Sau một tuần học ở Anh, cô và Lâm Quỳ có thể nói là đã nhập gia tuỳ tục rất nhanh.
Chỉ có điều do bọn cô đi du học vào năm cuối cấp nên có chút cảm thấy chương trình ở đây rất khó tiếp thu.
Nhưng cũng may cô cùng Lâm Quỳ là học sinh xuất sắc tận 11 năm, IQ của bọn cô lại vượt trội chính vì vậy việc tiếp thu kiến thức nhanh hơn những du học sinh khác.
Trong một tuần vừa rồi, Doãn Ny cũng chỉ đơn giản là đến trường và về nhà chôn đầu làm bài tập.
Buổi tối hôm nay, khi cô đang làm bài tập ở trên phòng thì bên ngoài có người gõ cửa.
Mắt cô không rời khỏi máy tính nói to:
“Vào đi.”
Lâm Quỳ rón rén mở cửa đi vào, cô nhìn lên thấy là Lâm Quỳ lúc này mới rời mắt khỏi màn hình máy tính.
Cô thuận tay tháo mắt kính xuống nhìn Lâm Quỳ đang đi lại giường ngồi xuống hỏi: “Giờ này mà cậu còn qua đây làm gì thế bảo bối? Cậu khó ngủ sao?”
Lâm Quỳ lắc đầu, thì thầm nói nhỏ:
“Không phải, chỉ là tớ đột nhiên muốn rủ cậu đi tập nhảy thôi.”
Doãn Ny trợn mắt, khó tiếp nhận hỏi:
“Bảo bối, cậu có thật là vẫn đang ổn định cảm xúc không vậy? Cậu nhìn từ trên xuống dưới của tớ đi? Tớ cũng đâu có dẻo dai đến mức cậu muốn rủ tớ đi học nhảy chứ…”
Lâm Quỳ bĩu môi nói:
“Do tớ thấy câu lạc bộ dance của trường mình cũng không tệ nên muốn học thôi.”
Cô nhạt nhẽo nhìn Lâm Quỳ lấy chân đẩy ghế chạy lại chỗ cô:
“Cậu chắc chắn là đang thật sự muốn học nhảy hay không? Hay là nhắm anh nào trong câu lạc bộ đó rồi?”
Lâm Quỳ lắc đầu, nhanh chống phản bác:
“Trong đó chỉ có gái không mà? Trai đâu ra?”
Doãn Ny muốn cắn lưỡi mình một cái cười cười: “Thật sao? Chậc chậc ai mà biết tớ cũng đã tới đó bao giờ đâu mà cậu rủ.”
Lâm Quỳ liếc cô một cái mới hỏi:
“À cậu cảm thấy một tuần này như thế nào?”
Doãn Ny nhún vai nhàn nhạt ngáp:
“Bình thường, vẫn cảm thấy có chút easy.”
Lâm Quỳ trợn mắt:
“Đúng vậy, biết thế tớ đã đi qua đây sớm hơn rồi đâu đến tận bây giờ.”
Doãn Ny đưa tay nhéo thật mạnh vào tay cô ấy:
“Cũng không phải cậu thất tình nên mới quyết định đi đến đây sao? Đang yên đang lành ai mượn cậu để bộ não của cậu đi yêu đương làm gì cho đau khổ?”
Lâm Quỳ mếu máo:
“Sao cậu cứ nhấc thế hả? Cậu là đang muốn nhéo vào nỗi đau của tớ đúng không?”
Doãn Ny như giả điếc mà nhìn xung quanh cũng không trả lời.
“Tớ về ngủ đây, hứ!!” Doãn Ny phì cười, đưa tay vẫy vẫy:
“Tạm biệt, bảo bối ngủ ngon moazzz.”
Lâm Quỳ hừ nhẹ, liếc cô một cái mới đi ra khỏi phòng. Doãn Ny mắc cười nhưng vẫn phải nhìn xuống.
Cô nhìn đồng hồ, bây giờ cũng đã tối cô vẫn là phải đi ngủ thôi.
Doãn Ny đứng dậy đẩy ghế của mình đi lại chỗ cũ, sau đó mới cất bước đi vào phòng tắm để rửa mặt.
Cuối cùng, cô đắp mặt nạ mới yên tâm lên giường tắt đèn đi ngủ.
****************
Một tuần nay, Hạ Diên đều phải dòm ngó tên khỉ Hạ Trí Khanh kia.
Mấy hôm trước, trong lúc anh đang trong thư phòng làm việc lại nhận được một cuộc điện thoại.
Vừa bắt máy lên đã nghe đầu bên kia phát ra những tiếng ồn ào như đang cãi lộn.
Lúc đó, anh chỉ trầm giọng nói:
﹝Alo?﹞
Bên kia vừa nghe anh trả lời đã như bắt được hố vàng:
﹝Anh, anh có phải anh trai của Hạ Trí Khanh không?﹞
Hạ Diên nhíu mày:
﹝Có chuyện gì sao?﹞
Đầu bên kia vui mừng nói:
﹝Em là Tống Nam bạn của Hạ Trí Khanh, anh mau đến ngăn cản tên này đi. Cậu ta sắp đánh chết người rồi.﹞
Hạ Diên nhíu mày càng chặt hơn, cũng kể từ đó anh càng phải quản lý chặt thằng em quậy phá này hơn.
