Hạ Diên đi rất nhanh mặc kệ Larissa đang đuổi theo ở đằng sau. Anh nhanh chân bước vào xe ngồi vào trong khóa cửa.
Khi Larissa chạy tới muốn mở cửa ghế phụ nhưng Hạ Diên làm gì để cô ta có cơ hội đó được chứ?
Lúc vừa mới ngồi được vào trong xe anh đã liền lập tức khóa cửa xe lại. Larissa không phục, cô ta tức đập cửa kính xe của anh liên tục hét to:
"HẠ DIÊNNNNNNNN!!!"
"ANH MỞ CỬA RA CHO EM!!!!"
Hạ Diên nhíu mày, chẳng lẽ cô ta là bị điên rồi sao? Vừa nghĩ anh cũng mặc kệ mà bắt đầu khởi động xe.
Larissa thấy anh đã khởi động xe, xe cũng đã di chuyển nên cô ta vẫn cố chấp chạy theo gõ cửa nhưng càng đuổi Hạ Diên lại không chút chần chừ mà tăng tốc phóng xe chạy đi khiến cô ta bị ngã xuống đất.
Larissa vẫn không phục lập tức dùng tay để đứng dậy, cô ta tức giận dậm mạnh chân nói: "Hôm nay tôi mà buông tha cho anh thì tôi làm chó. Aissssss, Hạ Diên đáng ghét."
Hạ Diên sau khi thoát khoải Larissa lại cảm thấy rất vui vẻ mà chạy đến chỗ bida của Dĩnh Liêm để chơi.
Vừa thấy anh vào, Dĩnh Liêm đang đánh bia cũng nhướn mi lên hỏi:
"Mày đi đâu đây?"
Hạ Diên đi tới chỗ Doãn Sâm đang an tĩnh xem điện thoại mà ngồi xuống bên cạnh:
"Đi trốn nợ."
Doãn Sâm nhếch môi cười khinh giễu cợt nói:
"Mày mà cũng có nợ đến trốn sao?"
Hạ Diên liếʍ môi:
"Ừ, trốn Larissa đó."
Doãn Sâm đưa mắt liếc qua Hạ Diên:
"Không phải hồi đó sống chết cũng không chịu bỏ rơi cô ta sao? Mỹ nhân động lòng người trong lòng mày mà?"
Hạ Diên tặc lưỡi:
"Tao có nói như vậy sao?"
Dĩnh Liêm cũng không thèm đánh nữa, đi đến đưa cây gậy cho phục vụ:
"Mày quên rồi sao? Lúc đó mày còn đánh nhau một trận lớn với anh Sâm nữa mà? Quên nhanh như vậy sao?" Doãn Sâm im lặng không nói gì, Hạ Diên lại hít hít mũi nói:
"Lúc đó là khác bây giờ là khác, thời thế thay đổi chúng ta cũng đâu thể nào dậm chân một chỗ được?"
Doãn Sâm liếc nhìn Hạ Diên nhàn nhạt nói:
"Cũng may là có chuyện đó xảy ra nên tách em tao cách xa nó một chút. Chứ để con bé chơi càng lâu với loại người như nó chỉ có hỏng người."
Hạ Diên nghe thế tức nhiên là bực mình chứ anh nhanh miệng phản bác:
"Mày sao vậy? Tao với em mày thì có liên quan gì chứ? Mày có thể nào đừng đem em ấy ra so sánh với những cô gái khác được không vậy hả?"
Dĩnh Liêm bĩu môi:
"Tao thấy mày cũng có đối xử đặc biệt hơn với Mật đâu. Lúc đó còn nhẫn tâm để con bé dầm mưa đến cả.."
Chưa kịp nói thế đã bị tiếng ho cảnh cáo của Doãn Sâm cảnh cáo. Dĩnh Liêm cũng thừa biết chuyện này không nên nói ra nên cũng không nói nữa. Hạ Diên nhìn hai người họ một lượt cũng không hiểu gì đang xảy ra:
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"
Doãn Sâm nhàn nhạt:
"Nhiều chuyện làm gì? Nói ra thì mày sẽ quay về quá khứ làm lại sao?"
Hạ Diên bị nói cho cứng họng:
"Nhưng mà lúc đó là tình thế bắt buộc mà."
Dĩnh Liêm vỗ mạnh vai anh:
"Giải thích vô ích, nói cũng thay đổi được gì đâu. Mật giờ lớn lên xinh đẹp như vậy mày tất nhiên cũng không còn cửa nào để chui rồi."
Hạ Diên nghe xong câu nói này của Dĩnh Liêm lại có chút tức giận anh cau mày:
"Mày đang sủa gì vậy?"
Dĩnh Liêm nhún vai ngó lơ anh. Hạ Diên bị chọc cho mất vui nên đứng dậy đi ra ngoài.
Hạ Diên ngồi vào xe muốn lái xe, khi bánh xe bắt đầu từ từ lăn bánh. Ở phía xa, có một chiếc taxi cũng bắt đầu chạy theo.
10 giờ trưa, Doãn Ny vừa mới học đàn xong ngay bây giờ cô cũng có một cuộc hẹn với Lâm Quỳ ở trung tâm thương mại.
