Cô ngồi trên thảm, đây là thói quen xấu mà cô học theo Lâm Vận Thanh từ sau khi về nước. Và cũng tương tự, chỉ bật chiếc đèn sàn mờ bên cạnh.
Điều khác biệt là trước mặt cô không có máy tính, thay vào đó là hai cuốn sổ và một cây bút.
Đó là cuốn sổ lưu niệm từ chợ Tết ở Nam Thành, ban đầu cô định đi hết hành trình cho đến khi đóng kín dấu sẽ tặng một cuốn cho chị làm kỷ niệm. Tiếc rằng giữa đường đổi lộ trình đi ngắm hoàng hôn nên chỉ đóng được khoảng 1/4 cuốn, phần còn lại chẳng có gì ngoài tranh in đơn giản vốn có của cuốn album.
Gấp một cuốn lại đặt sang một bên, cuốn thứ hai mở ra đặt trước mặt, trên đó viết vài chữ.
Trần Cẩn Duyệt có chút bất an.
Vì nửa bước Lâm Vận Thanh lùi lại.
Cô hy vọng là do mình cả nghĩ. Lâm Vận Thanh đang ốm, có thể chỉ là chị đứng không vững. Hơn nữa lại đang ở nhà, chị lo lắng nên trốn vào chỗ không có nhiều ánh sáng cũng hợp lý.
Về lý cô hiểu, về tình cô không.
Chuyện trước đó ở biệt thự Viễn Mậu chưa có lời giải thích rõ ràng, cô không thể không nghĩ nhiều.
Vì thế bây giờ, cô ngồi một mình trong màn đêm tĩnh lặng viết ra những điều muốn nói, không muốn trì hoãn thêm.
Những điều lẽ ra phải được nói ngay ngày đầu năm mới tại Nam Thành đã mang về Hải Thành, không thể để muộn hơn ngày sinh nhật của cô. Lễ Tình nhân là một ngày đẹp mà phải không?
Cô bắt đầu cầm bút viết, không cần nháp thử, hoàn toàn dựa vào cảm xúc chân thật.
Cô viết:
Lâm Vận Thanh, đã lâu không gặp.
Không phải là những ngày qua, ý em là sáu năm đó.
Em cần thú thực với chị rằng, chị là lý do khiến em về nước.
Vì cuộc điện thoại tình cờ với mẹ em, vì mối tình mới vẫn chưa đâu vào đâu của chị.
Em nghĩ chị tàn nhẫn thật đấy, tại sao chị không liên lạc với em suốt sáu năm qua?
Người giận phải là em chứ?
Nhưng người nhớ chị cũng là em.
Em nhớ chị khi trăng lên, và cũng nhớ chị khi thủy triều xuống.
Em thấy cuộc sống thật khó khăn, em không biết làm sao để vượt qua chuỗi ngày không có chị.
Chị có biết không? Chắc là chị biết nhỉ, nơi em sống là một hoang mạc mỹ thực.
Em không quen đồ ăn của họ nên cố gắng tự nấu, nhưng thế nào cũng chẳng thể ngon bằng những món được mẹ và chị nấu.
Ngày đầu tiên về nước, em đã gồng mình lắm mới kiềm chế không ăn miếng sườn hầm khoai từ đó.
Em nhớ hương vị của nó nhiều như em nhớ chị vậy.
Em không biết mình đang viết gì nữa, lung tung những điều vô nghĩa hết cả lên.
Đợi khi kể cho chị, em sẽ cố gắng biến chúng nghe có vẻ hợp lý và có nghĩa hơn.
Trong đây là những gì em viết cho chính em đọc.
Chị đừng để ý.
Em muốn kể chị nghe về cái đêm sáu năm trước, chị có muốn không?
Chắc hẳn chị có những âu lo của chị, lúc đó em còn quá nhỏ, chị sợ em không hiểu nên không nói cho em.
Bây giờ em đã 24, gần 25 tuổi.
À không, khi nói với chị những điều này thì em đã 25 rồi.
