Ánh Trăng Hôn Lấy Vì Sao

Chương 8



Edit: Kali

Beta: TH

Thẩm Tri Sơ không muốn nghĩ Chu Diễn Chiếu là một thánh thả thính chỉ chờ cá cắn câu, cũng không muốn tin rằng Chu Diễn Chiếu đang theo đuổi cô.

Chàng trai lạnh lùng đối xử với tất cả mọi người đều giống nhau, lúc gần lúc xa, có quan tâm nhưng không phải quá quan tâm.

Cũng chưa có dấu hiệu gì rõ ràng cả.

Cho nên cô chỉ giống như một người đang suy nghĩ vớ vẩn mà thôi.

Nhưng lúc gặp nhau cô vẫn có chút xấu hổ.

Cũng may trong công việc cũng không phải thường xuyên gặp nhau lắm. Nhóm người Chu Diễn Chiếu chú tâm vào việc huấn luyện, chuẩn bị thi đấu. Cô cũng có rất việc nhiều khác muốn làm, phần lớn thời gian đều ở trong văn phòng của mình.

Hai tuần trôi qua rất nhanh.

Đảo mắt đã đánh xong vòng loại, tuy giữa trận LUM phong độ có lên xuống, nhưng ngoài ý muốn cũng đã đảo ngược được tình thế để ăn gà, vượt qua mọi khó khăn để tiến vào trận chung kết.

Bởi vì từ trước đến nay đây là giải thi đấu PUBG lần đầu tiên được tổ chức trên toàn cầu, cho nên thi đấu theo lời mời trong tháng 10 vẫn rất được nhiều người chú ý.

Như Đại Mộng chẳng hạn.

"Sơ à, cậu dẫn tớ đi xin chữ ký! Có được không?"

Lần gặp mặt đầu tiên của cả hai kể từ sau khi tốt nghiệp, Đại Mộng mở miệng là đã muốn đi câu lạc bộ để xin chữ ký.

Thẩm Tri Sơ liếc cô ấy một cái, "Vào không được đâu, có gác cổng."

"Cậu dẫn tớ vào không phải là được rồi hay sao."

"Không được, như thế là trái với quy định của nhân viên, tớ vẫn còn trong thời gian thử việc, dẫn cậu vào không khác nào ngày mai tớ sẽ thất nghiệp."

Đại Mộng thở dài, chống cằm, "Con đường theo đuổi thần tượng của tớ thật là gian nan."

Thẩm Tri Sơ lấy hai ly trà sữa, đẩy một ly qua cho cô ấy rồi cầm một ly, hút một ngụm trân châu, vừa nhai vừa nói: "Vẫn chưa được đánh thi đấu theo lời mời mà, có phải cậu theo đuổi hơi sớm rồi chứ..."

Lỡ chưa đi đến đâu.

Đương nhiên điều này không thể nói ra được, nghe vào giống như đang trù yểu bọn họ vậy.

Thẩm Tri Sơ đương nhiên là hy vọng đội bên mình thắng.

Có thể đi du lịch bằng tiền của câu lạc bộ nữa.

Hơn nữa, các thành viên cũng đã rất cố gắng, lại đáng yêu, thành tích có được đều là do những nỗ lực của bọn họ.

Đại Mộng vô cùng kinh ngạc nhìn cô, "Bạn tốt! Tớ đổi công việc với cậu có được không?"

"..."

"Chuyện trong giới này cậu quả thật vẫn biết không nhiều đó!"

Đại Mộng quyết định phổ cập một khóa cơ bản về LUM.

"Câu lạc bộ LUM là một câu lạc bộ tài năng, điều này cậu biết rồi chứ? Trong giới thể thao điện tử thì lý lịch của họ nổi trội nhường nào? LUM giành được chức vô địch thế giới đầu tiên của trò chơi CNDota, hơn nữa cũng là lúc ấy được công nhận là đội mạnh nhất thế giới. Lúc chiến thắng thì mấy người Hàn Quốc của đội bên đều tái cả mặt, làm chúng ta một phen nở mày nở mặt trên sàn thi đấu."

"Về trò chơi LOL cũng từng giành được hai chức vô địch thế giới MSI, năm trước vô địch thế giới S, có thương hiệu là một chiến đội hàng đầu."

"Những trò chơi khác cậu không biết, tớ không kể tới. Dù sao phải biết rằng họ rất trâu bò là được rồi."

