Tôi và Trần Cẩn Duyệt vẫn tiếp tục sống cùng nhau trong sự hiểu ngầm như vậy.
Tôi luôn cực kỳ thận trọng và cứng ngắc mỗi
khi Trần Phương về nhà, sợ rằng một lời nói hay một ánh mắt vô tình nào đó sẽ để lộ tình yêu đáng xấu hổ của tôi.
Hình như Trần Cẩn Duyệt cũng vậy, em ấy không cố chấp muốn bóc trần việc gì, cũng không yêu cầu bất kỳ lời hứa nào làm tôi thoát ly khỏi thân phận "chị gái". Những chuyện này khiến em trưởng thành hơn - liệu có chăng chỉ là ảo giác của tôi thôi - nhưng ít ra em đã trưởng thành hơn tôi nghĩ.
Năm đó em học lớp 12, điểm số vẫn ở mức trung bình nhưng em cố gắng hơn nhiều so với trước đây. Tôi cảm thấy trong mắt em luôn sáng đầy những ánh sao, với mong đợi bao la về tương lai sau này.
Tôi biết ánh sao đó là vì tôi.
Thỉnh thoảng khi có thời gian đón Tiểu Cẩn tan học, chúng tôi sẽ lên xe buýt đi qua 9 điểm dừng và 21 cột đèn giao thông, nếu may mắn sẽ giành được một chỗ ngồi trống, tôi nhường em ngồi xuống còn tôi thì đứng bên cạnh bảo vệ, nếu không may, chúng tôi sẽ bị dồn lại trong khoang xe chật chội như những con cá mòi đóng hộp với một nhóm học sinh về nhà tối muộn.
Nhưng không có gì làm đáng ngại, vì Trần Cẩn Duyệt ôm tôi vào lòng em. Như tất cả những con cá mòi bị nhét vào một chỗ, chúng tôi dính chặt vào nhau.
Tôi là người hạnh phúc nhất.
Năm đó chúng tôi vẫn thuê một ngôi nhà cũ trên đường Tùng Lâm thuộc khu phố Hải Thành cũ, đậm hơi thở phố phường xóm chợ.
Dải đường hẹp và những con hẻm quanh co xen lẫn tiếng ồn ào. Khi chúng tôi về đến nhà, các bảng hiệu neon đã sáng đèn, muôn ánh sặc sỡ bao trùm lần lượt từng người đi ngang qua. Tôi còn có thể ngửi thấy mùi khói bốc nghi ngút từ "Sạp nướng Vương Ký" sát vách, thì là và ớt nảy lách tách trên bếp than, tỏa ra mùi thơm chỉ quầy nướng xiên sắt mới có.
Và khi tôi dắt tay Trần Cẩn Duyệt đi ngang qua vài sạp quán nơi đây, tôi thường hỏi em có đói không?
Em hay nói đói, nhưng chỉ muốn ăn đồ tôi nấu.
Em luôn trả lời như thế, và tôi cũng không bao giờ biết chán việc hỏi em như trên.
Sau đó kết thúc lời thoại vô nghĩa chỉ thuộc về ban đêm bằng câu một "Được".
Mặc dù Trần Cẩn Duyệt không yêu cầu tôi phải hứa hẹn bất cứ điều gì, nhưng em thường ôm tôi, cùng tôi nói vài chuyện về tương lai.
Ví dụ, khi tôi đang nấu ăn trong bếp, em sẽ lặng lẽ chạy đến phía sau ôm tôi khi tôi vẫn đang thái rau, ôm mãi mà không nói một lời nào cho đến khi nước trong nồi sôi lên.
Tôi chỉ đành tắt lửa bếp, tạm dừng nấu nướng, chùi tay, quay người lại đối mặt với em, dựa vào lớp gạch tráng men đã nứt trên bếp, đặt tay lên cổ em và hỏi: "Sao thế?"
Em nhìn tôi cười, hỏi chị có mệt không? Tôi giơ tay lên gạt đường sống mũi thẳng của em, nói: "Không mệt, chỉ là gian bếp này nhỏ quá, một khi em bước vào là chị không nhích đi đâu được."