Thực ra em rất thích sinh nhật, nhưng trong thời gian trước sinh nhật của chị, có vẻ như khoảng cách tuổi tác giữa chị và em sẽ từ 6 tuổi âm thầm biến thành 5 tuổi, như vậy em sẽ được gần chị hơn.
Liệu vì thế mà em sẽ hiểu chị hơn một chút không?
Em luôn luôn tò mò không hiểu chị lớn lên như thế nào? Chị không có một người chị tốt như chị.
Lạc đề mất rồi.
Lâm Vận Thanh, em đã 25 rồi, chị có thể cho em biết vì sao không?
Phải chăng lúc đó em quá liều lĩnh chỉ biết yêu cuồng nhiệt, chỉ muốn ở bên chị mãi mãi bất chấp tất cả nên chị thấy sợ, nên chị muốn kết thúc sao?
Em đã lý tưởng hóa rất nhiều trắc trở, chắc hẳn chị đã phải gánh chịu rất nhiều, tất cả đều tại em.
Chị có chấp nhận lời xin lỗi của em không?
Nếu chị không muốn nói về quá khứ cũng không sao, em có thể chỉ nói về hiện tại với chị.
Em vẫn luôn cảm thấy hận chị suốt sáu năm đó, ấy thế mà khi về nước, em lại nhìn thấy đôi mắt đầy xúc động và cơ thể run lên không thể ngăn cản của chị khi chúng ta hôn nhau.
Trước đây em từng thấy chị như thế, rõ ràng chị vẫn còn yêu em.
Sau khi em phát hiện ra điều này, tiết đông lạnh giá ở Hải Thành như biến thành mùa hè, khi ta nhìn nhau cũng như là hôn nhau. Em nghĩ, ngay cả hận chị cũng là yêu chị.
Thậm chí em còn hoài nghi, em đã bao giờ thực sự hận chị chưa?
Có lẽ chỉ là do em yêu nhiều quá, yêu mà sao cực kỳ khó khăn, nên lầm tưởng đó là hận.
Thế nên liệu bây giờ đã quá muộn để em nhận ra chưa?
Em hy vọng vẫn chưa quá muộn, vì em sắp không còn nhiều thời gian.
Sao mà thời gian trôi nhanh quá, chị nhỉ.
Em chỉ còn hai tuần nữa là hết nghỉ phép và phải quay lại làm việc.
Chị à, em không muốn đi.
Có vô số khoảnh khắc em muốn leo lên mặt trăng vì chị.
Nếu chị cũng yêu em, tại sao chúng ta không thể thử một lần?
Em biết chị có rất nhiều nỗi lo không phải chỉ cần viết ra vài dòng như em đang làm là có thể giải thích hết.
Nhưng tại sao chúng ta chưa thử mà đã bỏ cuộc?
Em có thể tiếp tục yêu chị được không?
Chị có thể để em tiếp tục yêu chị được không?
Chúng ta có thể cho nhau một cơ hội nữa được không?
- -
Nhìn đoạn văn không rõ cơn cớ từ đâu và cứ thế tuôn ra sắp lấp đầy nhiều trang của quyển sổ, Trần Cẩn Duyệt càng bối rối.
Cô giữ chặt bút, muốn viết thêm một câu cuối cùng.
"Cạch-" Bỗng tiếng cửa phòng ngủ vang lên, có người bước ra.
Đang là ba giờ sáng.
Cô ngồi trên thảm, dựa vào ghế sofa, hơi thở như ngừng lại để lắng nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng - là chị.
"Chị... chị dậy rồi à?" Cô vội vàng đóng cuốn sách trước mặt lại.
Cô đang ngồi, Lâm Vận Thanh đứng cách cô hơi xa.
"Chị ra ngoài uống nước."
Thời gian và không gian dường như bị đảo ngược, quay trở về ngày cô mới về nhà.
Cũng đúng vào giờ ấy, Lâm Vận Thanh ngồi ở chỗ này, hỏi mình có đói không.
