Trước lễ Giáng Sinh, LUM đã tuyên bố sẽ thành lập hai đội PUBG.
Câu lạc bộ bố trí ngày càng hoàn thiện, trong biệt thự cũng ngày càng nhiều người hơn.
Nhưng chỉ có mỗi Thẩm Tri Sơ vốn thuộc phòng ban PUBG vẫn không bị triệu tập.
Bị đối xử giống như đứa con rơi vậy. Nhưng trái lại, Thẩm Tri Sơ lại không có cảm giác gì.
Có lẽ là tránh được tị hiềm càng khỏe.
Bởi vì chuyện này mà Chu Diễn Chiếu đêm hôm khuya khoắt sau khi huấn luyện xong, còn gửi cho một tin nhắn dài lê thê.
Cốt là muốn cô — nhất định phải trở về bên đó!
Thẩm Tri Sơ đang nằm trên giường đắp mặt nạ, nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên, vốn định không để ý tới nhưng nghĩ lại, sau đó vẫn cầm lên xem.
Kết quả còn chưa xem xong toàn bộ tin nhắn đã sợ tới mức phải lập tức trả lời ngay.
【 Không cho phép cậu ra mặt! 】
【 Không cần cậu lo! 】
【 Chu Diễn Chiếu, nếu cậu lại đi nói với huấn luyện viên Tôn chuyện của tôi, tôi sẽ không bao giờ nhìn mặt cậu nữa! 】
Nói đùa chứ, cô đang bị lưu đày chỉ là lưu đày ngắn hạn, nếu là Chu Diễn Chiếu lại làm loạn thêm một lần nữa, không khéo lại bị đuổi việc thật?
Cô cũng không chịu nổi những cái nhìn soi mói của đồng nghiệp.
Thẩm Tri Sơ luôn cảm thấy, ánh mắt của bọn họ giống như là đang nhìn một bà dì lại đi "dụ dỗ" trẻ vị thành niên vậy.
Hơn nữa ở tổng bộ cũng khá tốt, đi làm và tan việc đúng giờ, ngồi buôn dưa lê với Tiểu Chi cũng còn có thể nghe ngóng được tin tức của các phân bộ khác.
Nhưng mà rõ ràng, cậu chàng tuyệt vời lại không nghĩ như vậy.
【...】
【 Thẩm Tri Sơ, em thật là...】
Nhìn thấy tin nhắn "tuyệt tình" của Thẩm Tri Sơ, Chu Diễn Chiếu giận đến mức không muốn để ý đến cô nữa
Nhưng Chu Diễn Chiếu lạnh lùng không trả lời tin nhắn làm Thẩm Tri Sơ cảm thấy có chút trống vắng.
Tắt đèn rồi mà lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được.
Ầy.
Rõ ràng "lưu đày" vốn là do cậu mà.
......
Câu lạc bộ cũng đồng thời chính thức tuyên bố lễ kỉ niệm long trọng và trọng đại hằng năm sắp được tổ chức.
Một năm qua đối với câu lạc bộ LUM mà nói, là một năm vinh quang. Các phân bộ đều nở hoa, thành tích đều vô cùng xúc động, tỏa sáng rực rỡ trong giới thể thao điện tử.
Đội ngũ thành tích tốt thì câu lạc bộ sẽ có tiền, cho nên hoạt động năm nay sẽ được tổ chức lớn.
Toàn bộ hoạt động ở trung tâm đều sẽ được cử đi để trợ giúp cho buổi lễ long trọng hằng năm đầy bận bịu này.
Tiểu Chi muốn viết bản thảo phỏng vấn, Thẩm Tri Sơ đi theo Phàm Lạc và các bạn nam đến hội trường.
Cách buổi lễ long trọng còn hơn mười ngày, hội trường cơ bản đã dựng xong, bắt đầu sắp xếp bên trong những gì theo yêu cầu, dựng sân khấu, dán poster các loại.
Tiếng người huyên náo, có công nhân, còn cả người chỉ huy bên cạnh lớn tiếng giải thích các yêu cầu.
Phàm Lạc nhìn sân khấu đã dựng được một nửa, sờ cằm.
"Sơ Sơ."
Thẩm Tri Sơ đang ở bên cạnh đống poster trên đất, nghe được tiếng anh, lập tức ngẩng đầu lên, "... Dạ?"
"Đừng làm đừng làm, giao cho em một nhiệm vụ khác."
"Nhiệm vụ gì ạ?"
"Dẫn chương trình! Giao cho em!"
Phàm Lạc phấn khởi.
Trưởng phòng bộ phận tiếp thị trước đó vài ngày cũng có nói qua với anh chuyện chọn người dẫn chương trình.