Khi cô muốn bước ra bên ngoài để bắt taxi lại trùng hợp ở gần đó cô thấy một bóng dáng rất quen mắt.
Cô có cảm giác kỳ lạ nên híp mắt muốn nhìn cho rõ xem là ai nhưng lại càng bất ngờ hơn khi người đó lại là Hạ Diên. Hèn gì cô lại có cảm giác quen thuộc như vậy.
Dường như, Hạ Diên đang cùng cô gái nào đó cãi nhau thì phải. Chẳng lẽ đây là người bạn gái kia của anh sao?
Dòng suy nghĩ này lại đột nhiên chạy nhanh qua đầu của cô khiến cô có chút bất động.
Hạ Diên đứng đó nhưng lại có cảm giác ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Anh vô thức xoay qua nhìn lại bất giác đυ.ng vào mắt cô.
Anh và cô chạm mắt nhau, Doãn Ny bị làm cho hú hồn mà giật thót mình nhanh chóng quay lưng muốn trốn.
Hạ Diên không quan tâm Larissa đang ầm ĩ trước mặt của mình, cố gắng rút tay khỏi tay cô ta đuổi theo Doãn Ny.
Ở phía sau, anh gọi to tên cô:
"DOÃN NY.."
"DOÃN NY..EM ĐỨNG LẠI ĐÓ..DOÃN.."
Nhưng một người con gái như cô sao có thể chạy lại Hạ Diên chứ?
Không phải khen nhưng mà Hạ Diên từng là quán quân của cuộc thi Marathon của trường tổ chức và anh là quán quân năm nào cũng đạt giải.
Khi bắt được tay Doãn Ny, Hạ Diên liền mạnh bạo kéo cô ấy vào trong một cái hẻm nhỏ.
Hạ Diên đẩy cô dựa vào tường hai tay của anh lại đặt lên tường cố ý để cô không còn đường nào để chạy.
Hạ Diên và Doãn Ny cũng nhau thở dốc, cô mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng vũng vẫy.
Hạ Diên đang mệt tức giận chửi thề nạt vào mặt của cô:
"Con mẹ nó, em có thể đứng im được chưa?"
Doãn Ny cũng có kém gì anh đâu, cô còn là bị anh làm cho tức giận đến mức nước mắt muốn trào ra ngoài. Cô đưa mắt lên nhìn anh:
"Nè, anh lưu manh cái gì chứ? Ra đường nếu đã gặp nhau thì thôi đi mắc mớ gì anh lại rượt theo em như vậy? lẽ nào là anh muốn truy sát em sao?"
Hạ Diên nhìn thấy cô khóc lại cảm thấy đau lòng cộng thêm một chút không nỡ. Anh tay chân luống cuống dùng tay lau nước mắt cho cô:
"Nào Mật em đừng khóc, đừng khóc nữa.."
"Là tôi sai được chưa? Vốn dĩ từ đầu không nên đuổi theo em khiến em sợ hãi. Là tôi sai tôi xin lỗi em được không?"
Doãn Ny thấy anh dễ dàng chịu thỏa hiệp như vậy cũng bất ngờ nhưng cô cũng không đưng lại mà càng khóc to hơn bắt tội anh:
"Anh làm như thế không phải là đang muốn đuổi cùng gϊếŧ tận em sao? Ra đường gặp nhau chào nhau một cái được rồi bận thì thôi mắc gì mà lại rượt theo em làm gì?"
Hạ Diên không nhanh không chậm đáp: "Anh chỉ là sợ em hiểu lầm."
Doãn Ny nước mắt ngấn dài:
"Hiểu làm cái khỉ gì? Chúng ta là cái thá gì đâu hiểu lầm, anh trai em gái bình thường thì ai mà đi hiểu lầm làm gì!!"
Hạ Diên nghe cô nói xong, hai mắt cũng trợn tròn nhìn giọng khàn khàn:
"Từ khi nào mà anh với em lại là anh trai với em gái như này rồi?"
Doãn Ny lườm anh nói:
"Anh không nhớ sao, chính anh là người bảo anh luôn xem em là em gái. Với cả anh cũng là bạn anh hai em không là anh trai thì là gì?"
Hạ Diên lại muốn chửi thề nhưng lại nhịn xuống hít một hơi thật sâu nói:
"Đúng, đúng là anh quên mất. Vậy đi bây giờ nếu như giải quyết xong rồi thì ngay bây giờ em muốn đi đâu ANH TRAI đưa em đi."
Doãn Ny nghe thấy anh nhấn mạnh hai chữ "ANH TRAI." lại chột dạ, không nghĩ ngợi gì từ chối ngay lập tức:
"KHÔNG CẦN."
"Không cần đâu. Nếu anh muốn em vui tốt nhất là anh buông em ra để đi em tự bắt xe đi là được rồi."
Hạ Diên nhếch môi:
"Anh có nói là muốn em vui sao? Anh là lo cho an toàn của em gái. Ngoài đường nhiều biếи ŧɦái như vậy sẽ không an toàn."
...****************...
⇔《Truyện Gốc Nằm Tại truyenfull.com Nên Mong Mọi Người Tôn Trọng Bản Quyền Và Tôn Trọng Tác Giả Mà Không Mang Truyện Qua App Khác Để Reup.》