Không biết lúc đó chị có căng thẳng như em bây giờ không? Có nín thở ba giây chờ em ra khỏi hành lang không?
Hai phút sau, cô mang một cốc nước ấm tới đưa cho chị.
"Chị đỡ hơn chưa?"
Trần Cẩn Duyệt đưa tay chạm lên trán chị, nhưng Lâm Vận Thanh khéo léo tránh đi bằng động tác uống nước.
Sau đó truyền ra một âm "hmm" khàn khàn, thay cho câu trả lời.
Trần Cẩn Duyệt ngồi lại chỗ cũ, hai tay ôm đầu gối, đang đeo đôi tất nhung từng được chị khen dễ thương, có hình con thỏ với hai tai dựng đứng.
Thật khéo.
Cô bị nhiễm thói quen xấu là ngồi dưới sàn nhà. Nhưng người dạy điều đó cho cô vẫn im lặng, ngả người vào ghế sofa.
"Sao vẫn chưa ngủ?"
"Không ngủ được...", trong cô có tâm sự.
"Cái gì thế?" Lâm Vận Thanh nhìn hai cuốn sổ nhỏ trên bàn trà.
Trần Cẩn Duyệt luống cuống thu dọn, ôm chúng trong tay: "Cái này, à, là cuốn album lưu niệm ở chợ Nam Thành, cả hai cuốn đều giống nhau, em định mang về cho chị một cuốn..."
"Vậy đưa chị đi." Lâm Vận Thanh ngắt lời em.
"Hai cuốn giống nhau à?"
Cô đưa tay lấy cuốn đặt bên trên.
Trần Cẩn Duyệt đè xuống, nói: "Giống nhau, nhưng chị lấy cái dưới đi."
Cô đưa cho chị cuốn bên dưới, lén giấu cuốn còn lại ra sau lưng.
Lâm Vận Thanh nhận lấy cuốn sách mà không tò mò hay thắc mắc gì nhiều, lật qua lật lại rồi cầm yên trên tay.
Thực ra cũng không sao, Trần Cẩn Duyệt nghĩ. Cuốn chị cầm và cuốn đằng sau lưng em, cuối cùng vẫn sẽ thuộc về chị, em sẽ đọc cho chị nghe sau.
Chị đợi em nhé.
Giữa hai người không có gì để nói, Lâm Vận Thanh không nhìn em, cũng không khuyên em đi ngủ sớm. Khi ngẩng đầu lên uống nước, mắt cô vẫn chưa mấy có sức sống.
"Chị."
"Ừm..."
"Mấy ngày trước em có ảnh hưởng đến công việc của chị không?"
"Em xin lỗi..."
Do ốm nên hơi thở của Lâm Vận Thanh trở nên nặng nhọc, đặc biệt là vào ban đêm. Đầu ngón tay cô mân mê vành cốc thuỷ tinh, bình tĩnh trả lời: "Không, đừng xin lỗi."
"Vậy chị có giận em không?"
"Cũng không."
Trần Cẩn Duyệt quay đầu lại, dựa lên đầu gối chị, lại là khoảng lặng kéo dài.
Hình như con người thường bị mắc kẹt bởi những khát khao từng ước. Đã bao nhiêu lần cô muốn có khoảnh khắc yên bình chỉ thuộc về mình và Lâm Vận Thanh, nhưng bây giờ cô lại khốn đốn bởi khoảng lặng từng mong.
Nỗi lo của cô có thước đo, biết tăng lên khi nước ấm trong cốc thuỷ tinh cạn dần. Cho đến khi Lâm Vận Thanh uống ngụm cuối cùng, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng nước trôi xuống thực quản giữa màn đêm yên tĩnh.
Chiếc cốc được đặt nhẹ nhàng trên bàn trà. Trần Cẩn Duyệt nhắm mắt lại.
Cô nghe từ trên truyền xuống một giọng nói: "Chị đi ngủ đây."
Trần Cẩn Duyệt dịch đi, cúi đầu nhìn đôi tất của mình, im lặng.
