Ánh Trăng Đầu Mùa Hạ

Chương 15: Anh Quốc 1



Liên tiếp những ngày sau đó, Doãn Ny luôn luôn online điện thoại 24/7 để có thể tâm sự với Lâm Quỳ.

Cô cũng nào có ngờ được tên đó lại công tử bột như thế. Đúng kiểu anh em Hạ Gia toàn những hạng người không tốt!!!

Hôm đó như ngày thường cô đang ngồi trên bàn làm bài tập. Cô cảm thấy đúng thật là cô có thù với toán mà.

Lần nào cũng phải mất cả tiếng đồng hồ mới có thể hiểu hết cách làm của đống công thức.

Đúng thật Doãn Ny vẫn luôn là học sinh xuất sắc của trường nhưng đâu ai ngờ sau lưng lại phải học điên cuồng mới có thể đạt thành tích tốt như vậy.

Doãn Ny bức bối đến mức vò đầu bức tóc nằm thẳng xuống bàn. Bỗng nhiên, điện thoại rung lên thông báo có tin nhắn gửi đến.

Doãn Ny miễn cưỡng ngồi dậy, mệt mỏi cầm lấy điện thoại mở lên xem lại thấy tin nhắn mới đó là đến từ Lâm Quỳ:
﹝Mậttttt.﹞

Doãn Ny nhíu mày:

﹝??﹞

Cô khó hiểu nhìn xuống góc trái màn hình hiện lên một dòng chữ Lâm Quỳ đang soạn tin nhắn:

﹝Tớ sắp đi du học.﹞

Doãn Ny lại khó hiểu chập hai, cô dường như vẫn còn chưa load kịp:

﹝Ý cậu là sao?﹞

Lâm Quỳ:

﹝Tớ nói tớ sắp đi Anh Quốc.﹞

Mắt cô giật giật, cả người như bị đóng băng:

﹝Ủa? Đi sao cậu không rủ tớ? Bảo bối cậu là vì thất tình nên mới muốn đi sớm như vậy?﹞

Lâm Quỳ nhanh chóng phản bác:

"Cậu nghĩ tớ là người dễ lụy sao? Tớ chỉ là muốn đổi môi trường học tập thôi."

Doãn Ny nhếch môi, chơi với Lâm Quỳ lâu như vậy cũng không phải chỉ một hai ngày.

Miệng thì luôn bảo với cô không đáng để buồn nhưng lần nào cũng bơ phờ, cả người cũng chả có sức sống.

Doãn Ny mím môi, suy nghĩ một lúc mới nhắn lại cho Lâm Quỳ:
﹝Chừng nào cậu đi? Học trường nào?﹞

Lâm Quỳ nằm trên giường nhìn chằm chằm vào điện thoại:

﹝Làm sao thế?﹞

Doãn Ny:

﹝Sao chăng gì, hỏi để tớ còn biết để nhờ anh tớ làm giấy tờ để tớ đi du học với cậu chứ sao!!﹞

Lâm Quỳ hơi ngây người nhưng cũng chỉ thở dài nhắn lại:

﹝Ba mẹ cậu sẽ cho sao?﹞

Doãn Ny ngẫm một lúc, cô nhanh chân chạy xuống lầu. Ba mẹ Doãn còn có Doãn Sâm đang ngồi phòng khách thấy nghe tiếng cũng xoay lại nhìn.

Doãn Sâm nhíu mày:

"Đi từ từ thôi, cần gì phải gấp như vậy?"

Doãn Ny cười hì hì chạy tới ôm tay ba Doãn làm nũng:

"Ba mẹ, bây giờ con muốn đi du học."

Mẹ Doãn bất ngờ trợn mắt hỏi:

"Du học? Ở đâu?"

Doãn Ny cười cười:

"Dạ, Quỳ Quỳ sắp đi du học Anh Quốc nên con cũng muốn đi. Chẳng phải có người đi chung cũng tốt hơn sao?"

