Ánh Trăng Không Chiếu Tới - Đông Dạ Tinh

Chương 35: 46 bước



Lâm Vận Thanh chỉ nhấp một ngụm rượu vang trước khi ngồi xuống, sau đó đặt trên bàn trà không động vào.

Bây giờ cô đang ngồi trên nền nhà, tay phải cầm điện thoại, khuỷu tay chống lên đầu gối.

Tay trái vô thức xoa cánh tay phải.

Hút thuốc xong, Triệu Mạn bước vào từ ban công, trên người còn thoang thoảng mùi thuốc lá chưa bị gió mang đi. Cô đứng bên cạnh Lâm Vận Thanh, cầm ly rượu lên làm một hớp, nghe thấy Lâm Vận Thanh nói với đầu dây bên kia điện thoại: "Quản lý Từ, tôi biết là có hơi đánh liều khi đưa ra yêu cầu ngay lúc này, nhưng nếu có thể, bên anh hãy gửi thông số cho tôi, tôi có thể tự xử lý."

Không biết người nọ vừa nói gì, làm Lâm Vận Thanh càng vùi đầu vào đầu gối thêm, trông chán nản và mệt mỏi.

Triệu Mạn đưa tay ra trước mặt Lâm Vận Thanh, nhẹ ngoắc ngón tay, ra hiệu đưa điện thoại cho mình.

Lâm Vận Thanh do dự hai giây sau mới giao điện thoại. Triệu Mạn nhận lấy, lập tức nâng giọng: "Quản lý Từ à, chúc mừng năm mới, tôi là Triệu Mạn."

"À, phải, dự án bên chúng tôi xảy ra vấn đề, nhưng không đáng ngại, anh xem khi nào rảnh có thể tìm một người liên hệ với tôi, bên chúng tôi muốn xem phạm vi tình hình của dự án Tết."

"Vâng vâng, vậy không làm phiền anh nữa."

Cúp điện thoại, nụ cười trên môi cũng biến mất. Triệu Mạn cầm ly rượu lên uống ngụm vang đỏ thứ hai, sau đó dửng dưng trả lại điện thoại cho Lâm Vận Thanh.

"Bà nói thế, không biết bao giờ họ mới chịu hợp tác với chúng ta." Lâm Vận Thanh bất lực nhìn Triệu Mạn.

"Bà nghĩ bên họ vô tội sao? Nếu muốn hợp tác thì đã hợp tác từ lâu. Chúng ta là bên A cơ mà." Triệu Mạn khịt mũi khó chịu.

Lâm Vận Thanh thở dài, không nói nữa, Triệu Mạn đột nhiên bật cười: "Hơn nữa chuyện này là trách nhiệm của tôi, sao bà lại lo lắng hơn cả tôi vậy. Cùng lắm thì tôi đi chứ gì."

"Tôi là người đưa dữ liệu cho bà, nếu bà đi, tôi cũng đâu thoát được? Hả Phó giám đốc Triệu." Giọng Lâm Vận Thanh lạnh lùng.

"Trời ơi, cái đồ lạnh lùng, không thể nói khéo một câu là vì tôi sao?" Triệu Mạn tỏ vẻ tổn thương nhìn Lâm Vận Thanh, trong khi đối phương chẳng thèm ngẩng đầu lên.

Nhưng Triệu Mạn không ngại, cô chỉ đang tự tìm kiếm niềm vui trong nỗi buồn mà thôi.

Người ngại là người ngồi trên ghế sofa không biết nói gì. Trần Cẩn Duyệt vặn chai nước khoáng ra uống.

"Tiểu Cẩn, sao em lại từ Nam Thành trở về?" Triệu Mạn lại dẫn dắt chủ đề sang cô, lần này cô càng ngại hơn.

Nhìn Lâm Vận Thanh từ bên cạnh, chị không quay đầu lại, cô đành trả lời be bé: "Chơi 3-4 ngày cũng kha khá, nên em về sớm..."

Trong câu nói chưa có sự suy nghĩ kỹ lưỡng, nhưng cũng chỉ có thể nói vậy.

"Ồ, vừa về đã tìm gặp chị em luôn à, thân nhau quá." Triệu Mạn trêu chọc.