"Lần này chỉ cần các người không lấy được vé mời đi Châu Âu, đoán chừng sẽ bị chửi chết -- cuộc sống mà! Nhưng không ai lại cảm thấy LUM vào không được cả, mọi người đều nghĩ xem họ sẽ giành được giành tích gì ở sàn thi đấu quốc tế."

"Cậu phải sáng suốt lên!"

Đại Mộng nói tới mức tình cảm mãnh liệt cuồn cuộn tuôn trào, Thẩm Tri Sơ phối hợp với cô, cũng vỗ tay "bốp bốp" một tiếng, "Thật là giỏi!"

"..."

"Nhưng mà..." Cô chớp mắt, "Chu Diễn Chiếu thì sao?"

Đại Mộng từng chút thu vào mắt tất cả biểu cảm, yên lặng nhìn cô.

Thẩm Tri Sơ há to miệng, cúi đầu.

Mặt cô có chút đỏ.

"Tớ chỉ tùy tiện hỏi thôi mà..."

Đại Mộng nhướng mày, "Thật sự chỉ là tùy tiện hỏi mà sao?"

"Đúng, đúng vậy."

"Vậy vì sao lại không hỏi CY? Cậu ta cũng là một tuyển thủ CSGO rất nổi nha."

Thẩm Tri Sơ ôm lấy khuôn mặt mình, biện minh nói: "Tớ cũng theo đuổi thần tượng, không được sao?"

-

Tuy rằng Thẩm Tri Sơ đến chết vẫn không thừa nhận cô đang ảo tưởng sức mạnh giữa mình với Chu Diễn Chiếu, nhưng lừa người thì dễ, lừa mình mới khó.

Cô không tự chủ mà để ý đến Chu Diễn Chiếu.

Mỗi một động tác của cậu, mỗi ánh mắt, đều sẽ làm đại não của Thẩm Tri Sơ điên cuồng cả lên.

Lúc cậu vừa đứng dậy có phải đã liếc mắt nhìn lén cô hay không?

Cậu có phải cũng muốn nói chuyện với cô hay không?

Hôm nay cậu và cô mặc quần áo như đồ đôi vậy!

......

Trằn trọc.

Khó có thể bình tĩnh.

Cũng may, Thẩm Tri Sơ rối rắm không được bao lâu, tổ chức PUBG toàn cầu đã tung ra danh sách lời mời ở khu vực Trung Quốc.

Trải qua hai ngày trận chung kết tích điểm xếp hạng, LUM giành được số điểm tích lũy đứng thứ hai và thành công có được vé vào cửa. Sắp sửa bắt đầu chuẩn bị chiến đấu ở Luân Đôn.

Từ giờ cho đến lúc thi đấu ở Luân Đôn còn năm tuần, câu lạc bộ đã hành động trên mọi mặt.

Phàm Lạc gọi Thẩm Tri Sơ về để mở họp tổng bộ.

"Lần này đi Luân Đôn, hậu cần phải dẫn sang mười người. Hơn nữa đoàn huấn luyện viên và tuyển thủ cũng xấp xỉ 20 người nữa."

"Nhưng mà hậu cần lúc sắp bắt đầu thi đấu đi cũng được, nhóm tuyển thủ phải qua trước để đi tập huấn. Sơ Sơ cũng sẽ đi trước cùng bọn họ, trước tiên em chuẩn bị một chút."

"Mọi người phải đồng tâm hiệp lực, làm tốt công tác hậu cần. Bảo đảm cho các thành viên của đội chúng ta không có nỗi lo nhớ nhà gì, để chúng ta có thể thi đấu làm rạng danh khu vực..."

Thẩm Tri Sơ đồng ý.

Cô tính nhẩm bằng đầu ngón tay, lần công tác này mất khoảng chừng 20 ngày.

Trước đây, cô chưa từng xa nhà quá lâu như thế.

Thẩm Tri Sơ có chút xúc động, nhưng nghĩ đến cảnh phải đứng trước màn ảnh làm phiên dịch, cô lại nổi lên chút sợ hãi và lo lắng.

Chung quy những lỗi sai sẽ không có thời gian suy nghĩ để sửa lại.

Lỡ như đột nhiên quên từ thì phải làm sao đây?

Dù sao cũng không ai biết truyền thông sẽ hỏi những vấn đề xảo quyệt gì.