Ba Doãn và Doãn Sâm im lặng không nói gì chỉ có mẹ Doãn nằng nặc không chịu:
"Nhưng mà mẹ không yên tâm để con một mình ra nước ngoài như vậy. Con nghĩ xem con vốn hay bị bệnh như vậy nếu ra nước ngoài thì phải làm sao?"

Doãn Ny bĩu môi:

"Mẹ yên tâm đi con sẽ không để bản thân mình bị bệnh đâu. Đâu phải con đi một mình, còn có Quỳ Quỳ mà."

Mẹ Doãn nhăn mày thấy tình hình càng ngày càng đi xuống lúc này Doãn Sâm mới lên tiếng:

"Mẹ à, con bé đã muốn thì cho con bé đi đi dù sao bây giờ cũng là thời đại tiên tiến. Khi nào mẹ muốn đi gặp con bé chúng ta dùng máy bay riêng đi đến thăm là được rồi. Đúng không ba?"

Ba Doãn thở dài gật đầu:

"Đúng rồi đó, vợ à bà xem con gái chúng ta cũng lớn chừng này rồi. Bà muốn giữ chân con bé như vậy cũng không tốt."

Ba Doãn vỗ nhẹ tay mẹ Hạ:

"Bà cứ xem như là đang tập cho con bé tự lập đi được không? Nếu bà lo lắng thì khi nào tôi rảnh tôi liền đưa bà đi thăm con bé."

Mẹ Doãn im lặng, Doãn Sâm biết được mẹ anh ấy vốn không an tâm. Mẹ lo lắng Doãn Ny sẽ không biết tự chăm sóc cho mình.

Sau một hồi cả nhà không ai nói gì nữa để cho mẹ Doãn yên tĩnh suy nghĩ:

"Được rồi, con muốn thì ta cũng không có quyền gì mà không đồng ý cả. Sâm Sâm, con giúp con bé làm hồ sơ đi còn ta có gì sẽ hỏi chị Lâm xem sao."

Doãn Ny chỉ vừa mới nghe thấy mẹ Doãn đồng ý đã nhảy cẩn lên vui mừng chạy tới hôn vào má mẹ Doãn:

"AAAAAAAA, CON YÊU MẸ QUÁAAAA!!"

Ba Doãn cùng Doãn Sâm đều cười lớn chỉ có mẹ Doãn là trong lòng vẫn rầu rĩ lo lắng.

Doãn Ny phấn khích chạy về phòng lập tức báo tin cho Lâm Quỳ. Nhưng vừa cầm điện thoại lên cô đã thấy Lâm Quỳ nhắn một tràng tin nhắn dài:

﹝Cậu định đi cùng tớ thật sao?﹞

﹝Mật?﹞

﹝Ny Ny.﹞

﹝Tớ thật sự không phải vì thất tình nên cậu không cần phải làm như vậy đâu.﹞

﹝Mật, cậu là định làm thật sao?﹞

Cô nhướn mi hào hứng nhắn lại:

﹝Ba mẹ tớ cho tớ đi rồi.﹞

không biết Lâm Quỳ có chờ cô hay không nhưng cô chỉ vừa gửi tin nhắn đi cô ấy đã lập tức phản hồi:

﹝Thật sao? Cậu không phải giỡn hả?﹞

Doãn Ny nhếch môi:

﹝Cậu thấy tớ giỡn bao giờ?﹞

﹝Nhưng mà mẹ tớ chắc sẽ gọi qua hỏi thăm vài thứ với ba mẹ cậu á!!!﹞

Lâm Quỳ:

﹝Cũng được, vậy khi qua đó cậu ở chung với tớ đi dù gì biệt thự bên đó của gia đình tớ cũng to lại còn có quản gia ba mẹ cậu cũng không cần lo lắng.﹞

Doãn Ny gửi một sticker:

"Đượccc, bây giờ tớ học bài đã cậu cũng mau đi ngủ đi đừng có suy nghĩ gì về con người tồi tệ kia nữa."

