Trần Cẩn Duyệt mở cửa ghế sau, lấy ra chai nước khoáng còn nguyên bị bỏ quên, như thể cơn giận tích tụ từ hôm đó đến nay đã được an ủi, rồi cô ngồi vào ghế phụ.
Lâm Vận Thanh chưa bao giờ nói chai nước đó là để phần cho em, bây giờ nhìn thấy cũng không phủ nhận.
Vậy là đúng rồi.
Vặn nắp chai, dù không khát nhưng Trần Cẩn Duyệt vẫn ừng ực uống, sau đó trả lại cho Lâm Vận Thanh.
Lâm Vận Thanh nhìn chai nước em đưa, không nhận, chỉ nhìn chằm chằm tay em giơ lên, hỏi: "Thấy chị khát hả?"
"..." Trần Cẩn Duyệt không biết phải trả lời thế nào, cô ngượng chín mặt.
Lâm Vận Thanh khẽ cười, lẩm bẩm như độc thoại: "Sao em biết." Sau đó cầm lấy uống vài ngụm trước khi đưa lại cho em. Trần Cẩn Duyệt vặn chặt chai nước bỏ vào giá đỡ, mãn nguyện cười hài lòng.
Lâm Vận Thanh là người rất trầm tính và cổ lỗ sĩ, chị không nói nhiều, suốt chặng đường chỉ bật những bài hát mang tiết tấu chậm từ thuở xa lắc xa lơ. Trần Cẩn Duyệt phải thừa nhận rằng cô thích bầu không khí như vậy, nhìn khung cảnh đường phố và những người đi bộ lùi dần về phía sau, bỗng có cảm giác quay về khi còn nhỏ - ước gì cuộc hành trình này sẽ mãi mãi không kết thúc.
Nếu là ngồi sau yên xe đạp của Lâm Vận Thanh, thì cô hy vọng ngã rẽ tiếp theo sẽ tới muộn hơn một chút.
Nếu là ngồi trên chuyến xe buýt về nhà cùng Lâm Vận Thanh, thì cô hy vọng chiếc xe sẽ mãi mãi không bao giờ cập bến.
Còn bây giờ, cô muốn níu giữ khoảnh khắc nhẹ nhàng và hiếm hoi này lâu hơn một lúc, dẫu cho chẳng thể lâu cho bằng khoảng thời gian sáu năm.
Dù rõ ràng chuyến đi mới chỉ bắt đầu.
Buổi trưa Chủ nhật ngoài đường vắng xe, chỉ nửa tiếng đã đủ để họ đến sân bay đỗ xe xong xuôi. Không có hành lý cần ký gửi, hai người làm thủ tục rồi vào khu vực chờ.
"Uống cà phê không?" Lâm Vận Thanh chủ động hỏi.
"Muốn uống gì đó ngọt ngọt."
"Được." Vẫn còn sớm để lên máy bay, Lâm Vận Thanh dẫn em đến quán bán đồ uống.
Thành thật mà nói, Trần Cẩn Duyệt đã rất sốc khi ngẩng đầu lên nhìn menu trên màn hình. Hoá ra sau sáu năm gặp lại, ngành F&D trong nước đã phát triển đến trình độ ngay cả người nói tiếng mẹ đẻ cũng đọc không hiểu.
"..."
"Xin chào, hai chị muốn uống gì ạ?" Nhân viên phục vụ hỏi.
Đợi mãi không thấy Trần Cẩn Duyệt trả lời, Lâm Vận Thanh khó hiểu quay đầu nhìn em.
"... Khoai môn bo bo... là gì?" Trần Cẩn Duyệt hoang mang, thì thầm hỏi Lâm Vận Thanh.
Lâm Vận Thanh ghé bên tai em, đáp: "Chị, cũng, không biết." Nói xong chị cười, không thèm giúp em.
Quả thực Lâm Vận Thanh đâu có biết, cô không thích uống đồ ngọt, thi thoảng những lúc cần mời trà sữa cũng đều nhờ các em nhỏ trong nhóm chủ trì, cô làm chủ chi.
"Xin chào, mình muốn gọi một cốc Oolong Thanh Thanh."
Đằng nào nhìn món nào cũng không hiểu, thà gọi một cái tên quen thuộc cho xong.
Lâm Vận Thanh lắc đầu, lấy điện thoại ra thanh toán một cách rất tự nhiên.
Rất nhanh, chỉ trong vòng 2-3 phút Trần Cẩn Duyệt đã được nhận trà sữa. Cô hút một ngụm, hoá ra cũng khá ngon, đưa đến miệng Lâm Vận Thanh bảo chị cùng thử. Lâm Vận Thanh quay đầu đi, nói không thích uống thứ này.
Ò.
Trần Cẩn Duyệt tiu nghỉu đưa tay về, ngậm ống hút trong miệng, cắn một miếng Thanh Thanh.
Khi đến cửa lên máy bay, hai người thấy hành khách đang xếp thành hàng dài. Lâm Vận Thanh rút ví trong túi xách ra lấy chứng minh nhân dân.
"Đợi đã..." Trần Cẩn Duyệt hình như liếc thấy thứ gì đó, chưa kịp đổi tay cầm cốc nước đã ngăn Lâm Vận Thanh lại, sơ ý làm chị bị lạnh.
"Ừm?"
Cô mở hai mặt ví của Lâm Vận Thanh ra, thấy vài tấm thẻ ngân hàng được đặt gọn gàng trong ngăn đựng thẻ, ở phía dưới cùng có tấm ảnh, là hình chụp chung của hai người vài năm trước.
