Triệu Mạn im lặng, đang suy nghĩ nên đi thẳng vào vấn đề chính như thế nào.
Ai ngờ Trần Cẩn Duyệt nói: "Hôm nay chị Tiểu Mạn tìm em có chuyện gì à?"
"Đi dạo thôi."
"Chỉ đi dạo thôi à?"
Vì đã hỏi đến bước này nên cũng không cần phải vòng vo nữa.
"Ngồi ở đây một lát." Triệu Mạn chỉ vào chiếc ghế dài bên hồ.
Trần Cẩn Duyệt ngồi xuống, không ngờ ý của Triệu Mạn là bảo cô ngồi một mình, còn chị đứng dựa vào lan can bên hồ.
Nhưng cũng tốt, giờ đây nhờ góc thị sai nên cô đã có thể nhìn thấy trọn vẹn đôi mắt vốn bị chiếc mũ xô che khuất.
"Chị vừa để ý thấy dây buộc tóc của em, đẹp lắm."
"Thật sao? Ừm... cái này lần trước em mua ở vườn mai Bắc Thành."
"Hả? Em đến vườn mai nữa à? Khi nào thế?" Triệu Mạn nhướng mày hỏi.
"Hôm về lại Hải Thành ạ."
"Cùng chị em à?"
"Vâng... đúng hôm đó chị ấy có thời gian."
Khoé môi Triệu Mạn cong lên một nụ cười ẩn ý.
Ngày hôm đó Triệu Mạn trả lại cho Lâm Vận Thanh sợi dây buộc tóc mượn của Trần Cẩn Duyệt, sau đó Lâm Vận Thanh xin nghỉ, không xuất hiện nữa, cũng không trả lời tin nhắn trên điện thoại - ra là đi vườn mai.
Không phải mới hôm trước còn chê vườn mai lạnh lắm, đừng làm phiền Trần Cẩn Duyệt sao?
Thú vị.
Triệu Mạn không có ý định lật tẩy điều gì, nhưng thực sự cô rất tò mò về sợi dây buộc tóc.
"Tiểu Cẩn. Sợi dây buộc tóc mà chị mượn em đó, chị đã trả lại chưa ấy nhỉ? Chị quên mất."
"Sao ạ?" Trần Cẩn Duyệt phải mất một lúc lâu mới nhận ra Triệu Mạn đang nói về chuyện gì.
"Chưa... không sao đâu ạ, chỉ là dây buộc tóc thôi mà."
Có vài điều đã được xâu chuỗi lại với nhau trong đầu Triệu Mạn.
[Lâm Vận Thanh à, Lâm Vận Thanh.]
"Chị có thể hút một điếu không? Tiểu Cẩn."
"Vâng, được ạ chị Tiểu Mạn."
Triệu Mạn dựa vào lan can, châm một điếu thuốc dành cho phái nữ.
"Dạo này em và chị em sao rồi?"
"..." Câu hỏi này khiến Trần Cẩn Duyệt có hơi không chắc chắn. Lâm Vận Thanh có nói gì với Triệu Mạn không?
"Vẫn ổn lắm, sao vậy ạ?"
Triệu Mạn nhả ra một làn khói, cúi người lại gần cô: "Thật?"
Hành động vô thức nuốt nước bọt của Trần Cẩn Duyệt không thoát khỏi tầm mắt của đối phương.
Triệu Mạn lại đứng thẳng lên: "Gần đây cô ấy hơi kỳ lạ, nên chị muốn hỏi xem có phải đã xảy ra chuyện gì không."
"Chị ấy sao ạ?"
"Hmm... có vẻ trở nên nóng nảy hơn và... nói thế nào nhỉ, cực đoan? Hung hăng?"
Triệu Mạn mở cốc cà phê giấy trong tay, lật nắp sang một bên, ngón trỏ gõ nhẹ điếu thuốc cho tàn rơi vào nắp.
"Hôm trước tụi chị cãi nhau."
Trần Cẩn Duyệt nhíu mày: "Sao lại thế?"
- -
Cuối cùng đã có một số tiến triển liên quan đến dự án có vấn đề.
Sáng thứ Sáu, hai người phụ trách bộ phận cấp một trung tâm chi nhánh thương mại và phòng thị trường, nhân sự, tài vụ và pháp lý, cùng với Lâm Vận Thanh và Triệu Mạn, bảy người ngồi trong phòng họp thảo luận về việc xử lý hậu quả.