Lâm Quỳ:

﹝Ok.﹞

Doãn Ny nhếch môi sau đó lại quăng điện thoại sang một bên tiếp tục tìm kiếm bài giảng trên laptap.

Lúc cô lướt nhẹ qua xu hướng tìm kiếm đập mắt cô vào chính là No1 với tiêu đề:

〈Hạ Diên, đại thiếu gia tập đoàn Hạ Thị đang qua lại một một người phụ nữ. Nghi vấn Hạ Gia sắp chào đón thành viên mới? 〉

Doãn Ny nhìn chằm chằm vào cái tiêu đề đó chừng 15 phút. Lúc đó, thời gian như muốn đóng băng hết thảy nhưng mà cô vẫn là chỉ mím môi tự dặn lòng mình:

"Không phải lần trước đã không còn cảm thấy đau lòng khi gặp bọn họ sao? Mình đang làm rất tốt mà.. Không có gì có thể khiến mình bị tổn thương nữa.."

Cô hít một hơi thật sâu sau đó nhấn nút thoát khỏi màn hình. Cô cũng không còn hứng thú làm bài nữa mà tắt máy tính.

Cô định xoay người cầm lấy ly nước để uống nhưng lại phát hiện bình nước ở phòng cô đã hết từ khi nào.

Coi thở dài bây giờ chỉ có thể tự thân vận động đi xuống lầu hứng thôi.

Cô chán nản cầm lấy bình nước đi xuống bếp, vυ" nuôi của cô thấy cô cầm bình nước đi xuống cũng hiểu ý đi lại:

"Con đưa cho vυ", để vυ" hứng cho sẵn lát vυ" sẽ mang lên phòng cho con."

Cô cười cười từ chối:

"Dạ không cần đâu, con mang lên được ạ."

Cô đứng yên ở đó chờ đợi vυ" nuôi lấy nước cho cô, vυ" nuôi nhìn cô cười hiền hậu:

"Mật nay lớn thật rồi, nhớ thời nào con còn bé tí ti suốt ngày đi theo kêu vυ" ơi."

Cô ngại ngùng cũng chỉ mỉm cười nhẹ, đúng lúc Doãn Sâm đi vào bên trong anh ấy nhìn cô:

"Sao em còn ở đây?"

Doãn Ny nhìn anh ấy:

"Em đi hứng nước, phòng em vừa mới hết nước uống nên em mới xuống."

Doãn Sâm ừ nhẹ, đi đến tủ lạnh tìm gì đó. Vυ" nuôi thấy anh của cô tìm gì đó nói:

"Con tìm nước cam đúng không? Ta thấy con bị đau bao tử cam đó lại chua quá nên ta đã đổ đi rồi. Con uống sữa không để ta pha cho con một ly?"

Doãn Sâm ngây người một lúc, cô nhìn anh hai cô đang ôm bụng:

"Anh lại đau bao tử sao?"

Doãn Sâm lắc đầu cười nhạt:

"Không sao, uống thuốc là hết."

Doãn Sâm nhìn vυ" nuôi:

"Vậy phiền vυ" pha cho con ly sữa mang lên thư phòng cho con nhé."

Nói xong Doãn Sâm rời đi, Doãn Ny thì lại chỉ có thể thở dài. Đúng là ở nhà này đâu phải chỉ có mình cô cần được lo lắng chứ?

Tên to xác Doãn Sâm đó là anh hai của cô cũng đã biết lo cho mình đâu? Hừ.

...****************...

⇔《Truyện Gốc Nằm Tại truyenfull.com Nên Mong Mọi Người Tôn Trọng Bản Quyền Và Tôn Trọng Tác Giả Mà Không Mang Truyện Qua App Khác Để Reup.》
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.