Một buổi sáng nữa lại được tiếp tục bắt đầu,nó trải qua vô cùng bình thường như mọi khi.Bội Sam không hỏi gì Khải Liêm,và cậu cũng không có gì để nói.Cả hai người như chưa có chuyện gì xảy ra,sinh hoạt trong bầu không khí yên tĩnh.
Tối đó,Cố Khải Liêm vẫn đang ngồi xem tin tức trên tivi như mọi khi,cậu dường như nhớ ra điều gì đó.
''Bội Sam,Bội Sam em đâu rồi?'' Cố Khải Liêm hạ giọng gọi cô.
Lâm Bội Sam đang rửa bát trong phòng bếp, nghe vậy liền lật đật chạy ra,cô thở gấp, hổn hển trả lời:
''Dạ...dạ anh Khải Liêm,anh gọi em ạ?''
''Nè,em đang làm gì đấy?''
''Em đang rửa bát ạ, cũng sắp xong rồi mà anh có việc gì cần nói ạ.'' Lâm Bội Sam tò mò hỏi.
''Thôi vậy,em rửa bát nhanh lên.''
''Dạ.'' Cô lại quay vào trong hoàn thành công việc của mình.
Một lát sau,Bội Sam bước ra đứng cạnh sofa nơi Cố Khải Liêm ngồi.
Khải Liêm gật đầu,đưa mắt hướng xuống sofa ra hiệu cho Bội Sam ngồi xuống. Lâm Bội Sam nhìn sắc mặt cậu, hiểu ý liền ngồi xuống theo.
Cậu lại im lặng xem tin tức về chứng khoán, tài chính.Lúc lướt lướt nhìn vào điện thoại, Khải Liêm hững hờ nói.
''Tuần sau bắt đầu đi học rồi, mẹ tôi dặn nói với em.''
''Vâng ạ.''
''Được rồi, ngày mai tôi dẫn em đi mua xe điện và còn mua điện thoại,có gì tiện thể em còn liên lạc với mẹ tôi.''
Mặt Bội Sam hoảng lên, nghe đến mua xe còn mua điện thoại cô vội từ chối. Bội Sam không muốn mắc nợ thêm cô Giai Kỳ và cả anh Khải Liêm nữa.Vì cả hai người đã giúp đỡ cô rất nhiều rồi.Lâm Bội Sam biết nếu cô cứ tùy ý nhận ý tốt vậy cũng không tốt, lòng tự Trọng của cô không cho phép cô làm vậy.
''A... không...,không cần đâu ạ. Anh Khải Liêm em không cần những thứ đấy đâu ạ. Anh bao lại với cô Gia Kỳ giúp em nhé.'' Cô khua khua cánh tay của mình.
Cố Khải Liêm nhíu mày,lia mắt về phía Bội Sam tỏ vẻ khó hiểu.
''Cái này không liên quan đến tôi,tôi cũng không rảnh mà giúp em.Với lại, hơn nữa nhà cách xa trường như vậy?Em có ý định muốn tôi chở đi mỗi ngày à?Hửm... hay em có ý định khác? Nói đi.'' Cố Khải Liêm vẫn cắt ngang lời cô mà nói.
''Em...em không phải ạ. Không phải đâu anh Khải Liêm.Em... em có thể đi bộ ạ.Em...'' Lúc này Bội Sam xua xua cánh tay như thế nếu như cô không giải thích,Lâm Bội Sam cô trực tiếp trở thành tội đồ.
Cố Khải Liêm cười phá lên,hai vai của cậu run lên.Bộ dạng của Bội Sam bây giờ như gà sắp bị cắt tiết của cô làm cho Khải Liêm thực sự thấy rất thú vị.
''Nè,em đúng là người nhà quê mà.Em nghĩ thành phố đơn giản giống như nông thôn ở chỗ của em sao?Đi lên đây không khéo lại bị người ta bắt đi gi*t lấy nội tạng ấy không chừng?'' Cố Khải Liêm lại tiếp tục cười phá lên.
Vừa nghe xong mấy lời của Khải Liêm, sống lưng của Bội Sam lạnh toát,cô run lên bần bật, thấm thoát một chút đã đổ đầy mồ hôi.Lâm Bội Sam cô tưởng tượng đến cảnh thường thấy trong phim nhân vật nói nhưng lời như của Khải Liêm nói thì sợ khiếp vía.Cô nhảy cẩn lên sofa rồi lớn tiếng hết lên mà nhìn cậu. Cố Khải Liêm không biết vì sao lại thích trêu chọc cái đồ ngốc nhà quê này nữa,cậu mặc kệ. Khải Liêm thấy vui vẻ và thoải mái là được.Cố Khải Liêm bây giờ vẫn chưa ngưng cười,nhìn cái dáng vẻ lấm lét sợ hãi của Bội Sam cậu không khép được miệng.
Bầu không khí của đêm nay thật vui,mà người cảm thấy vui chỉ một mình cậu - Cố Khải Liêm. Bên kia cô nàng ngốc - Lâm Bội Sam vẫn còn sợ xanh mặt mày đó.