Em nhìn tôi, chúng tôi cách nhau gần đến mức tôi có thể nhìn thấy chính mình trong đôi mắt xinh đẹp của em. Em nói: "Sau này khi có nhà riêng, chúng ta sẽ xây một căn bếp thật lớn, em sẽ nấu ăn cho chị nhé?"
Em như ông sếp mới luôn thích bánh vẽ ở công ty tôi, người đó lúc nào cũng nói: "Tiểu Lâm, em rất có tiềm năng, cứ cố gắng làm việc cùng anh, chỉ 3 đến 5 năm sau thôi em muốn cái gì là có cái đấy." Đứng trước bàn làm việc của sếp, tôi chỉ biết nói: "Vâng." rồi cảm ơn sếp Phương, và khi trở lại chỗ ngồi sẽ không còn để ý những lời đó nữa mà tiếp tục bán mạng làm việc.
Nhưng khi nghe Tiểu Cẩn nói vậy, tôi cũng sẽ đáp "Được." rồi cất những tưởng tượng này vào nơi mềm mại nhất trong lòng - người muốn chúng trở thành sự thật hơn bất kỳ ai khác chính là tôi.
Không phải tôi muốn một ngôi nhà đứng tên mình, cũng không phải chỉ muốn một bữa ăn.
Điều tôi muốn là một đêm được em nấu ăn cho tôi, và mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn tồn tại khi đến lúc.
Tôi thả mình vào cái ôm của em, nước trong nồi dần dần lắng tiếng trong khi suy nghĩ của tôi như đang sôi lên, không kiềm chế được mà ôm em chặt hơn.
Trong dịp Tết năm đó, tôi được nhận một phần tiền thưởng cuối năm, mua cho Trần Phương một bộ máy mát xa cổ vai tuy không đắt nhưng là loại tốt nhất trong khả năng của tôi. Mẹ làm ở công trường nên cơ thể chịu nhiều ảnh hưởng, không lúc nào là không dùng cao dán và thuốc giảm đau. Tôi biết máy mát xa tuy chẳng thấm vào đâu nhưng ít ra sẽ giúp mẹ thấy dễ chịu hơn.
"Mẹ, năm sau mẹ không cần đi làm thuê nữa, chắc là con sắp được thăng chức trưởng phòng đấy." Tôi nói điều này với mẹ vào đêm 30 Tết, kèm theo món quà đưa cho mẹ.
Trần Phương vô cùng vui sướng khi nhận được món quà, nhưng về chuyện không đi làm nữa vẫn chần chừ, nói: "Tính sau vậy, năm sau Duyệt Duyệt vào đại học, đợi xem tình hình lúc đó thế nào."
Tôi không nói gì thêm. Tôi không đặt nhiều kỳ vọng về việc Trần Cẩn Duyệt sẽ đỗ trường đại học nào, chỉ cần em ấy cố gắng hết sức là được. Tôi không muốn gây áp lực cho em, cũng không muốn ép em phải trở thành một học sinh giỏi có học bổng, hay trở thành một người thành công theo cách mà mọi người định nghĩa.
Nghĩ đến đây, tôi lại không khỏi tự cười nhạo chính mình. Người như tôi sau này chẳng thể trở thành phụ huynh tốt, chắc chắn tôi sẽ dạy hư con.
Hoặc lẽ nào, tôi thực sự đã dạy hư Trần Cẩn Duyệt? Tôi không biết nữa.
Đúng lúc đó Trần Cẩn Duyệt ra khỏi phòng, tôi rút phong bao lì xì từ trong túi ra đưa cho em, chúc em một năm mới vui vẻ.
Em vui vẻ nhận lấy, nói bằng giọng ngọt ngào trong trẻo như khi còn nhỏ: "Cảm ơn chị Thanh Thanh."
Tôi vô tình chạm phải tay em, hỏi em sao tay lạnh thế này. Em nói vừa nãy ở trong phòng không mặc áo khoác.
Đột nhiên một ý nghĩ nảy lên trong đầu tôi: Năm sau, nhất định là năm sau, chúng ta hãy đón Tết ở một nơi ấm áp hơn.
Tôi xoa đầu em.