Là bức hình bị mất tích trong cuốn album, hôm đầu tiên cô về nhà tìm không thấy.
Là bức ảnh khi xưa cô trằn trọc mất ngủ, bật dậy đòi Lâm Vận Thanh dẫn đi ngắm bình minh, được một người qua đường chụp giúp.
Là tấm polaroid duy nhất chụp lại một khoảnh khắc duy nhất, đang nằm trong ví của Lâm Vận Thanh, được chị giữ gìn cực kỳ cẩn thận qua nhiều năm.
Lâm Vận Thanh ngượng ngùng, quả thực cô đã quên khuấy mất chuyện đó, không muốn để Trần Cẩn Duyệt phát hiện ra nhưng đã quá muộn.
"Kẻ trộm..." Trần Cẩn Duyệt hơi bĩu môi, trách chị như đang làm nũng.
Hàng đợi lên máy bay chậm rãi dịch chuyển. Lâm Vận Thanh lấy chứng minh nhân dân ra, đóng ví lại rồi cho vào túi. "Vì em không cần..." Nhẹ nhàng nói xong, cô tiến lên bước theo hàng người.
Câu đó của Trần Cẩn Duyệt là làm nũng, câu này của Lâm Vận Thanh thì nghe như có chút oán trách.
Nói xong Lâm Vận Thanh mới thấy hối hận, nghĩ mình không kiểm soát giọng điệu cho tốt thành thử nghe có hơi nghiêm túc, nhưng ý cô không phải vậy. Chỉ là nói trắng ra, ban đầu đúng là Trần Cẩn Duyệt nói không muốn và cũng không đem theo bức ảnh đó, nên khi dọn phòng cho em thì Lâm Vận Thanh phát hiện ra, tự giấu đi.
Ngoái lại nhìn Trần Cẩn Duyệt, thấy em lại cúi đầu, mặt đầy đáng thương.
Đi qua lối dẫn đến khoang máy bay, Lâm Vận Thanh đặt hành lý của mình lên trước, đợi Trần Cẩn Duyệt tới để giúp em cất gọn hành lý, nghiêng người nhường em ngồi cạnh cửa sổ, sau đó mới ngồi vào giữa.
Hai người không nói gì.
Trần Cẩn Duyệt cúi đầu nhìn cốc Oolong Thanh Thanh trong tay, cảm thấy Thanh Thanh này thật lạnh, Thanh Thanh kia cũng vậy.
Thứ em cần không chỉ là một bức ảnh, trong khi chị thì sao? Ngay từ đầu chị đã không cần em...
Càng nghĩ cô càng tủi thân, nhưng Lâm Vận Thanh lạnh lùng vẫn không nói gì.
Cô tỏ ra vô tình quay sang nhìn chị, chợt thấy Lâm Vận Thanh đang mở camera điện thoại, chỉnh vị trí hướng về phía trước nhẹ nhàng giơ lên.
"Làm gì thế..."
"Đền em một bức." Nói xong, chị nhìn vào camera, nhấn nút chụp.
"Em chưa chuẩn bị xong!" Trong ảnh là Trần Cẩn Duyệt phụng phịu, tức giận nhìn Lâm Vận Thanh.
"Lại!"
Trần Cẩn Duyệt cướp điện thoại, tạo dáng.
"Chị cười lên đi, Lâm Vận Thanh..."
"Được."
Lâm Vận Thanh nhích lại gần em hơn, nghiêng đầu trên vai em, mái tóc xõa xuống trước ngực Trần Cẩn Duyệt.
[Chị ấy thơm quá...] Trần Cẩn Duyệt nghĩ, toàn bộ cơ thể lại được bao quanh bởi mùi hương gỗ.
"Hình... hình như chị rất thích mùi nước hoa này..." Cô ngây ngốc nói.
"Ừ." Lâm Vận Thanh không phủ nhận, nâng bàn tay đang cầm cốc trà sữa của Trần Cẩn Duyệt lên, lọt vào khung hình.
"Chụp cả Thanh Thanh này nữa." Nói xong, cô cười với camera.
Tiếng "Click!" vang lên, khoảng khắc ấy đã được lưu lại.
Lâm Vận Thanh không ngẩng đầu lên, vẫn dựa vào vai Trần Cẩn Duyệt, nhắm mắt lại nói: "Chị hơi buồn ngủ."
"Vâng..." Trần Cẩn Duyệt lí nhí đáp lại chị.
Chuyến bay đến Bắc Thành kín chỗ, ngay cả ghế hạng phổ thông cũng chật chội bất thường, song lại là khoảng cách rất vừa vặn đối với cô và Lâm Vận Thanh, vừa đủ ép ra những khoảnh khắc không vui vẻ như bong bóng khí bị đẩy ra khỏi cơ thể, nhường chỗ cho sự nương tựa an lòng.
Lâm Vận Thanh dựa lên vai em, nhịp thở nhè nhẹ. Trần Cẩn Duyệt lặng lẽ quay qua nhìn chị, không dám thở mạnh vì sợ quấy rầy giấc mơ của chị.
Chuyến đi nào rồi cũng phải đến điểm dừng, nhưng khoảnh khắc ấy, cũng như tấm polaroid trong ví và bức ảnh chụp chung trong điện thoại, đều được Trần Cẩn Duyệt tạm thời xem như cõi vĩnh hằng mới.
Cô cầu nguyện chuyến bay sẽ hạ cánh muộn hơn lúc nữa.