Diêu Mỹ Nhân mệt rã rời vẫn cần mẫn ngồi bôi thuốc vào tay cho Phí Thiệu Dương.
- Không cần.
- Nhưng tôi muốn!
Họ như đổi thoại cho nhau, thường là cô không cần, và anh muốn.
Giờ là anh cự tuyệt nhưng cô lại muốn.
Phí Thiệu Dương nhìn cô, lúc này Diêu Mỹ Nhân thật giống vợ đảm.
- Có bao giờ nghĩ sẽ giành lại tôi chưa? Cô không sợ tôi mang tiền ra ngoài để cô thiệt thòi à?
Diêu Mỹ Nhân vẫn đăm chiêu bôi thuốc, còn thổi nhè nhẹ làm anh rung cảm.
- Người yêu tiền như tôi có lúc còn chê tiền thì sao phải tranh giành anh với người khác. Ngay từ đầu tôi đồng ý với thỏa thuận giữa chúng ta, một khắc cũng chưa từng nghĩ.
Phí Thiệu Dương biết cô không màng tới anh, nhưng thấy cô quan tâm chăm sóc lại nảy ra một xíu xiu hi vọng cô sẽ coi trọng. Ai dè cô phũ phàng đáp một khắc cũng chưa từng.
Phụ nữ từng trải không tin vào đàn ông. Đàn ông từng trải có rất nhiều phụ nữ là như vậy.
- Vô cảm thật đấy.
Lúc này Diêu Mỹ Nhân đã xong, cô thở dài cất lọ thuốc vào hộp.
- Làm cho bản thân bận rộn chút, bận tới mức không còn thời gian nghĩ linh tinh thì mọi chuyện tự khắc sẽ lặng lẽ trôi đi.
Nói lời này với Phí Thiệu Dương, nhưng lòng cô đang đau đáu nghĩ về Vương Gia Kiệt.
***
Hôm sau Phí Thiệu Dương phát hiện vợ ngủ li bì tới trưa vẫn không dậy. Anh phân vân có nên chạm vào cô hay không, sự lo lắng dấy lên khiến anh không cầm lòng được mà sờ vào người cô.
Nóng ran.
- Chết tiệt, ở nhà tắm lâu quá bị cảm đây mà. Này, Diêu Mỹ Nhân!
Anh lay người gọi tên cô, cô nhăn nhó khó khăn hé mắt.
- Hmmm...
- Cô ốm rồi!
- Ừm..
- Khó chịu như nào, mệt ở đâu?
- Mệt quá~~~
Cô nói nhỏ xíu, dáng vẻ lười không muốn nói nhiều, giọng uể oải xen lẫn nũng nịu.
Phí Thiệu Dương nhận ra mình bị để ý vợ rồi. Cô ốm, trong mắt anh lại giống như con mèo nhỏ, thật khiến người ta muốn ôm vào và nựng nựng.
Mèo nhỏ của anh đêm qua cào cấu tát anh, anh tính giận và không dễ dàng bỏ qua. Nhưng nay mèo nhỏ ốm rồi, muốn giận cũng không giận nổi nữa.
Anh đi tới tủ tìm một bộ đồ thoáng mát của Diêu Mỹ Nhân, sau đó tới giường lật tung chăn ra khỏi người cô.
Cô vẫn không mặc gì, ga giường lụa đỏ chưa thay, ánh sáng ban ngày quả thực kích thích thị giác.
Nổi bần bật trên nền đỏ mềm mại là thân hình trắng trẻo và mơn mởn. Có lẽ Diêu Mỹ Nhân quá mệt nên chỉ tự ôm lấy mình than thở.
- Lạnh!
Nếu cô không sốt, nhất định Phí Thiệu Dương sẽ làm cô một trận nữa.
Anh nuốt nước bọt một cái rồi ngồi xuống giường.
- Mặc đồ vào, không ủ chăn nữa.
Khi anh mặc bộ đồ pijama màu hồng nhạt cho cô xong, bất ngờ nghe được hai từ "cảm ơn", sau đó Diêu Mỹ Nhân lại lăn về mép giường ngủ tiếp.
Hình như lần đầu cô nói "cảm ơn " với anh.
Dáng vẻ bây giờ của cô khiến anh rất ấn tượng. Không gồng lên mạnh mẽ, không giữ kẽ ngại ngùng, không chán ghét xua đuổi. Hoàn toàn tự nhiên không chút đề phòng.
Anh ngồi đó nhìn cô, trước khi ra khỏi phòng để dặn người làm chuẩn bị thuốc và đồ ăn đã nói một câu.
- Ngoại tình không nhất thiết phải ôm hôn, cầm tay hay ngủ cùng nhau. Tôi ngoại tình bằng cách ngủ cùng người phụ nữ không phải vợ mình. Nhưng nếu em ở bên tôi, mà tâm trí em nghĩ tới người đàn ông khác, dù trong tư tưởng thì tôi cũng cho giây phút đó là em ngoại tình.
Tay chơi làm đau lòng không biết bao nhiêu phụ nữ, giờ lại bị một người phụ nữ làm cho nhức nhối hơn một lần.