Lâm Vận Thanh lúc này mới ngẩng đầu nhìn Triệu Mạn, nói: "Nếu không có việc gì làm thì bà sửa lại kế hoạch mùa Tết từ những năm trước đưa tôi."

"Ôi." Triệu Mạn khom lưng đặt ly rượu về vị trí ban đầu, rượu bên trong không còn lại bao nhiêu, nhẹ nhàng gợn sóng.

Không hiểu vì sao, Trần Cẩn Duyệt nhận thấy có gì đó không vui vẻ trong lời nói của chị. Lời là nói với Triệu Mạn, nhưng không vui là dành cho mình.

Thật hiếm khi Lâm Vận Thanh như thế.

Cô quay đầu đi không muốn nhìn thêm, bên tai là lời mẹ nói [Đừng làm phiền chị ấy].

Triệu Mạn ngồi kế bên Trần Cẩn Duyệt, mùi khói thuốc càng thêm rõ ràng, lấy điện thoại mở ứng dụng đặt đồ ăn ra, tự nói tự rằng không biết mùng 2 có còn tiệm nào mở cửa.

Tìm được một lúc, Triệu Mạn khẽ đẩy mu bàn chân vào Lâm Vận Thanh, nói: "Có một tiệm bán đồ Tân Cương còn mở, ăn không?"

"Được." Lâm Vận Thanh nhận lấy điện thoại, vuốt lên vuốt xuống chọn hai món, sau đó quay qua hỏi Trần Cẩn Duyệt: "Chị đặt một phần ăn nhẹ cho em, em ăn thêm một ít."

"Vâng..."

Triệu Mạn đột nhiên quay đầu lại hét lên trên hành lang: "Giang Hải Đào!"

Không ai trả lời, cô lại hét thêm lần nữa.

Một lúc sau, Trần Cẩn Duyệt nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại thấy Giang Hải Đào đang bước tới trong bộ đồ ngủ, mặt mũi râu ria lởm chởm.

Quầng thâm dưới mắt anh ấy đậm hơn Lâm Vận Thanh một chút.

"Chọn món." Triệu Mạn nhướng mày hướng về chiếc điện thoại trong tay Lâm Vận Thanh.

"Duyệt Duyệt đến đấy à." Giang Hải Đào không đáp lại Triệu Mạn, chào Trần Cẩn Duyệt trước.

Cô biết mình phải nói gì. Ngày mồng hai Tết ngồi trên ghế sofa nhà người ta, ít nhất cũng nên chúc một câu năm mới vui vẻ, nhưng thế nào cô cũng không muốn.

Trần Cẩn Duyệt gật đầu: "Chào anh."

Hình như Giang Hải Đào đã quen với thái độ của Trần Cẩn Duyệt nên không nói gì, ngồi xổm xuống bên cạnh Lâm Vận Thanh, đợi Lâm Vận Thanh gọi món.

Lâm Vận Thanh hỏi Giang Hải Đào: "Kiểm tra đến đâu rồi?"

Giang Hải Đào ngáp, nói rằng sắp xong, chắc tối nay sẽ hoàn thành.

Lâm Vận Thanh bấm vào mục đồ uống, thêm hai chai nước vào giỏ hàng: "Vất vả quá, mời ông một chai nước ép hắc mai biển."

Sau đó cười, đưa điện thoại cho Giang Hải Đào.

"Ồ, bà mời còn tôi trả tiền hả, quản lý Lâm đúng là biết làm ăn." Triệu Mạn châm chọc.

Trần Cẩn Duyệt chỉ cảm thấy mình không muốn ở lại đây nữa.

Cô không muốn nghe họ nói những gì cô không hiểu, không muốn nhìn thấy Lâm Vận Thanh mặt đầy mỏi mệt nhưng lại cười với Giang Hải Đào.

Từ lúc cô vào căn nhà này đến giờ, Lâm Vận Thanh nhìn cô ba lần, cười với cô 0 lần.

Cô đứng dậy, nói muốn đi vệ sinh.

Giang Hải Đào nói: "Đến cuối hành lang rẽ phải, là gian đầu tiên." Nói xong còn chỉ tay ra hiệu.