Bởi vì đây là lễ mừng của công ty mình, chủ tịch muốn nhân viên của mình đảm nhiệm vai trò dẫn chương trình, cảm thấy như vậy càng bài bản.
Có điều chủ tịch chẳng qua tùy ý mở miệng thôi đã làm cấp dưới bận đến bể đầu.
Người được chọn phải xinh đẹp, lên màn ảnh còn phải cắt ra thành vlog để tuyên truyền cho câu lạc bộ nữa, còn phải giọng nói dễ nghe một chút.
Ở một câu lạc bộ esports nơi mà nam giới chiếm đa số...
Thì yêu cầu này chẳng khác nào đang tự làm khó nhau hay sao.
Phàm Lạc nhìn trên sân khấu, nghiêng ánh mắt một cái, thì thấy được Thẩm Tri Sơ đang ngồi xổm bên cạnh.
Thẩm Tri Sơ rất xinh đẹp, hơn nữa giọng nói cũng dễ nghe, rất hoàn mỹ.
Phù hợp với yêu cầu của chủ tịch.
"...?"
Thẩm Tri Sơ vừa nghe anh nói, sợ tới mức mặt trắng bệch ra.
Vội vàng xua tay, "Không được không được đâu!"
Phàm Lạc nhìn cô một cái, "Vì sao lại không được? Có hồng bao, coi như có thêm một khoản thu nhập, không tuyệt sao?"
Có tiền là tuyệt đối sảng khoái.
Trưởng phòng bộ phận tiếp thị thưởng không thấp chút nào.
Buổi lễ long trọng lần này không chỉ giúp tuyên truyền câu lạc bộ, còn là để các nhà đầu tư xem nữa. Đầu tư càng nhiều, thu lời càng nhiều.
Thẩm Tri Sơ sắp khóc, nhỏ giọng nói: "Không phải đâu anh Phàm, em vừa nhìn thấy sân khấu là đã tay chân mềm mềm nhũn..."
"Làm sao lại tay chân mềm nhũn chứ? Lần trước phiên dịch không phải vẫn tốt sao? Còn là phát sóng trực tiếp toàn cầu đấy, biểu hiện cũng rất khá mà!"
Phàm Lạc vỗ đùi, thay trưởng phòng bộ phận tiếp thị quyết định.
"Em làm đi!"
Thẩm Tri Sơ: "..."
-
Bởi vì nhiệm vụ tạm thời này mà Thẩm Tri Sơ ngay lập tức bận rộn hẳn.
Lần này ăn Tết sớm, tháng một đã bắt đầu ăn Tết nên công ty họp thường niên đã xếp lễ mừng hằng năm ra sau. Một tuần sau buổi họp thường niên chính là buổi lễ đó, thời gian cũng không còn nhiều lắm.
Thẩm Tri Sơ là con gái hiếm hoi trong bộ phận điều hành, còn đảm đương trọng trách biểu diễn tiết mục. Vừa dẫn chương trình, vừa phải đáp ứng những tiết mục trong buổi họp thường niên mà Phàm Lạc yêu cầu.
Phàm Lạc trước đó đi khắp nơi nghe ngóng một chút, sau đó mời các người "bô lão" trong các phòng ban và các cô gái số lượng "đếm trên đầu ngón tay" tới phòng họp để mở cuộc họp.
"Mấy tiết mục của các phòng ban đều chẳng ra gì cả, không phải tay trái rà mìn thì chính là hát hò linh tinh... Lần này chúng ta phải tự kiêu một chút về giải thưởng. Giải nhất phải thưởng thật nhiều tiền, đến lúc đó tôi mới đưa mấy người đi ăn uống thả ga được chứ."
Thương lượng nửa ngày, cuối cùng vẫn là chủ ý của Tiểu Chi.
"Nhảy thay múa, trai giả gái, gái giả trai."
Phàm Lạc vỗ tay một cái, "Vụ này được!"
"..."
Vì sự thiếu hụt con gái, Thẩm Tri Sơ không thể không lên sân khấu, còn phải bớt thời giờ đi tập nhảy.
...
Tết Nguyên Đán thoáng trôi qua, dư vị ăn tết thật sự quá nồng.
Nhóm Chu Diễn Chiếu còn đang tham gia trận đấu cuối cùng trước khi kết thúc một năm.
Tất cả mọi người đều được thư giãn.
Hiếm có một ngày đẹp trời, Chu Diễn Chiếu không thức đêm, 10 giờ hơn đã rời khỏi.
Về ban đêm đối với một tuyển thủ esports mới hoạt động mà nói, đã được coi là còn rất sớm.
Bạn cùng phòng Đại C mở mắt ra, nhìn thấy cậu mặc áo khoác vào.
Cậu mơ màng rồi thuận miệng hỏi: "Cậu muốn đi ra ngoài sao?"