Tối nay lại càng không ngoại lệ anh cũng phải theo tên này đi đến bar để ngồi. Anh mặc một bộ đồ thể thao màu xám trắng thoải mái, mang thêm đôi giày Jordan hàng real.
Nhưng điều khiến anh hơi ngạc nhiên hơn là em họ của Doãn Ny cũng chơi chung hội với Hạ Trí Khanh.
Lúc Hạ Diên lạnh nhạt ngồi xuống, anh có cầm một ly rượu lên nhấp môi.
Một lúc sau, anh mới bình thản nhàn nhạt lên tiếng:
“Doãn Quân, chị họ em đâu?”
Doãn Quân nghe có người gọi, theo phản ứng cũng nhìn sang. Cậu ấy nhíu mày, người này nhìn có chút quen mắt.
Doãn Quân còn nhỏ nên tính tình càng thẳng thắng không thể che giấu bí mật gì dù là đã được dặn kĩ nhưng cậu cũng kệ, hẳn là người quen của chị Mật nên cậu cũng lịch sự trả lời:
“Chị Mật sao? Chị ấy vừa đi du học tuần trước cùng bạn chị ấy rồi. Anh quen chị họ em sao?”
Hạ Diên và Hạ Trí Khanh cùng nhau sốc nhưng chỉ có Hạ Trí Khanh là lạnh lùng liếc Doãn Quân giọng khàn đặc hỏi:
“Bạn nào?”
Doãn Quân cảm thấy hơn rợn sống lưng, hơi nhìn qua Tống Nam.
Tống Nam cũng chỉ nháy mắt ra hiệu cứ nói đi cho Doãn Quân. Anh ta thật sự sợ hãi Hạ Trí Khanh lúc tên này khùng lên rồi.
Doãn Quân liếʍ môi:
“Cùng chị Lâm Quỳ.”
Lúc này Hạ Trí Khanh như nổi điên lên bóp mạnh ly rượu trên tay làm nó lập tức vỡ tan tành.
Hạ Diên lúc đầu cũng sốc nhưng ngồi một lúc có lẽ đã bình tĩnh hơn một chút mới hỏi tiếp:
“Mật du học ở đâu?”
Doãn Quân thấy phản ứng của Hạ Trí Khanh có hơi sợ gãi gãi đầu nói:
“Em không biết, em chỉ là có đi tiễn chị nhưng do mẹ chỉ nói đó là bí mật nên em không biết chị ấy đi đâu.”
Hạ Trí Khanh tức giận nổi điên đứng dậy đi nhanh ra ngoài.
Hạ Diên thấy Hạ Trí Khanh nổi điên cũng nhanh chống chạy theo. Lúc anh chạy ra đến nơi đã thấy Hạ Trí Khanh giật lấy chìa khóa từ tài xế.
Hạ Diên lấy đầu lưỡi đẩy đẩy má của mình, nhìn tài xế nói:
“Mau lái xe theo sau tên đó đi.”
Anh nhanh chóng ngồi vào trong xe, tài xế theo mệnh lệnh dùng tốc độ nhanh chóng rượt theo sau xe Hạ Trí Khanh.
Khi đó, cả tuyến đường cao tốc chỉ có hai chiếc xe một trước một sau chạy với tốc độ chóng mặt như đang rượt đuổi nhau.
Mấy chiếc xe chạy trên đường cũng không dám đùa giỡn mà toàn nhanh chóng né sang một bên cho hai chiếc xe điên này chạy qua.
Hạ Diên từ đầu đến cuối đều nhíu chặt mặt không biết đang nghĩ gì mà chỉ luôn nhìn về sang của Hạ Trí Khanh.
Khi thấy xe Hạ Trí Khanh chạy về hướng Hạ Gia, khi này Hạ Diên mới có thể nhẹ nhõm.
Cũng may dù điên tên này vẫn có lý trí điên thì về nhà điên. Nó mà chạy thêm vài vòng ngoài đường lại báo hại người ta.
Xe Hạ Trí Khanh và xe của anh lần lượt đậu vào hầm xe. Lúc Hạ Diên đi ra Hạ Trí Khanh đã chạy thẳng lên phòng của mình.
Hạ Diên thở dài lắc đầu, sau tên này thất tình lại làm lố như vậy chứ.
Chẳng lẽ chưa bao giờ thất tình sao? Anh dù có thất tình cũng có tỏ ra thái quá như vậy đâu!!!
Rõ ràng là anh thảm hơn mà mấy nay còn chưa gặp được cô quá 3 lần mà nay hỏi thăm người lại đang đi du học.
Mà đi lại còn tận một tuần rồi, Hạ Diên thở dài con gái chẳng lẽ ai cũng khó hiểu như vậy sao?
Đúng thật là xui xẻo mà, còn chưa làm hòa được với cô mà bây giờ lại phải chia ly mỗi người một nơi.
Chẳng lẽ cô hận anh tới mức đó sao? Không cứu vãn được sao?
Anh thở dài đút tay vào túi quần đi vào bên trong nhà, anh một mạch đi thẳng lên thư phòng.