Một đồng nghiệp ở bộ phận pháp lý lên tiếng: "Công ty sẽ thu hồi tổn thất và cho thôi việc hai người thực hiện và bên tham gia chính. Đồng thời, bộ phận pháp lý của công ty sẽ giữ quyền truy tố pháp lý."
Không ai phản đối.
Sau đó đến HR của phòng thị trường: "Các bên hỗ trợ còn lại: Cấp dưới của quản lý Lâm: Thành Xán, đã tự nguyện tham gia mang tính khách quan, tiến hành xử lý giáng chức. Cấp dưới của Phó giám đốc Triệu: Lý Thành Mẫn và Lưu Thuỵ không làm đúng công tác kiểm tra dữ liệu, sẽ bị huỷ chỉ tiêu thưởng năm nay, dừng mọi cơ hội thăng chức trong hai năm."
"Tôi không đồng ý." Lâm Vận Thanh trả lời rất nhanh.
"Tôi yêu cầu cả ba người trên đều phải bị xử lý cho thôi việc."
"Về Vương Thành Phàm đã từ chức, tôi yêu cầu lập báo cáo điều tra."
Nói xong, sáu người có mặt đều im lặng.
Tất nhiên Triệu Mạn phải đứng ra cứu vãn: "Quản lý Lâm, chúng ta cần thảo luận thêm về việc của bên hiệp tác."
"Không thảo luận, đây là yêu cầu của tôi." Lâm Vận Thanh nhìn thẳng vào lãnh đạo trực tiếp là Lý Quảng Thánh.
"Tiểu Lâm à. Đầu tiên vấn đề của Thành Xán là do bất cẩn trong công việc, không đến mức bị sa thải. Về phần phương án xử lý của phòng thị trường, chúng ta sẽ không xen vào."
"Tôi không chấp nhận." Cô không hề giữ thể diện cho đối phương.
"Cô không chấp nhận? Lâm Vận Thanh, cô không có trách nhiệm về việc quản lý chưa tốt sao?" Lý Quảng Thánh hỏi.
"Tôi có. Sa thải hay giáng chức tôi thì tùy lãnh đạo. Yêu cầu của tôi chính là điều tôi vừa nói."
Lý Quảng Thánh đóng "cạch" máy tính lại, nói cuộc họp hôm nay bị huỷ rồi bước ra khỏi phòng họp, theo sau là quản lý phòng thị trường.
Lâm Vận Thanh cũng đứng dậy định đi, nhưng bị Triệu Mạn giữ lại, đợi khi những người khác đều đã đi mới hỏi: "Bà đang đùa đấy à? Sa thải bà? Tại sao lại nói thế?"
Lâm Vận Thanh hất tay Triệu Mạn ra: "Tôi không đùa, đúng là tôi chịu trách nhiệm quản lý."
"Thì tôi cũng có mà?"
"Tôi không nói bà."
"Chuyện của Thành Xán tôi sẽ không nhúng tay vào, nhưng hai người ở phòng thị trường chưa đến mức bị sa thải. Người mới cần có cơ hội."
"Người mới? Cơ hội? Vậy ai cho tôi cơ hội?"
Triệu Mạn không hiểu: "Là sao?"
"Ai cho tôi cơ hội bù đắp những tổn thất mà sự việc này gây ra cho tôi?"
Lâm Vận Thanh nói bằng giọng điệu rất không thân thiện, Triệu Mạn đứng đối diện, đáp: "Công ty sẽ chịu tổn thất của dự án, chúng ta chỉ phải đền bù dịp Tết. May mà sự việc được giải quyết nhanh chóng, thực sự không đến mức đó."
Lâm Vận Thanh cười khẩy, như vừa nghe một câu chuyện cười vậy: "Triệu Mạn, chỉ một dịp Tết sao? Nếu không có chuyện này thì tôi đã không cần về Nam Thành sớm."
Triệu Mạn nắm lấy cánh tay đối phương: "Xảy ra chuyện gì vậy? Có phải liên quan đến Tiểu Cẩn..." Còn chưa kịp nói xong đã lại bị đẩy ra, mạnh đến mức Triệu Mạn suýt chút nữa ngã lên ghế.
Lâm Vận Thanh cầm máy tính lên, rời khỏi phòng họp mà không nói thêm lời nào. Cánh cửa đóng sầm lại.
- -
Triệu Mạn thuật lại y nguyên sự việc.
Cô dựa vào lan can, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Trần Cẩn Duyệt, gió mang theo làn khói lùa vào tóc cô.
"Vậy Tiểu Cẩn, em có biết chuyện gì xảy ra không?"
