Hôm nay, cô đi học cả ngày ở trường nên cũng không mấy mệt mỏi. Trong lúc đang hăng say nghe giảng điện thoại trong balo của cô lại rung lên:
﹝Bảo bối, hôm nay con nhớ về nhà sớm một chút nhé.﹞
Doãn Ny khó hiểu thắc mắc, cô lại còn có hẹn với Quý Minh???
﹝Sao vậy mẹ? Hôm nay con có hẹn với Quý Minh mất rồi.﹞
Mẹ Doãn thở dài, giọng hơi nghiêm không cho phép từ chối nói:
﹝Con xem đổi ngày được không, nhà ta là có đối tác quan trọng của anh con đến thăm.﹞
Cô thở dài, cô biết chắc chắn bây giờ cô có gồng 10 cái mồm lên cãi mẹ cô cũng sẽ không đồng ý nên chỉ đành thở dài:
﹝Vâng.﹞
Mẹ Doãn là một kiểu phụ nữ truyền thống, cách dạy dỗ con cái của bà cũng theo cách truyền thống. Doãn Ny từ nhỏ cũng được dạy theo cách phụ nữ đảm đang, bếp núc, phải chăm sóc gia đình. Nhà Doãn Ny cũng rất ít người giúp việc và họ chỉ việc dọn dẹp nhà cửa, rửa chén, làm vườn..
Còn lại việc bếp núc hay đi chợ đều sẽ do mẹ Doãn hoặc là cô sẽ làm.
Doãn Ny hôm nay lại có hẹn với Quý Minh, bây giờ lại phải thất hẹn. Trong lúc cô đang khó xử không biết nên lựa lời như thế nào thì Quý Minh có đi đến hỏi:
"Ny Ny, cậu có chuyện gì sao?"
Doãn Ny không biết nói dối như thế nào nên chỉ đành nói ra sự thật:
"Phải làm sao đây, tối nay nhà tớ có khách mất rồi..tớ không đi với cậu được."
Quý Minh cười nhẹ, chẳng lẽ chỉ vì như vậy mà mặt cô lại ủ rũ như vậy sao? Quý Minh cười bất lực lắc đầu nói:
"Bận thì ngày khác đi, tớ cũng rất rảnh khi nào cậu rảnh thì alo tớ. Đối với cậu tớ vẫn luôn rảnh rỗi mà.."
Doãn Ny vốn đang rất khó xử nhưng khi nghe Quý Minh nói xong cô cũng cảm thấy đỡ hơn. Khi vừa tan học, Doãn Ny liền có ghé vào siêu thị mua một ít đồ mà mẹ Doãn đã gửi tin nhắn đến lúc nãy. Sau đó cô mới một mình xách hai túi đồ nặng ung dung vui tươi đi về nhà.
Về đến nhà, giọng mẹ Doãn bỗng từ trong bếp truyền ra:
"Ny Ny, con về rồi sao? Mau mau rửa tay rồi vào đây giúp mẹ một tay."
Doãn Ny nghe thấy cũng ngoan ngoãn thay giày xong thì vào bếp xoắn hai tay áo sweater của mình để rửa tay.
Vì còn phải có chút việc bận, mẹ Doãn liền giao căn bếp lại cho Doãn Ny:
"Mẹ đi ra ngoài, con hôm nay nấu ăn đi nhé. Mẹ lên thay đồ để còn tiếp khách đây!!!"
Cô cũng không để ý lắm mà chỉ chăm chú nấu ăn. Cô cũng rất thích đứng bếp, nhất là nấu cho gia đình của cô ăn.
Dù sao nếu ngon hay dở ba cô cũng vẫn sẽ húp hết nước để ủng hộ cô. Dần dà cô cũng trở thành một Master Chef đỉnh cao số 1 thế giới!! Mẹ Doãn khi thay đồ xong bước xuống liền lôi cô từ trong bếp ra nói:
"Con đi lên phòng thay đồ đi rồi khách đến ta sẽ gọi con xuống."
Doãn Ny nghe lời mẹ Doãn lên phòng thay đồng phục thể dục bằng áo thun, quần tây dài vừa thoải mái vừa đơn giản để mặc ấy.
Tối đến, khi hai chiếc Dartz Prombron lái vào bên trong gara. Theo sau là một chiếc Karlmann King sang trọng đỗ xe vào bên trong cổng.
Lúc này do vẫn ở trên phòng nên cô cũng đưa biết anh đến đây.
Dưới lầu, Hạ Diên đã ngồi ghế sô pha để bàn việc làm ăn với ba Doãn và anh hai Doãn.
"Con thấy nhắm lợi nhuận như thế nào?"
Hạ Diên trầm thấp cưới nói:
"Tất nhiên rồi, nếu chú tin tưởng thì cứ giao dự án này cho con với Doãn Sâm là được rồi."
Thế là sau khi Doãn Ny bước xuống lầu, ba Doãn ngước nhìn lên thấy con gái cưng liền mỉm cười:
"Bảo bối, con hôm nay về sớm vây sao?"
Tầm mắt rơi trên người Hạ Diên, anh cũng như vậy không chút che dấu mà nhìn thẳng vào mắt cô giọng khàn đặc:
"Ny Ny, trông lớn quá rồi.Bây giờ gặp lại cũng vãn cảm thấy có chút xa lạ."
Doãn Ny lơ câu hỏi của anh mà chỉ dùng giọng nói nhỏ nhẹ để nói chuyện với ba Doãn:
"Sau khi tan học là con về ngay, à con cũng ghé vào bách hoá xanh mua một ít đồ."
Cô cảm thấy ánh mắt này quá nóng bức, như muốn thiêu đốt cả cô vậy. Cô cụp mắt nhanh chân chạy trốn:
"A, mọi người ngồi chơi con vào bếp dọn thức ăn lên bàn nhé!!!"
