Sáng bảnh mắt Chu Á Hân đã thấy bạn thân càm ràm chửi bới.
- Gì vậy? Nay ngày nghỉ mà.
- Thì đó, ngày nghỉ mà xem ra không được yên thân rồi. Chẳng hiểu sao mẹ chồng mình biết thằng con quý hóa của bà ấy bồ bịch bên ngoài nên gọi mình về Phí gia gấp.
- Ôi vch. Mà cậu lo gì chứ? Phí Thiệu Dương mới là người có lỗi.
- No no, có khi mình sẽ bị nói là không biết giữ chồng, không quan tâm chồng, để chồng phải ra ngoài tìm thú vui cũng nên. Mẹ chồng nhà tài phiệt không đơn giản đâu, huống hồ cả nhà cả cửa có mỗi đứa con là anh ta. Nhất định bà ấy sẽ bênh con trai cưng, con dâu như mình cũng chỉ là người ngoài gả vào thôi.
- Mình thấy mẹ chồng cậu đâu đến nỗi, bà ấy hiền hậu và chưa làm khó cậu bao giờ.
- Thì lúc êm đẹp chả vui vẻ. Lúc có chuyện mới bộc lộ ra những góc khuất. Lỡ hẹn đi chơi với cậu rồi, mình đi đây.
Diêu Mỹ Nhân phi như bay về nhà bố mẹ chồng. Trước khi vào cổng, cô còn hít thở một hơi dài để xốc lại tinh thần chuẩn bị đối mặt với sóng gió.
Tới cửa, cô đã thấy mẹ chồng đang mắng con trai bà ấy.
- Cái thằng này, mẹ chiều quá nên con hư hỏng phải không? Con bé đó có gì hơn Mỹ Nhân mà con lại đâm đầu vào hả. Vợ con xinh đẹp, giỏi giang, nó còn điều hành công ty rất tốt nữa. Tức chết đi được, con với chả cái.
Diêu Mỹ Nhân trố mắt nhìn cảnh tượng hay ho trước mắt, lòng hả hê vô cùng. Đáng đời Phí Thiệu Dương. Cô chỉ thấy chồng mình ngang tàng hống hách, lần đầu thấy anh khúm núm đứng yên để mẹ đánh túi bụi vào lưng như vậy.
- Mẹ! Mẹ đừng đánh nữa.
Cô đi tới giữ tay mẹ chồng lại, rồi tỏ vẻ quan tâm chồng.
- Anh ra kia đi! .. Mẹ à, mẹ nguôi giận. Anh ấy thành ra như vậy cũng một phần do con.
Đến lượt Phí Thiệu Dương trố mắt nhìn vợ.
- Con nói gì vậy. Nó có lỗi với con, nó...
- ..Mẹ à, tại con chưa tốt nên anh ấy ....
Nhìn vẻ nạn nhân của cô, Phí Thiệu Dương gắt um lên.
- Diêu Mỹ Nhân, đừng có mà tỏ ra đáng thương. Mẹ, cô ta dã man lắm, ở nhà toàn bắt nạt con thôi.
- Im đi cái thằng mất nết này, ai bắt nạt được con, con bắt nạt người khác còn nghe được. Con ngoại tình là quá đáng không thể chấp nhận. Mẹ nuôi dạy hết hơi để con làm ra cái trò mất mặt này à.
Phí Thiệu Dương phẫn nộ nhìn Diêu Mỹ Nhân, cô hơi lè lưỡi chọc tức lại anh.
Xem ra người mẹ chồng này cũng không tệ :))
- Xin lỗi vợ con đi.
- Mẹ! Con...
- Mẹ nói con nghe, con phải đối xử tốt với vợ con như một công chúa, để Mỹ Nhân hiểu được con được nuôi dạy bởi một nữ hoàng. Con như này, mẹ quả thực không có mặt mũi nào nữa.
Lúc này Phí Thiệu Dương nghệt mặt ra, không nghĩ đã làm người mẹ tổn thương như thế.
- Con xin lỗi mẹ!
- Còn vợ con nữa.
Dù không muốn nhưng anh vẫn miễn cưỡng mở lời.
- Mỹ Nhân, xin lỗi em.
Cô muốn cười điên nhưng phải cố nín nhịn trong lòng. Tự nhiên muốn chụp lại ảnh này của Phí Thiệu Dương quá, đúng là để đời mà.
- Ừm.
Cô không biết nên nói gì nên chỉ ậm ừ một tiếng.
Nhưng ai mà ngờ, mẹ chồng cô đề nghị.
- Hai đứa về nhà sống đi. Mỹ Nhân, con yên tâm, mẹ sẽ quản lý nó thật chặt, không để con chịu thiệt thòi nữa.
- MẸ, KHÔNG ĐƯỢC!
Phí Thiệu Dương gần như gầm gào lên không chịu, liền bị mẹ cầm nguyên cái hộp giấy ném bốp vào người.
- Ai cần ý kiến của con chứ, mẹ hỏi vợ con mà.
Diêu Mỹ Nhân ở bên cười gượng gạo, nhưng rõ ràng mẹ chồng đang bênh cô chằm chặp, làm sao cô từ chối được bây giờ.
- Mẹ à, tụi con vẫn ổn ạ.
- Không ổn, mẹ cũng là phụ nữ, mẹ rất cảm thông và biết con đang buồn lắm. Con dâu, bố mẹ già rồi, ở căn nhà lớn trống vắng lắm. Có mỗi thằng con thôi, chứ có phải hai- ba đứa con đâu.
Huhu bà ấy đã nói vậy, thì cô chối gì nữa.
Cô nhăn nhó nhìn Phí Thiệu Dương, sau đó lại quay sang mẹ chồng và gật đầu.