Lỡ như nói sai rồi thì phải làm sao đây?

Lỡ như khản giả phát hiện ra lỗi sai của cô rồi bóc phốt cô trên weibo thì phải làm sao...

Tưởng tượng ra một nghìn lẻ một tình huống có thể xảy ra, lần đầu tiên trong đời Thẩm Tri Sơ cảm thấy trí tưởng tượng phong phú quá cũng không tốt.

Ngồi ở văn phòng, vò đầu tóc của mình rồi rầu rĩ

"Cốc cốc --"

Cửa bị gõ.

Giờ này chắc là nhân viên công tác nhỉ?

Gần đây mọi người đều vội vàng chuẩn bị, tư liệu và một đống tài liệu lộ trình linh tinh, người đi ra đi vào nơi đây rất nhiều.

Thẩm Tri Sơ thả tay ra, vuốt lại tóc, kêu: "Mời vào".

Đẩy cửa ra, đứng ở cửa lại là Chu Diễn Chiếu.

Thẩm Tri Sơ mở to hai mắt nhìn.

Ý thức được sự thất thố của mình, để vớt vát một chút mà khó khăn mở miệng: "Tìm tôi à?"

Chu Diễn Chiếu "ừm" một tiếng.

Nhưng lại không nói gì.

Hai người mặt đối mặt trong chốc lát.

Chu Diễn Chiếu nhẹ cười một tiếng, "Buổi tối có mở tiệc, đi chung."

"..."

Thẩm Tri Sơ tới chỗ này làm chưa tới bốn tháng, nhưng đi theo bọn họ ăn uống rất nhiều rồi.

Đương nhiên những lần ở chung với chàng trai lạnh lùng này đều chủ yếu cũng chính là ăn.

Cơm khuya cơm chiều, quán đồ xiên thịt nướng...

Ngoài ăn ra vẫn là ăn!

Thẩm Tri Sơ "ừ" một tiếng.

Chu Diễn Chiếu thấy cô đồng ý thì sau đó xoay người, rồi vội rời khỏi.

Thẩm Tri Sơ nhìn bóng lưng của cậu, cau mày.

Nhìn kìa, người ta vốn không hề có ý gì khác với cô mà!

......

Vào lúc 5 giờ nhiều, huấn luyện viên Tôn cũng đã đăng thông bảo ở trang quản lý. Tất cả nhân viên khác cũng có thể tham gia tiệc, chi phí do công ty trả.

Đây là một dịp đặc biệt của câu lạc bộ, nói dễ nghe một chút thì là lễ tuyên thệ trước khi xuất quân.

Nói khó nghe thì chính là để mọi người được ăn uống no kỹ rồi chuẩn bị đi thi đấu ở Lôn Đôn.

Dự định tụ tập mọi người ở Từ gia hối* để đi nhậu.

(*) Tên một trung tâm mua sắm ở Thượng Hảo.

Các thành viên của đội đều ngồi trên xe của câu lạc bộ, nhân viên thì tự lái xe riêng, gọi xe hoặc ngồi tàu điện ngầm.

Vừa tới 6 giờ, nhóm người Phàm Lạc cũng đã tới biệt thự, đều chờ ở tầng một.

Thẩm Tri Sơ đang đứng ở cầu thang trên lầu đã bị Phàm Lạc gọi.

"Sơ Sơ!"

"Anh Phàm."

Phàm Lạc vẫy cô.

Chờ sau khi cô đi xuống mới cười tủm tỉm, mở miệng nói: "Anh lái xe tới, lát nữa đi xe chung với anh."

Thẩm Tri Sơ suy nghĩ: "Xe của anh đủ chỗ không?"

Câu lạc bộ có không ít người đâu.

"Ầy, bọn họ đều là con trai cả mà, để bọn họ tự bắt taxi đi là được rồi. Anh phụ trách đưa đón mấy người con gái các em."

Không tính Thẩm Tri Sơ thì đi theo còn có ba cô gái nữa, quả thật là vừa đủ chỗ.

Thẩm Tri Sơ vui vẻ: "Anh Phàm thật tốt bụng, em không khách khí nữa."

Phàm Lạc gật đầu, rồi làm động tác tay "OK".

"Ok ok, đảm bảo xe này vừa nhanh lại vừa an toàn! Buổi tối, anh Phàm sẽ đưa từng người một các em về nhà một cách an toàn hết!"

"Cảm ơn!"