Trần Cẩn Duyệt đi về phía đó, hai bên hành lang treo những bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp, cuối điểm dừng bày một chiếc bình sứ, cô không biết lắm, chỉ nghĩ rằng rất đắt tiền.

Rẽ phải, đứng trước cửa phòng vệ sinh. Tổng cộng 46 bước, từ phòng khách đến phòng vệ sinh dành cho khách.

"Cũng khá mệt, sống ở đây chắc phải di chuyển bằng xe điện thăng bằng nhỉ?" Cô thầm cười giễu.

Trần Cẩn Duyệt khóa cửa, nhìn cảnh sông mờ mịt bên ngoài cửa sổ.

Trốn bên trong hơn nửa tiếng, mãi đến khi Lâm Vận Thanh tới gõ cửa hỏi em làm gì lâu vậy, Trần Cẩn Duyệt mới hoàn hồn, mở cửa rồi quay lại cùng chị. Đi qua cùng một dãy hàng lang, nhìn cùng những bức tranh sơn dầu.

Lâm Vận Thanh không nói gì cả.

Trần Cẩn Duyệt nghĩ, ăn xong mình sẽ đi ngay vậy.

Một tiếng sau, đồ ăn được giao đến bởi một người mặc vest và đi giày da. Giang Hải Đào lấy đồ, gọi mọi người vào phòng ăn.

Trần Cẩn Duyệt đi sau cùng, nhìn Lâm Vận Thanh mở gói đồ ăn mang về. Hai chai nước ép hắc mai biển, một chai đưa cho Giang Hải Đào, một chai để sang một bên - có lẽ là cho chị.

Vài hộp thức ăn lớn được bày ra trên bàn, khi mở nắp hộp ra, Lâm Vận Thanh sững sờ mất một lát, bất giác quay đầu lại nhìn Trần Cẩn Duyệt.

Trần Cẩn Duyệt bắt gặp ánh mắt đó, tiến lên vài bước xem. Ồ, trên mỗi món đều thêm rất nhiều rau mùi.

Nhưng cô không nói gì.

Lâm Vận Thanh lấy thứ cuối cùng trong túi mang về ra, là một chiếc bánh nhỏ phồng lên như hamburger. Có lẽ đây là món ăn nhẹ mà chị gọi cho mình như đã nói.

Cô xé giấy bạc ra kiểm tra, cũng có rau mùi.

Lâm Vận Thanh thở dài: "Xin lỗi, chị quên nhắc Triệu Mạn."

Triệu Mạn hỏi có chuyện gì thế. Lâm Vận Thanh đáp: "Em ấy không ăn rau mùi."

"Ôi dào, có sao đâu, để chị nhặt ra."

"Không sao đâu chị Triệu Mạn, em tự làm được ạ." Quên thì thôi vậy, không phải vấn đề gì to tát. Thật là vô lý khi để Phó giám đốc Triệu phải hạ mình nhặt rau mùi cho cô.

Cô nhận phần ăn trên tay Lâm Vận Thanh. Ừm... nhìn qua, không biết thứ đó gọi là gì, thấy hơi giống bánh kẹp thịt Trung Quốc, rau mùi bên trong được thái rất nhỏ.

Lâm Vận Thanh không đưa cho cô, mà nói: "Để chị nhặt cho em."

"Không cần."

Lâm Vận Thanh nhìn em, ngừng tay lại. Chỉ nhìn như vậy thôi, với biểu cảm mà Trần Cẩn Duyệt không hiểu nổi, vẫn không lên tiếng.

"Em tự làm được." Trần Cẩn Duyệt lại đưa tay ra lấy.

"Tiểu Cẩn, đừng nóng giận..."

"Em không có." Cô cười. Cuối cùng cũng lấy được thứ được gói đó về tay. Trước mặt là chai nước ép hắc mai biển.

Bốn người họ ngồi xuống và lại bắt đầu nói về công việc. Lần này Lâm Vận Thanh rất ít khi tiếp chuyện với họ. Trần Cẩn Duyệt ngồi cạnh, coi nhặt rau mùi như một thú vui, không vội vàng cũng không chậm rãi, cẩn thận và tỉ mỉ.