Trần Cẩn Duyệt không nói gì.
"Chị hơi lo lắng cho cô ấy."
Mặt trời chầm chậm lặn về phía tây, Trần Cẩn Duyệt vốn đang ngồi dưới nắng giờ đã khuất nửa người trong bóng cây.
Trần Cẩn Duyệt ngẩng đầu nhìn Triệu Mạn.
"Chị Tiểu Mạn..."
"Em với chị ấy, đúng là có xảy ra vài chuyện. Nhưng em không thể nói cho chị..." Cô không muốn nói dối.
"Hơn nữa em... thực ra, em không hiểu câu đó của chị ấy có nghĩa gì." Nói đến đây, bỗng chốc cô thấy buồn.
Cô thực sự không hiểu.
Nếu chuyện này không xảy ra, điểm khác biệt duy nhất là về Hải Thành muộn vài ngày, có lẽ họ sẽ được đắm mình trong giấc mơ màu hồng thêm vài ngày nữa của Nam Thành, nhưng như thế có giải quyết được vấn đề gì không?
Không thể. Chỉ khiến vấn đề trì hoãn hơn thôi.
Trừ khi... trừ khi có chuyện gì đó xảy ra mà cô không biết.
Nhưng cô không còn sức lực hay đủ tò mò để giải quyết bí ẩn. Nếu Lâm Vận Thanh không muốn nói thì mười năm nữa chị vẫn sẽ không nói, huống chi là sáu năm.
Trần Cẩn Duyệt cười giễu.
Triệu Mạn ném điếu thuốc vào cốc cà phê, nhìn tia lửa dần tắt.
Cô nghĩ đến những giọt nước mắt của Lâm Vận Thanh vào mùng 5 Tết, và cả những câu hỏi chưa được giải đáp.
Cô có một số phỏng đoán mơ hồ về mối quan hệ giữa Lâm Vận Thanh và Trần Cẩn Duyệt vẫn chưa được xác nhận, nhưng điều có thể chắc chắn là, Trần Cẩn Duyệt đang ngẩn ngơ kia cũng không khá hơn là bao.
Cô nhẹ nhàng xoa đầu Trần Cẩn Duyệt, đột nhiên cảm thấy hôm nay gọi em ấy ra ngoài không phải là quyết định đúng đắn.
"Vậy chúng ta không nói chuyện này nữa..."
"Em có muốn đến cây cầu vòm kia ngắm cảnh không?" Triệu Mạn chỉ tay về phía tây.
Trần Cẩn Duyệt nhìn theo.
Hải Thành có diện tích 6.000 km2, dân số 20 triệu người, công viên thắng cảnh nhiều không kể xiết.
Công viên ven hồ có bốn con đường đi bộ khác nhau, ba cách đi lại tùy chọn.
Một ngày có hai mươi bốn giờ, bây giờ là năm giờ chiều, một khoảng thời gian không lấy gì làm trọng đại.
Xác suất để chạm mặt Lâm Vận Thanh ở đây là bao nhiêu dưới điều kiện thời gian và không gian chồng chéo đến vậy?
Câu trả lời là 100%, vì điều đó đã xảy ra.
[Phiền chết mất]
Lâm Vận Thanh đang đi về phía họ cách đó hai mươi mét, mặt không biểu cảm. Bên cạnh là Giang Hải Đào.
Bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng kỳ diệu.
Triệu Mạn lên tiếng trước: "A... thật trùng hợp..."
"Ừm."
Ngọt ngào quá nhỉ, không phải sao?
Công viên ven hồ mới được xây dựng khi Trần Cẩn Duyệt ở nước ngoài, tất nhiên, phải bắt đầu hẹn hò từ một nơi trước đây chưa từng đến - chiếm giữ vùng đất cao của ký ức trước, đợi khi chuyện tình cảm đã có nền tảng sẽ dần dần che lấp những kỷ niệm về người cũ.
[Thông minh thật đấy, Lâm Vận Thanh.]
"Hai người đây là đang...?" Triệu Mạn nhìn Lâm Vận Thanh rồi nhìn sang Giang Hải Đào.
Giang Hải Đào ngay lập tức trả lời: "Nói chuyện công việc, nói chuyện công việc."
Triệu Mạn bán tín bán nghi.
"Hai người cũng ở đây à?"
Nghe vậy, Trần Cẩn Duyệt thất thần trong giây lát. Đã bao nhiêu ngày cô chưa nói chuyện với Lâm Vận Thanh? Hoặc có nói chuyện nhưng chỉ nhận được câu trả lời đơn âm tiết? Một tiếng "ừm" lạnh lùng.