Tết năm đó không khác gì những cái Tết trước, vẫn là ba người chúng tôi ở bên nhau, những gian khổ trong cuộc sống như chẳng thành vấn đề khi bị đậy lại bởi bầu không khí đoàn viên hạnh phúc ấm áp, và bao khao khát hướng về tương lai.
Không lâu sau, tôi quay lại công ty tiếp tục làm việc, Trần Phương sẽ đi muộn hơn tôi vài ngày, nói muốn tổ chức sinh nhật cho Duyệt Duyệt trước khi đi.
À phải, em gái tôi, Trần Cẩn Duyệt, được sinh ra vào một ngày rất lãng mạn - ngày 14 tháng 2.
Đương nhiên ban đầu chỉ nghĩ là lãng mạn, vì đó là Lễ tình nhân. Nhưng bây giờ ý nghĩa của nó đã ám muội hơn - vì tôi và em.
Hôm đó vẫn là ngày tôi đi làm. Vừa qua kỳ nghỉ Tết nên công ty không thể đột ngột tiến vào nhịp độ làm việc nhanh, có vài đồng nghiệp sống xa nhà xin nghỉ thêm nửa tuần nữa. Tận dụng khoảng thời gian chưa bận lắm, tôi tập trung cao độ hoàn thành hết công việc phải làm ngay từ sáng sớm, chỉ chờ tan làm đúng giờ.
Khi đến giờ, tôi đóng máy tính, xách túi đi xuống tầng.
Trước tiên tôi đến tiệm hoa, đứng trước quầy hoa chọn mãi, không biết nên tặng gì.
Nhân viên bán hàng đến hỏi tôi cần gì, tôi ngắc ngứ không biết nói ra sao, chỉ đành hỏi: "Tặng dịp sinh nhật thì nên chọn hoa gì?"
Sau đó cô nhân viên trẻ tuổi gặng hỏi tôi, là đồng nghiệp, bạn bè hay người yêu?
Giờ tôi hoàn toàn không biết trả lời ra sao nữa, vừa không muốn nói dối, vừa không muốn nói ra mối quan hệ này.
Thực ra tôi đâu cần sự giúp đỡ của nhân viên? Ai mà chẳng biết thích hợp nhất là hoa hồng, tuyệt nhất là bó hoa hồng đỏ trước mặt tôi, với những giọt nước vẫn còn đọng trên cánh hoa.
Nhưng tôi không thể chọn nó.
"Cho mình bó hoa bi kia đi, cảm ơn." Tôi không trả lời câu hỏi của cô ấy mà trực tiếp đưa ra kết luận.
Tôi ôm bó hoa bi vào lòng, không nỡ ngồi xe buýt hay tàu điện ngầm đúng giờ cao điểm buổi tối cho dù giờ này chắc là không quá đông đúc như thường ngày, tôi không muốn mạo hiểm, chỉ đành vẫy tay gọi taxi. Địa chỉ là một quán KTV trên đường Tây Nam.
Khi tôi đẩy cửa bước vào, Trần Cẩn Duyệt đang chơi vui vẻ cùng các bạn của em, vừa nhìn thấy tôi, em lập tức chạy tới ôm tôi, hỏi bó hoa này có phải là dành tặng em không?
Đã biết mà vẫn cố hỏi.
Tôi đặt bó hoa vào tay em, chúc em sinh nhật lần thứ 18 vui vẻ.
Tôi biết từ nhỏ Trần Cẩn Duyệt đã có rất nhiều bạn bè, nhưng trong số những người ở đây tôi chỉ quen mỗi Nhậm Tiểu Tiểu. Để tránh làm phiền họ vui chơi, tôi ngồi cạnh Nhậm Tiểu Tiểu, thỉnh thoảng nói vài câu với em ấy, thời gian còn lại ngoan ngoãn làm khán giả.
Các bạn nhỏ hát các bài của Tôn Yến Tư và Châu Kiệt Luân, hát về tuổi 18 của họ. Tôi tựa người vào ghế sofa thì thầm ngân nga.