Lâm Vận Thanh đứng dậy mà không nói thêm một lời thừa, nhẹ bước lên tấm thảm. Trần Cẩn Duyệt chỉ cảm thấy trái tim mình đang bị nhiều mũi kim tẩm muối đâm chi chít.
Trần Cẩn Duyệt bây giờ, không chỉ dừng lại ở một chút bất an.
"Chị."
Cô nắm lấy tay chị, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt ảm đạm của người đối diện.
Tay Lâm Vận Thanh rất lạnh, cô vô thức muốn rút ra nhưng bị Trần Cẩn Duyệt giữ lại.
"Tối nay em ngủ với chị được không?"
Lâm Vận Thanh né tránh ánh mắt: "Tối nay không được."
Cô không quá ngạc nhiên trước câu trả lời, trước đây cô từng nói mình không phải là người nhạy cảm về mặt cảm xúc, nhưng nếu ngay cả cô cũng cảm thấy có gì đó không ổn thì sự việc có thể đã đến mức nghiêm trọng.
Cô không đành lòng, nhớ lại giây phút khi Lâm Vận Thanh quay đầu đi không cho mình chạm vào. Cô đứng dậy, đến gần chị, nắm tay chị, khiến chị không còn đường lui.
Đưa tay chạm lên trán chị - đã chuyển biến tốt hơn, nhưng vẫn nóng.
Trần Cẩn Duyệt nhìn chị bằng ánh mắt thật sâu, nói: "Tối nay em sẽ chăm sóc chị."
Cô nghĩ mình đúng là ngu ngốc, lấy sức khoẻ của Lâm Vận Thanh làm cái cớ để xoa dịu nỗi bất an của mình.
Lâm Vận Thanh rút tay lại, đi về phòng.
Trần Cẩn Duyệt nói tiếp: "Đã nhiều ngày em chưa được ngủ ngon giấc."
Tệ hơn cả ngu ngốc là đáng khinh. Vào lúc ba giờ sáng, cô lấy chính mình ra ép buộc Lâm Vận Thanh đầu hàng. Trần Cẩn Duyệt không đuổi theo, cô biết Lâm Vận Thanh sẽ không nỡ đi xa hơn.
Quả nhiên, chị đã dừng bước, quay đầu lại nhìn mình.
Cái nhìn này càng khiến Trần Cẩn Duyệt buồn lòng hơn, chỉ là em muốn ngủ chung giường với chị thôi, từ khi nào mà em phải viện lý do hèn hạ như vậy để được sự đồng ý từ chị.
Lâm Vận Thanh quay đi tiếp bước về phía trước. Người phía sau không đợi được trả lời, chỉ theo sau bước chân của Lâm Vận Thanh, theo vào phòng chị như một điều đương nhiên.
Sau hơn một tháng về nước, đây là lần đầu tiên cô vào trong gian phòng này.
Lâm Vận Thanh không bật đèn, ngồi bên giường nhẹ nhàng nói: "Sáng mai em về phòng em đi." Sau đó cuộn mình vào trong chăn.
"Vâng." Trần Cẩn Duyệt không nán lại lâu, cũng nằm lên giường.
Lâm Vận Thanh quay lưng lại với cô. Cô tiến lại gần, ôm chị vào lòng, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay chị.
Phải một lúc lâu sau hơi thở của chị mới dịu lại, Trần Cẩn Duyệt nhẹ nhàng nói sau tai chị: "Triệu Mạn kể cho em nghe về rất nhiều chuyện quá khứ của chị..."
"Chuyện gì?"
"Chuyện thủ tục nhận việc, còn cả... chuyện về Vương Thành Phàm."
"Chị thật tuyệt vời, Lâm Vận Thanh..."
Cô ôm chặt Lâm Vận Thanh, hôn lên tóc chị.
Lâm Vận Thanh im lặng rất lâu, lạnh lùng nói: "Không tuyệt vời."
Cơ thể Trần Cẩn Duyệt cứng đờ.