Đã qua gần nửa bữa ăn, cô không làm gì cả, không uống một ngụm nước, không ăn một miếng bánh, chỉ cầm đũa, nhàn nhã chơi với rau mùi.

Lâm Vận Thanh chỉ im lặng nhìn em, Triệu Mạn thì gắp đồ ăn cho Trần Cẩn Duyệt vài lần, Trần Cẩn Duyệt cười đáp lại: "Cám ơn chị Tiểu Mạn, em vừa ăn cơm trưa, nên không đói."

Khi mọi người đã ăn xong, chiếc bánh trong tay Trần Cẩn Duyệt  mới chỉ được cắn hai miếng, rồi bị ném vào túi rác cùng những thứ đồ còn thừa.

Cô đứng dậy, nói đã đến lúc phải về với mẹ.

Lâm Vận Thanh không giữ em lại, mà đi ra phòng khách lấy túi, lục tìm chìa khóa xe, sau đó quay lại đưa chìa khóa cho Triệu Mạn: "Giúp tôi đưa em ấy về."

"Được." Triệu Mạn lấy chìa khóa xe.

"Không cần đâu, em tự gọi xe được."

"Bây giờ gọi xe khó lắm." Giọng điệu Lâm Vận Thanh như khẳng định chắc nịch.

"Gọi dễ mà, chị. Khi đến em cũng gọi được xe rất nhanh."

Lâm Vận Thanh không trả lời, cô đi vào phòng bếp, cả một căn phòng rộng lớn, bên cạnh còn có những thứ như kệ chất đầy thức ăn và hộp quà không cần trữ lạnh.

Cô chọn hai hộp, lấy xuống và nói: "Giang Hải Đào, hai hộp này cho tôi trước nhé."

Mọi sự chú ý của Giang Hải Đào đều đổ dồn vào điện thoại,  chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ lười nhác đáp: "Bà cứ lấy đi."

Lâm Vận Thanh đưa hai hộp quà đưa cho Triệu Mạn: "Phiền bà gửi cho mẹ tôi nhé."

"Lâm Vận Thanh, em có thể tự đi về." Trần Cẩn Duyệt nói, giọng lạnh như rơi vào hầm băng.

Nghe vậy, Triệu Mạn sững sờ, Giang Hải Đào cũng ngẩng đầu lên.

Em đã nói em không thích, tại sao vẫn nhờ Triệu Mạn nhặt rau mùi cho em và đưa em về nhà.

Không phải chị đã nói lần sau sẽ không làm thế sao? Lâm Vận Thanh.

Cô chất vấn chị bằng ánh mắt, nhưng đối phương không trả lời, ngược lại còn cương quyết hơn, nhắc lại lần nữa: "Để Triệu Mạn đưa em về, trên đường chú ý an toàn."

Sau đó cầm chai nước hắc mai biển, xoay người đi vào phòng khách.

Trần Cẩn Duyệt không thể đứng vững nổi dù chỉ thêm một giây. Mưa và sương mù ở Hải Thành sắp tràn vào mắt cô.

Mới sáng nay mùa đông ở Hải Thành vẫn còn dễ chịu và có phần thân thương, giờ phút này đã hoàn toàn thay đổi.

Cô cũng quay người đi ra cửa, ngược hướng với Lâm Vận Thanh. Triệu Mạn lấy chìa khóa xe và hộp quà, đuổi theo.

Thực ra không cần đuổi, cô có thể đi bao xa chứ?

Lại một lần nữa cô bắt đầu ghét mùa đông và mưa.

Ghét chai nước hắc mai biển không được ghi tên.

Ghét việc cô không đủ tư cách vào nơi này, ghét lòng tự trọng đã mất khi bị chặn lại ở trạm bảo vệ bằng câu "Làm vậy không đúng quy định".

Ngay cả chiếc thang máy mà cô bước ra trong cơn giận dữ cũng không thể mở được, thật đáng ghét.

Cô bị mắc kẹt ở đây, bắt buộc phải đợi Triệu Mạn cùng lên xe của chị, để Triệu Mạn chở cô về.

Và chị, Lâm Vận Thanh - người đã thay đổi ngay khi trở về Hải Thành - là người đáng ghét nhất.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.