Chỉ vài tháng nữa thôi các em sẽ bước vào kỳ thi đại học, bước vào một giai đoạn mới của cuộc đời tràn đầy sức sống và hy vọng. Nhìn Trần Cẩn Duyệt và các bạn vui đùa với nhau, tôi nghĩ đến điều ước năm mới của tôi - "Hy vọng mẹ khỏe mạnh, mong em hạnh phúc bình an."
Nhậm Tiểu Tiểu đứng dậy mở bánh ra, thắp nến sinh nhật tượng trưng cho tuổi mười tám. Mọi người quây lại thành vòng tròn. Tôi nghĩ tuổi mười tám tượng trưng cho quá nhiều điều. Họ không chỉ nói lời chúc sinh nhật mà còn chúc mừng năm mới, chúc Lễ tình nhân vui vẻ, chúc thi đại học may mắn và hứa hẹn giữ liên lạc sau khi tốt nghiệp.
Họ nói về mọi thứ, rất nhiều lời nói được gói vào trong căn phòng riêng nhỏ bé, đưa vào ngày sinh nhật bình thường của em nhưng có ý nghĩa rất to lớn đối với tôi.
Trần Cẩn Duyệt đứng trước bánh gato, đan ngón tay vào nhau và nhắm mắt ước giữa lúc các bạn hát mừng sinh nhật. Tôi không biết em ước gì, chỉ biết rằng tôi không thể bỏ lỡ khoảnh khắc này: Tôi nhìn Trần Cẩn Duyệt qua ánh nến nhảy múa, trên môi nở nụ cười, hàng mi khẽ rung lên và rồi em mở mắt ra, nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến. Các bạn của em vỗ tay reo hò, còn em thì nháy mắt với tôi giữa làn khói bay đi sau ngọn nến tắt.
Có người bắt đầu tặng quà cho em. Những chiếc hộp vuông được gói bằng giấy gói quà sặc sỡ lần lượt chất đống ở góc bàn. Có cậu bạn đưa túi quà cho em, miệng ấp úng nói sinh nhật vui vẻ với khuôn mặt đỏ đến nỗi bóng tối trong phòng cũng không che giấu được.
Tình yêu thầm kín mà thanh thiếu niên tưởng là bí mật lộ ra trước mắt, tôi nhìn em một cách thích thú, thấy em được mọi người yêu mến, dù là tình bạn hay tình cảm, tôi đều cảm thấy dễ thương.
[Suy cho cùng, không có gì làm lạ khi em được người ta thích.]
Trần Cẩn Duyệt nhận lấy chiếc túi và ôm cậu ấy như cách em ôm những người khác, và nói lời cảm ơn.
KTV lại trở nên sôi động, tôi thấy Trần Cẩn Duyệt đứng dậy cầm micro, chọn một bài hát và trên màn hình hiện lên phụ đề:
Em yêu anh - Vương Phi.
Không ngờ em lại nghe bài hát cũ đến thế, như cách cả một thế hệ so với những bài hát của các bạn khác, nhưng tôi rất thích.
Quả cầu ánh sáng trong góc phòng ung dung nhấp nháy, em bước đến trước màn hình dưới nền khúc dạo đầu chậm rãi.
Ánh sáng nhập nhoè rọi lên mí mắt tôi. Trong thứ ánh sáng quyến rũ và mập mờ, tôi nhìn em không chớp mắt.
Trần Cẩn Duyệt đưa micro lên, bắt đầu hát.
...
Thật đơn giản làm sao, tình yêu
Như một giấc mộng đã kết thúc
Lúc tỏ, khi mờ
Thật đơn giản làm sao
Như lần đầu tiên hỏi liệu em có yêu tôi
Em nói
Yêu, yêu
...
Các bạn nhỏ bên cạnh tôi nói chuyện rất ồn ào, tôi không còn quan tâm họ đang nói về gì nữa.
Tôi và em nhìn nhau dài hơn một phút, giãi bày trọn vẹn tình yêu dịu dàng. Tôi khẽ cười, hát nhép với em và nói "Chúc mừng sinh nhật."
Còn có ba chữ, đã bị em giấu trong tên bài hát. Nhưng tôi không dám nói, tôi đã lặng lẽ bỏ chúng vào bó hoa bi.
