Sáng hôm sau, Diêu Mỹ Nhân bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc. Cô mơ màng nghe máy mà hai mắt vẫn díu lại.
- Diêu Mỹ Nhân!
- Ừ..mm
- Sao cậu không ở nhà mình? Đừng nói cậu đang ở chỗ em trai nào đó. Hụ hụ, cậu biết không, thế quái nào mình mơ thấy Phí Thiệu Dương. Vch thật...
- Ừ...m, mơ Phí ...gì cơ? Phí ...Thiệu Dương hả?
- Phải!
- Phí Thiệu Dương ....chồng mình á?
- Này, cậu đang ở đâu vậy? Chẳng lẽ cậu có một đêm tưng bừng tới quên trời quên đất rồi?
Cô hé mắt ra, thấy không đúng lắm, lại cố mở to hai mắt.
- Ờ. ... Ôi mẹ ơi, Chu Á Hân, thế quái nào cậu mơ mà mình lại nhìn thấy vậy.
Và cô nhận ra, Phí Thiệu Dương đang cầm điện thoại của cô và áp vào tai cho cô nghe.
- Huhu chuyện quỷ gì vậy trời!
- Cúp máy đi bạn ơi, Phí Thiệu Dương đang đây nè.
Anh cục xúc ném điện thoại xuống giường, còn cô nghệt mặt ra nhìn căn phòng xa lạ cả xa hoa, quần áo thì xộc xệch rách như chó gặm.
- Sao chúng ta lại ở đây?
Cô đưa tay day trán mình, đau đầu và nặng nề bức bối. Phí Thiệu Dương cọc cằn đáp lại.
- Khách sạn.
- Tôi đi chơi cùng Á Hân, sao lại ở đây cùng anh?
- Không nhớ gì?
Quả thực Diêu Mỹ Nhân không nhớ gì. Thấy cô im lặng, Phí Thiệu Dương chỉ cười khẩy. Vợ anh không nhớ gì, nhưng lại không quên cái tên Vương Gia Kiệt.
Anh ghim cái tên này, sáng sớm liền cho người tìm hiểu. Vừa hay lúc này điện thoại anh nhận được tin hồi âm.
Phí Thiệu Dương đứng cạnh giường, liếc qua Diêu Mỹ Nhân một cái rồi nhìn vào màn hình điện thoại. Cô thấy hai hàng lông mày hơi nhíu lại trên khuôn mặt điển trai nét nào ra nét ấy.
- Phí Thiệu Dương!
-.... Ừ!
- Bố mẹ đi du lịch nửa tháng.
- Thì?
- Anh có thể thoải mái đi....
- Đi đâu?
Thấy Phí Thiệu Dương nhướng mày nhìn mình, lại thêm cả hành động ném điện thoại của cô thì Diêu Mỹ Nhân đoán chồng đang khó ở. Giờ cô vẫn mệt mỏi, ậm ừ rồi quyết định không nói nữa.
- Đêm qua, anh...làm tôi đúng không?
Cô hoang mang nhìn anh, anh lại dửng dưng hỏi ngược.
- Nhớ rồi?
- Không, chỉ là quần áo... không đúng lắm...
Phí Thiệu Dương không nói gì nữa, tay lướt nhẹ màn hình, mắt vẫn xem gì đó.
Cô đi tắm, đoán Phí Thiệu Dương sẽ tranh thủ đi hẹn hò nên nhẩn nha xả nước vào bồn. Cô nằm trong bồn khá lâu, như tự thưởng cho bản thân thư giãn, còn thầm khen sữa tắm của khách sạn rất hợp gu.
Lạ là khi đi ra, cô thấy Phí Thiệu Dương vẫn ngồi ung dung ở sofa và còn hút thuốc lá.
- Tôi nghĩ anh đi rồi.
- Đó là cô nghĩ.
- Vậy anh cứ thong thả. Tôi thay đồ xong sẽ đi, không phiền anh nữa.
Diêu Mỹ Nhân chán nản nhìn bộ đồ của mình. Cũng may khách sạn này khá xịn, có sẵn máy là hơi nước cầm tay nên cô có thể là phẳng sơ mi. Tuy nhiên quần tất rách rồi, chỉ đành mặc mỗi chân váy. Cơ thể cô không chỗ nào mà Phí Thiệu Dương chưa nhìn, nhưng mặc chiếc váy cụt ngủn này bước ra ngoài vẫn khiến cô mắc cỡ.
Anh nhìn cặp đùi cô, rồi lên tiếng.
- Lại đây!
- Sao tôi phải lại chỗ anh? Có gì anh cứ nói!
- Tôi nói cô lại đây!
Diêu Mỹ Nhân thở dài, cũng đi tới gần chỗ Phí Thiệu Dương đang ngồi.
Bất ngờ anh kéo tay cô, để cô vừa vặn ngồi lên đùi anh. Khói thuốc lá lảng vảng bao quanh hai người.
- Gì vậy?
Cô nhìn sâu vào mắt anh thăm dò. Anh bỏ điếu thuốc ra, sau đó nhắc nhở.
- Cô vẫn đang là vợ tôi!
- Thì?
Phí Thiệu Dương nâng cằm vợ lên khẳng định.
- Gọi chồng là anh, xưng em.
Diêu Mỹ Nhân cong môi cười đầy châm biếm.
- Chỉ là cách gọi mà thôi, chúng ta không thân tới mức ấy. Tôi không thích. Với cả trước mặt người khác tôi vẫn gọi anh là anh đó thôi.
- Ý tôi là khi chỉ có hai chúng ta, không phải khi có cả người khác.
- Tôi không muốn.
Phí Thiệu Dương biết khi Diêu Mỹ Nhân tỉnh táo thì không thể đàn áp cô. Nhưng anh không bỏ cuộc.
- Ca dao có câu thế này. "Dù con đô đốc, quận công- Lấy chồng cũng phải kêu chồng bằng anh". Quy luật từ xưa, nay cứ thế mà làm.