Dựa vào nhiệt độ điều hòa hàng năm, bọn họ ngày thường ở biệt thự chỉ mặc mỗi một chiếc áo tay dài mỏng manh là đã "vũ trang đầy đủ" rồi.
Chu Diễn Chiếu "ừ" một tiếng.
Đại C ngáp một cái: "Đi làm gì?"
Chu Diễn Chiếu không đáp và choàng khăn quàng cổ lên, thu dọn xong tất cả mới nhíu mày nhìn cậu ta một cái.
"Ngủ đi."
Bên ngoài nhiệt độ không khí gần như bằng 0.
Chu Diễn Chiếu vừa ra khỏi cửa, ngay lập tức cảm giác được gió lạnh ập vào mặt cậu, cảm giác lạnh thấu xương. Nhưng tâm tình vẫn rất tốt.
Từ biệt thự nhỏ đi lên trước 120 bước, rồi quẹo trái, chính là tòa nhà chính của Lộ Mỹ.
Lúc này, Thẩm Tri Sơ đang làm việc bên trong.
Chu Diễn Chiếu cong môi, rẽ ngoặt, lên lầu và vào thang máy đi phòng nghỉ.
Đúng lúc nhân viên đang nghĩ giữa trưa, nhưng mọi người bình thường sẽ nghỉ ngơi ngay tại chỗ, không mấy ai đi đến phòng nghỉ, chỉ có tan việc ở công ty mới tới đấy ngồi một chút, uống chén nước gì đó.
Hiện tại nơi này bị mấy người Phàm Lạc trưng dụng, mỗi buổi trưa đều tới chỗ này luyện vũ đạo.
Chu Diễn Chiếu nghĩ đến vừa rồi Phàm Lạc đăng ảnh ở trong vòng bạn bè, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Đẩy cửa ra, quả nhiên có chục người ở bên trong, vừa nói vừa cười vô cùng náo nhiệt. Còn quơ chân múa tay nữa.
Chu Diễn Chiếu mở cửa rất nhẹ, đi vào một hồi lâu cũng không có ai phát hiện cậu.
Cậu cũng không lên tiếng, dựa vào cạnh cửa, im lặng nhìn bọn họ.
Vài người đang thảo luận lúc biểu diễn sẽ mặc kiểu quần áo gì. Tiểu Chi: "Chúng ta là loại tuyển thủ gà mờ, khiêu vũ đơn cũng không đáng xem đâu. Tôi nói này, mất người các người dứt khoát đi mượn một bộ váy LO, lên sân khấu chắc chắn có giải!"
Mấy tên con trai đều không đồng ý: "Không được, bị chụp vào chắc chắn nhìn ngu lắm, sẽ bị cười cả năm."
Tiểu Chi cười lạc cả giọng: "Ha ha ha ha không sao đâu, đặt ở triển lãm của câu lạc bộ, trở thành một phần lịch sử của công ty chúng ta!"
"..."
Chu Diễn Chiếu không để ý bọn họ đang nói gì.
Cậu liếc mắt một vòng, Thẩm Tri Sơ đứng cách đó không xa, cười đến mắt cong lên, cực kỳ xinh đẹp.
Bên ngoài thời tiết rất lạnh, nhưng trong phòng lại rất ấm. Thẩm Tri Sơ không mặc áo khoác, chỉ mặc độc một cái áo.
Lúc giơ tay, tay áo sẽ trượt lên một chút, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn nà. Vòng tay màu vàng đeo trên trên cổ tay mảnh khảnh, lắc qua lắc lại. Mỗi nhịp vòng rung là tim Chu Diễn Chiếu cũng đập mạnh.
Thật sự đã lâu không thấy cô. Nếu không phải lầu trên lầu dưới đợi cùng một chỗ, ngày thường cơ hội gặp mặt rất ít ỏi.
Chu Diễn Chiếu nhẹ nhàng thở dài một hơi. Cậu không quấy rầy bọn họ, xoay người đóng cửa đi ra ngoài.
"Cạch" một tiếng. Tiếng khép cửa lại.
Thẩm Tri Sơ nhìn thoáng qua bên cạnh, "Ai vừa đi ra ngoài sao?"
Cô sợ bọn họ quá ồn, ảnh hưởng đến người khác.
Tiểu Chi quay đầu lại nhìn một chút, nói: "Không có ai cả, cậu nghe nhầm à?"
"... Chắc vậy."
Thẩm Tri Sơ không nghĩ nhiều.
Điện thoại đang cầm trên tay đột nhiên rung lên. Đến khi nhìn thấy tên người gửi tin nhắn đến, lập tức trước giương mắt quét một vòng. Sau khi đã xác định không có ai đang để ý đến mình, cô mới cẩn thận ấn mở tin nhắn ra xem.