhìn tâm hồn căng thẳng và nhạy cảm của chị, thật không có gì sai khi ban nãy cô nói chị là tín ngưỡng của em. Chị là vị thần nơi em cho phép mình sa lưới, được em mang đến sự khai sáng về tình yêu bất diệt.

Cô cúi xuống hôn lên trán chị.

Trước khi Trần Cẩn Duyệt kéo vali đi, cô để cuốn sổ lưu niệm lại trên tủ đầu giường, đặt chai nước hoa đè lên trang bìa hơi cong lên.

Cô bước ra tiền sảnh của khách sạn, trời vẫn chưa sáng hẳn, quay lại nhìn chị qua tấm kính, thấy chị vẫy tay với mình, thấy sợi dây màu đỏ buộc nơi cổ tay chị cũng lắc lư, sinh động hơn cả hôm đó ở vườn mai

Trần Cẩn Duyệt lấy điện thoại ra, chụp ảnh Lâm Vận Thanh.

Lưu lại vĩnh hằng và hy vọng mới của cô.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.