Sau buổi KTV ngày hôm đó, Trần Cẩn Duyệt ôm bó hoa, tôi giúp em xách những món quà, rồi lại một lần nữa lên xe taxi, suốt chặng đường chúng tôi không nói gì.
Xuống xe, em kéo tôi đi trong một con hẻm mà taxi không vào được. Cạnh thùng rác, tôi thoáng thấy một bó hồng bị ai đó vứt xó, hình như vẫn còn vương giọt nước. Tôi lại nhìn em, em đang giữ gìn bó hoa tôi tặng trong vòng tay.
Tôi đuổi kịp bước chân em, mở cửa ra.
Trong nhà im ắng như tờ, Trần Phương đã đi từ mấy ngày trước.
Cả hai chúng tôi đều không bật đèn. Tôi đặt quà lên tủ giày, nhìn em ở lối vào.
Trong mắt em, lý trí của tôi từng chút bị nuốt chửng. Em đặt bó hoa lên chồng quà, dang tay ôm lấy tôi, thở hổn hển.
Bình thường chúng tôi chỉ ôm nhau, không hôn.
Nhưng đêm nay, em nhìn tôi, ánh sáng dục vọng trong mắt em, cứ ngỡ đó là những ngôi sao mãi mãi không bao giờ biến mất trong đêm tối.
Nhìn tôi bằng ánh mắt đó, rõ ràng em đang đợi tôi.
Tôi luôn là người không kiểm soát được bản thân trước, luôn luôn là thế, thêm một lần nữa cũng không sao.
Trong bóng tối, tôi nâng cằm em lên, hôn lên môi em.
"Tiểu Cẩn..." Tôi khó lòng kìm nén.
Em đáp lại cuồng nhiệt hơn tôi nghĩ, chẳng mấy chốc tôi đã nếm được chút vị ngọt của chiếc bánh kem vẫn còn trên đầu lưỡi em.
Em vịn vào tôi, tôi bế em về phòng, vẫn không bật đèn. Chúng tôi hôn nhau say đắm, tôi ngồi bên mép giường còn em cưỡi lên người tôi.
Không khí như bị hút hết bởi nụ hôn của chúng tôi. Tôi cố gắng hiểu dục vọng trong ánh mắt em, bắt đầu chạm vào em, với ham muốn mà tôi chưa từng cảm thấy suốt mười năm qua. Cho đến khi đến cả giọng em cũng trở nên ướt át.
Tôi say sưa, tôi mục nát, tôi như đang bị thiêu.
Lý trí cuối cùng của tôi sắp cháy rụi.
Trần Cẩn Duyệt không nhịn được mà bắt đầu rên rỉ, gọi tôi: "Chị..."
"Chị..."
Tôi không biết phải làm sao, tôi vuốt ve em, không dám tiến thêm bước nữa, lại tiếp tục hôn em.
Nhẹ nhàng gọi tên em.
"Tiểu Cẩn..."
"Chúc mừng sinh nhật......"
"...Ah,"
"... Ưm..."
Đột nhiên em căng cứng rồi ngã đè lên người tôi, thở hổn hển. Tôi ngơ ngác vài giây trước khi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bên ngoài cơ thể lại dễ dàng đến vậy.
Bình tĩnh lại được hai phút, em lại bắt đầu hôn tôi, nỉ non: "Em yêu chị... Lâm Vận Thanh..."
Khoé mắt tôi liếc nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, những ngôi sao điểm xuyết trên bầu trời, mặt trăng lại một lần nữa cắt ngang cảm xúc của tôi.
Trần Cẩn Duyệt mười tám tuổi.
Trong tình yêu điên cuồng chẳng sao dừng được của tôi, giữa tôi và em có thêm một bí mật nữa.
Chúng tôi là cặp mắt cùng canh giữ một bí mật,
Chúng tôi là cây thập giá bắt chéo ghim chặt đinh,
Chúng tôi là nghịch lý Paradox tự mâu thuẫn,
Là đôi tình nhân xấc xược ngó lơ thanh gươm Damocles
Tôi lại nhớ đến lời ca từng được em hát.
......
Rơi, rơi
Những gì bỗng xuất hiện, cũng có lúc thầm lặng bay đi.