"Ừ, tôi và Tiểu Cẩn tới đây đi dạo."
Lâm Vận Thanh im lặng, cô nhìn thấy khói thuốc lơ lửng trên cà phê đen, mũi ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng khắp người. Trần Cẩn Duyệt đang ngồi với mái tóc buộc sợi dây màu đỏ, không nói cũng không nhìn cô.
Trần Cẩn Duyệt hít một hơi, cổ tay giơ lên nắm lấy tay Triệu Mạn, đứng dậy, không buồn nhìn hai người bên cạnh.
"Đi thôi, chị*." Cô nắm tay Triệu Mạn đi sang chỗ khác, sượt qua vai Lâm Vận Thanh.
"À... ừ."
"Tiểu Cẩn..." Lâm Vận Thanh gọi.
Cô không muốn dừng lại.
Triệu Mạn vừa đi vừa nhìn trước nhìn sau, chọn không tham gia vào cuộc đối thoại, cũng như Giang Hải Đào.
"Trần Cẩn Duyệt." Giọng Lâm Vận Thanh cao hơn một chút, khiến người ta cảm thấy nôn nóng.
Trần Cẩn Duyệt nắm tay Triệu Mạn dừng bước, không quay đầu lại, chờ câu tiếp theo của người kia.
"Tối nay nhớ về ăn tối..."
Trần Cẩn Duyệt chờ thêm hai giây, không có câu tiếp theo, chắc là chị nói xong rồi. Cô không trả lời, nhấc bước tiếp tục đi về phía trước.
[Thực sự đáng ghét]
Cô không biết Lâm Vận Thanh sẽ dõi theo mình bao lâu. Cô không muốn đối mặt với Lâm Vận Thanh chút nào, cũng không muốn phát sinh những tiếp xúc không cần thiết.
Cô hẹn với Triệu Mạn vì biết chắc rằng Lâm Vận Thanh sẽ không có mặt, nào ngờ lại gặp chị ấy và Giang Hải Đào ở đây.
Xem ra đúng là phải trốn ra nước ngoài mới được thanh tịnh. Lại thêm một lý do nữa để mau chóng rời đi.
Triệu Mạn bị Trần Cẩn Duyệt dắt một chặng đường dài, mãi một lúc sau mới gọi:
"Tiểu Cẩn..."
"Vâng?"
"Chị đưa em về nhé?"
Trần Cẩn Duyệt buông tay đối phương ra, thở dài nói: "Em xin lỗi chị Tiểu Mạn, vừa rồi em mất kiểm soát."
"Ừ..." Đối phương không hỏi thêm câu nào nữa.
"Em tự về được, em muốn lại đây một mình thêm lúc nữa."
"Được, chị đưa em đến ga tàu điện ngầm nhé?"
"Vâng."
Triệu Mạn đưa Trần Cẩn Duyệt về bãi đậu xe, hoàng hôn thứ Bảy đã kết thúc khi hai người đến lối vào ga tàu điện ngầm.
Triệu Mạn đỗ xe ở ven đường, trịnh trọng nói trước khi Trần Cẩn Duyệt rời đi: "Nếu cần ai đó người trò chuyện cùng thì em có thể tìm chị."
Sau đó cô xuống xe, một mình tiến vào ga tàu điện ngầm.
Đứng do dự trước máy bán vé một lúc lâu, cuối cùng cô không bấm vào hành trình về nhà mà chọn đi đến trung tâm mua sắm gần nhất.
[Trần Phương không có nhà nên không cần về ăn tối nữa đâu nhỉ. Tội gì phải hành hạ nhau?]
Cô nhàn nhã ăn tối một mình trong một quán ăn nhỏ dưới tầng hầm trung tâm mua sắm, sau đó lên rạp chiếu phim trên tầng cao nhất, giết thời gian bằng một bộ phim Tết và bịch bỏng ngô.
Mãi đến hơn 10 giờ, nghĩ đã gần đến lúc Trần Phương về nhà... Cô hơi hối hận vì đã không hỏi mẹ cụ thể mấy giờ sẽ đánh mạt chược xong.
Đi thẳng từ thang máy của rạp xuống tầng một, trung tâm mua sắm đã đóng cửa, cô lấy điện thoại ra thấy tin nhắn của Lâm Vận Thanh gửi đến, hơn hai tiếng trước chị hỏi: "Em có về không?"
Cô không trả lời.
Chuyển sang app gọi xe, đặt xe về nhà.