"Đừng khách sáo với anh như thế!"

......

Các thành viên của đội cũng đã kết thúc huấn luyện, lần lượt từng người một đi từ trên lầu xuống.

Đều là bộ dáng biếng nhác, nhưng mà hình như trông có vẻ đang rất cao hứng.

Trước mắt, chế độ khu thi đấu vòng tròn của Tuyệt Địa Cầu Sinh ở Trung Quốc vẫn chưa xây dựng hoàn toàn xong, chỉ mới tổ chức một hai lần giải thi đấu đầu năm mà thôi.

Nhưng trong giới thể thao điện tử mà nói, PUBG bắt đầu mở các giải đấu offline cũng là chuyện đương nhiên.

Tựa game mới như vậy sẽ không bị nghi ngờ sử dụng hack.

Thời điểm đầu năm, câu lạc bộ LUM còn không có tí liên quan đến thi đấu Tuyệt Địa Cầu Sinh. Tuyển thủ cũng đang tuyển gọi, nên không có nhiều người gia nhập.

Nhưng dù gì cũng là một câu lạc bộ giàu nứt đố đổ vách, đã sớm chuẩn bị một chiếc xe to để về sau cũng tiện đưa đón các tuyển thủ lui tới nơi thi đấu.

Bây giờ chiếc xe này đã có thể dùng đến.

Chiếc xe đỗ ở cửa biệt thự, có thể ngồi được tám người. Huấn luyện viên Tôn, ALEX và bốn thành viên khác đi cùng nhau. Đoàn huấn luyện viên và chuyên gia phân tích số liệu cũng có xe qua đón, tự đi qua.

Cuối cùng còn dư một chỗ.

Chu Diễn Chiếu lên một chiếc xe cuối cùng.

Cậu đứng ở bên ngoài rất lâu.

Đại C quay đầu lại nhìn lại cậu, "Này!"

"..."

"Tìm ai đấy? Sao vẫn chưa lên xe?"

Chu Diễn Chiếu lên tiếng.

Sau đó động tác vẫn rất chậm, để một chân ở ngoài cửa, giống như bị dính trên mặt đất, thế nào cũng không chịu bước vào.

Thấy ở phía trước, Thẩm Tri Sơ đã bước vào xe của Phàm Lạc rồi đi khỏi rồi, cậu mím môi sau đó sải bước lên xe, ngồi xuống hàng ghế cuối cùng.

Huấn luyện viên Tôn cũng ngồi ở hàng ghế cuối, nhìn thấy cậu thì hỏi một câu: "Làm sao vậy?"

"Không sao ạ."

"Lái xe đi thôi."

Tài xế chậm rãi khởi động xe.

Chu Diễn Chiếu trầm mặc không nói chuyện mà nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không có tham gia vào cuộc nói chuyện của mấy người phía trước.

Nhưng mà anh chàng hoàn mỹ trước nay vẫn đều ít nói như vậy.

Nên cũng không có ai cảm thấy kỳ lạ.

Chỉ có Đại C, sau vài cái liếc mắt, cuối cùng vẫn không kìm được mà đổi chỗ ngồi với huấn luyện viên Tôn, chen tới bên cạnh Chu Diễn Chiếu.

Chu Diễn Chiếu hững hờ liếc cậu ta một cái.

Đại C cười quỷ dị, nháy mắt ra hiệu, cố ý nói nhỏ chỉ đủ để hai người bọn họ có thể nghe được.

"Lão Châu, vừa rồi cậu đợi chị Sơ à."

"..."

"Ầy! Hai ta cũng quen biết lâu năm, cậu lừa được người khác nhưng cậu lừa được tôi chắc?"

Chu Diễn Chiếu vẫn không nói lời nào.

Đại C suy nghĩ một chút, "Cậu thật sự thích chị gái phiên dịch sao? Vì sao lại thích? Vì chị ấy đẹp sao?"

Z thần có không ít fans, fans nữ xinh đẹp cũng có, trong đó con gái xinh đẹp hơn Thẩm Tri Sơ cũng có cả tá.

Xinh đẹp thôi thì không đủ để làm cậu ta để ý.

"Hai người trước kia có quen biết sao? Cảm thấy cậu đối xử với chị ấy không bình thường."

"... Nhiều chuyện." Chu Diễn Chiếu nhàn nhạt mở miệng "Tới rồi, xuống xe."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.