Hạ Diên nhìn bóng lực nhỏ nhắn của cô chạy vào bếp không khỏi cảm thán:
"Con bé này chả bao giờ thay đổi cả, vẫn ốm teo như cũ. Còn có cả bây giờ cô từ đâu lại học cái điệu ngại ngùng đó nữa chứ???"
Doãn Ny vào bếp đi lại mẹ Doãn đang múc mang thức ăn ra bàn. Cô đi vào, đứng khoanh hai tay híp mắt nhìn mẹ Doãn
"Mẹ, sao mẹ lại kêu tên đó đến đây?"
Mẹ Doãn khó xử cười cười:
"Cũng chỉ là một đối tác đi gặp mặt thường để bàn chuyện làm ăn thôi. Con gái đừng nghĩ nhiều nhé!!!"
Khi đã mang hết tất cả thức ăn lên bàn cô mới đi ra nói lớn:
"Cơm đã có rồi, mọi người mau vào ăn đi."
Hạ Diên cùng ba Hạ và Doãn Sâm đi vào bên trong. Phía bên cạnh của Hạ Diên cũng chỉ còn 1 ghế đương nhiên là nó cũng là dành cho cô.
Doãn Ny hơi miễn cưỡng ngồi xuống cạnh Hạ Diên, nhàm chán gắp thức ăn bỏ vào chén của mình.
Hạ Diên áy đũa ăn thử thịt kho lại tới tấp khen:
"Thật ngon, phu nhân Doãn quả thật khéo tay."
Mẹ Doãn mỉm cười nhưng nhanh chóng phũ nhận: "Không phải là tôi làm đâu, là do con gái tôi một mình đứng bếp đó."
Ba Doãn cũng tự hào cười lớn. Hạ Diên cũng mỉm cười quay sang nhìn Doãn Ny:
"Doãn Ny, đúng là thật giỏi."
Doãn Ny nghe anh nhấn mạnh như vậy cũng không khỏi run người, đồ ăn đang ngậm trong miệng cũng không nuốt nổi.
Doãn Ny đỏ mặt cầm lấy chén nhanh chóng ăn lẹ để lên phòng chuồng để lại 3 người kia ngơ ngác nhìn theo sau.
Vừa đóng cửa phòng, cô đã dựa lưng vào cửa thở gấp. Cô chửi thầm, đúng là tránh mãi cũng không được mà..
Từ lúc anh quyết định sẽ đi du học, Doãn Ny đã không còn một chút niềm tin nào dành cho anh nữa. Cô chỉ cầu cho anh có thể hạnh phúc cùng người con gái đó răng long đầu bạc!
Nghĩ đến mấy năm nay mà nói, cuộc sống của Doãn Ny khổ sở vô cùng, không dễ dàng gì có thể vược qua thế mà bây giờ Hạ Diên lại trở về.
Lúc về lại còn tìm đến nhà của cô, khi nãy xưng hôm với mẹ cô là phu nhân này phu nhân nọ, còn cô lại là tiểu thư Doãn khiến cô rất khó chịu!!!
Hồi nhỏ còn kêu mẹ nuôi, mẹ nuôi bây giờ lại gọi bằng cái danh hiệu xa lạ đó. Đúng là cái gì cũng có thể thay đổi, chỉ là ta luôn mang theo chấp niệm nên mới cảm thấy nuối tiếc..
Khi cô không còn nghe tiếng nói chuyện ở dưới nhà nữa mà nghe có tiếng bước chân khiến cô im bặt, một lúc sau mẹ Doãn lại ở ngoài gõ cửa:
"Ny Ny, anh Hạ Diên sắp về rồi con không ra tiễn anh về à?"
"Ny Ny..con ngủ rồi sao?"
Không nghe Doãn Ny trả lời bà liền xoay người đi xuống. Đây cũng chỉ là hình thức thôi ai mà chẳng biết Doãn Ny cũng không muốn làm như vậy nữa.
Cô đứng ở cửa sổ lớn, hơi dùng tay đẩy nhẹ rèm cửa ra hé mắt nhìn ra ngoài. Khi chiếc xe Karlmann King rời đi ra khỏi cổng cô lại nghe tiếng gõ cửa bên ngoài.
Lần này, cô lại đi ra ngoài mở cửa. Doãn Sâm ung dung đứng trước cửa phòng cô. Hai tay bỏ ở sau lưng.
Cô nghi hoặc hỏi:
"Hai giấu gì vậy?"
Từ sau lưng Doãn Sâm lấy ra một hộp trang điểm rất đẹp. Vừa nhìn thôi cô cũng nhận ra được đây là bộ sưu tập mới của hãng mà cô rất thích.
Cô vui vẻ nhận lấy nhưng lại nhớ ra gì đó trừng mắt hỏi:
"Anh là có làm gì sai với em sao?"
Doãn Sâm nhún vai, cụp mắt nói:
"Khi nãy hai xin lỗi, hai cũng không muốn mang tên đó về đây nhưng mà trong tình hình bây giờ lại rất có lợi cho anh sau này nếu làm ăn được với Hạ Gia."
Cô im lặng nghe Doãn Sâm nói, anh trai cô yêu quý cô như vậy sao cô nỡ giận anh được. Cô vỗ nhẹ vai anh:
"Không sao đâu, em vì bộ sưu tập này mà tha lỗi cho anh đó."
...****************...
⇔《Truyện Gốc Nằm Tại truyenfull.com Nên Mong Mọi Người Tôn Trọng Bản Quyền Và Tôn Trọng Tác Giả Mà Không Mang Truyện Qua App Khác Để Reup.》