"Tuyệt vời cái gì?"
"Sử dụng hệ thống để thay đổi hoàn cảnh của mình, ngụy biện viện dẫn thẩm quyền, giải quyết vấn đề bằng điều bất hợp lý lớn hơn. Về bản chất có thay đổi được điều gì không?"
"Chị có khả năng thay đổi bất cứ việc gì chưa? Không tuyệt vời chút nào cả."
Lâm Vận Thanh giễu cợt, tự kết luận cho chính mình.
Trần Cẩn Duyệt không hiểu tại sao cuộc trò chuyện bâng quơ trước khi ngủ lại gây ra lời phản bác nghiêm túc đến vậy.
Ngọn lửa trong lòng cô không thể nén lại ngay. Lâm Vận Thanh né tránh hay lẩn trốn cô, đều được. Nhưng tại sao ngay cả bản thân mà chị cũng phủ định?
Cô không thể chấp nhận việc Lâm Vận Thanh phủ nhận chính bản thân chị.
Cô ngồi dậy, xoay mạnh vai Lâm Vận Thanh, ép chị phải nhìn mình, nhấc tay hai chị lên, chụm hai cổ tay chị lại với nhau giơ cao quá đầu, hỏi: "Không tuyệt vời là thế nào?"
"Chị đã cố gắng hết sức làm điều tốt nhất, tại sao còn tự trách vì không thể thay đổi hệ thống? Trong tình huống đó ngay cả tự bảo vệ bản thân đã là điều không dễ, nhưng chị còn bảo vệ Triệu Mạn nữa kia. Lâm Vận Thanh, chị nói cho em biết, điều này không tuyệt vời chỗ nào?"
Nhịp thở dồn dập của Trần Cẩn Duyệt rõ ràng trong màn đêm, tối nay không có ánh trăng, trong căn phòng đen như mực chỉ có thể nhận diện qua loa dáng hình.
Cô không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Lâm Vận Thanh, và đôi môi sắp bị cô cắn nghiền.
Cô chỉ có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt chị, như ngưng đọng trong cõi tịch diệt.
Một lúc sau, Lâm Vận Thanh vô cùng cay đắng đáp: "Chị không bảo vệ được bất cứ ai..." Sau đó gạt tay ra, quay lưng đi.
Trần Cẩn Duyệt nhìn bóng lưng cô độc của chị, sự bất an trong cô lên tới đỉnh điểm.
Cô không thể nói thêm gì nữa, đành nằm xuống, một lần nữa ôm Lâm Vận Thanh vào lòng. Người trong ngực cô run rẩy đẩy cô ra, lại cố gắng muốn thoát.
Trần Cẩn Duyệt không chịu buông, vẫn ôm chặt đối phương bấp chấp thế nào: "Lâm Vận Thanh, ngày kia, Lễ Tình nhân, chúng ta nói chuyện."
Cô không nói là ngày sinh nhật, chỉ nhấn mạnh là Lễ Tình nhân.
Thời gian và không gian không chỉ bị đảo ngược trong phòng khách. Người có lời muốn nói đã đổi từ Lâm Vận Thanh sang cô.
Trần Cẩn Duyệt không thể tiếp tục chờ câu trả lời của chị, vậy thì không chờ nữa. Nhưng hôm đó cô không muốn trì hoãn thêm dù chỉ một phút hay một giây, bờ vực sụp đổ thầm lặng đang gần trong gang tấc.
Ngoài cửa sổ vắng tanh chẳng có gì cả.
Trần Cẩn Duyệt và Lâm Vận Thanh, hai giấc mơ trên cùng một chiếc giường.
Trong cuốn sổ vẫn chưa kịp viết nốt một câu cuối cùng, sự lãng mạn được thêu dệt tươi đẹp ở Nam Thành khiến cô hiện nay không thể tiến và cũng chẳng thể lùi.
[Chúng ta có thể cho nhau một cơ hội nữa không?]
[Mặt trăng và pháo hoa sẽ chúc phúc cho chúng ta.]