Hải Thành về đêm trở lại với diện mạo mùa đông đìu hiu và tịch mịch, không đầy ánh nắng mang khao khát hướng về mùa xuân như buổi sáng.
Xe đậu ở dưới tầng, Trần Cẩn Duyệt xuống xe nhìn lên - phòng khách không sáng đèn, phòng ngủ cũng tối tăm. Có lẽ Lâm Vận Thanh đã ngủ, hoặc đi ra ngoài.
Nhưng không ở nhà vẫn luôn tốt hơn.
Trần Cẩn Duyệt lên tầng, chỉ muốn đi tắm thật nhanh rồi trốn trong phòng. Khi mở cửa, thoạt tiên cô ngửi thấy mùi thức ăn bay ra từ bếp. Cô không bật đèn, đứng từ lối vào nhìn qua thấy trên bàn ăn bày vài món cơm canh, còn lại không thấy rõ.
Trong không khí thoang thoảng đâu đó mùi khói thuốc lá, tưởng đó là mùi Triệu Mạn để lại trên người cô vẫn chưa bay hết.
Trần Cẩn Duyệt thay giày bước vào phòng. Bất chợt cô khựng lại, khó tin nhìn về phía ban công, nơi có cơn gió tràn vào và những đốm sáng đỏ rực chập chờn trong bóng tối.
[Là khói.]
Hơi thở trở nên gấp gáp không thể kiểm soát, lồng ngực phập phồng, Trần Cẩn Duyệt bước ra phía ban công, cảm giác tức giận kéo dài từ lưng đến đỉnh đầu.
Kéo cánh cửa ban công khép hờ mở ra hết cỡ, người đứng hút thuốc nơi đó đang phả một làn khói trắng, trông không hề ngạc nhiên mà trái lại khá ung dung tự đắc.
"Em về rồi."
Trần Cẩn Duyệt cúi đầu nhìn ba mẩu đầu lọc trên sàn nhà: "Chị đang làm gì vậy?" Giọng cô còn lạnh hơn thời tiết.
Cô nghe thấy Lâm Vận Thanh cười xoà, nói: "Chị tưởng em thích như thế."
[Hmm... có vẻ trở nên nóng nảy hơn và... nói thế nào nhỉ, cực đoan? Hung hăng?]
Dường như cô có thể nghe thấy tiếng đầu thuốc cháy, tia lửa lách tách khi tỏ khi mờ đốt thủng một lỗ trên ngực cô, cháy xuyên vào tim cô.
"Thích chứ, không chỉ vậy, em còn thích những người tóc xoăn. Lớn hơn em bảy tuổi thì càng tuyệt."
Lâm Vận Thanh nghiêng đầu nhìn cô, dịu dàng mỉm cười: "Ừ, chị biết, em còn thích gọi người ấy là "chị"."
Điếu thuốc trên tay dập tắt, Lâm Vận Thanh buông lỏng tay để tàn thuốc rơi xuống đất, ngay sau đó cầm một bao thuốc lên.
Trần Cẩn Duyệt giật lại, bóp bao thuốc biến dạng. Cô chỉ cảm thấy người mờ ảo qua làn khói kia thật xa lạ.
"Chị điên à?! Lâm Vận Thanh?"
Gió đêm thổi qua tóc họ, chiếc chuông bạc trên dây buộc tóc của Trần Cẩn Duyệt cũng leng keng kêu nhẹ.
Lâm Vận Thanh nhìn vào đôi mắt em đang nhìn như găm vào mình, với đầy uất giận và bối rối, tối tăm và ẩm ướt.
Lâm Vận Thanh dựa vào lan can, ngả người ra sau như sắp ngã xuống.
Một lúc lâu sau, chị nói: "Chị điên rồi mới rẽ đường vòng lớn như vậy để lừa em từ nước ngoài về."
"Trần Cẩn Duyệt, chị đã điên từ lâu lắm rồi."
......
*Khi Trần Cẩn Duyệt nắm tay Triệu Mạn đi thì có bảo là: "Đi thôi, chị", "chị" ở đây là tỷ tỷ (姐姐), trước đây Trần Cẩn Duyệt chỉ gọi Triệu Mạn một chữ tỷ.
Tuy cùng là "chị" nhưng bên Trung có sự phân biệt giữa tỷ tỷ và tỷ: "Tỷ tỷ" sẽ mang sắc thái thân thiết hơn, ruột thịt hơn, còn "tỷ" sẽ xã giao hơn và không thân thiết bằng.