Một mình ngồi trong rừng cây nhỏ hẻo lánh ở trường học, Hàn Tử Dạ cắn môi, hai tay nắm góc áo vặn vẹo, cậu biết rõ vì sao phiền não.
Chuyện ảnh chụp đã qua mấy ngày nhưng cậu càng ngày càng khẩn trương, vì hôm qua nghe chị nói ác ma nói với chị là đã điều tra ra chuyện ảnh chụp do ai làm rồi.
Chuyện ảnh chụp cậu làm không chê vào đâu được, tuyệt đối không để lại bất kỳ tơ nhện chuồn chuồn vết tích nào. Theo lý thuyết ác mà tuyệt đối không có khả năng điều tra ra là cậu làm, nhưng nghe chị nói mạng lưới tình báo của ác ma vô cùng lợi hại, chưa từng điều tra mà không ra sự việc, con người nào.
Bây giờ cậu đặc biệt lo lắng, ngộ nhỡ ác ma thật sự điều tra ra chuyện ảnh chụp là do cậu làm thì cậu nên làm gì bây giờ? Đến lúc đó đến phiên cậu thưởng thức tư vị dưới mười tám tầng địa ngục là như thế nào. Ngoài chuyện ác ma sẽ không bỏ qua cho cậu, chị cũng sẽ không tha thứ cho cậu. Nghĩ tới cảnh chị dùng ánh tràn ngập hận ý nhìn cậu, cậu đã chịu không nổi….
Có lẽ lúc đó cậu thật sự rất tùy tiện, không nên nghĩ ra cách độc ác như vậy để chỉnh ác ma, chẳng những khiến bản thân chọc phải phiền toái lớn mà chị cũng không chia tay với ác mà, thậm chí ác ma này cũng không thôi học. Nghĩ tới việc này cậu thật sự rất bội phục da mặt ác ma này quá dày, đã xảy ra chuyện như vậy thế mà ác ma không biết xấu hổ tiếp tục đến trường trung học Dục Tài, nếu là cậu cho dù không quan tâm tới ánh mắt của người khác cũng sẽ nhanh chóng thôi học…..
Đột nhiên các đó không xa có một bóng dáng vô cùng quen thuộc đang đùng đùng nổi giận đập vào mắt, khiến Hàn Tử Dạ nheo hai mắt lại. Tề Hâm Lỗi! Nhìn thấy vẻ mặt hắn ta hình như rất tức giận, bản thân mình nên cách xa hắn ta một chút mới được, đỡ phải gặp nạn.
Tề Hâm Lỗi cách Hàn Tử Dạ càng lúc càng gần, thấy cậu đứng dậy muốn chạy sắc mặt càng khó nhìn, lập tức cao giọng nổi giận mắng: “Tiểu tử thối, đứng lại! Không cho phép cậu chạy, cậu dám chạy anh mày lột da cậu ra.”
Hàn Tử Dạ nhíu mày, còn chưa kịp suy nghĩ gì đã nhìn thấy Tề Hâm Lỗi chạy tới với tốc độ nhanh kinh người, một lát đã vọt tới trước mặt cậu, đưa tay túm lấy mình giống như rất sợ mình sẽ chạy trốn.
“Mẹ nó, thì ra Hàn Tử Dạ cậu tên tiểu tử thối trốn ở đây làm hại anh mày tìm cậu nửa ngày rồi.” Tề Hâm Lôi Hung hăng độc ác trừng mắt với Hàn Tử Dạ, giọng độc ác giống vẻ mặt, làm như muốn ăn thịt người, vô cùng đáng sợ.
Cánh tay nhỏ bé của Hàn Tử Dạ bị Tề Hâm Lỗi bóp đau, nhưng cậu lại không có tâm tư quan tâm tới, bây giờ tất cả suy nghĩ của cậu đều đặt lên trên một việc, cậu nghi ngờ có phải Tề Hâm Lỗi đã biết chuyện ảnh chụp do cậu làm hay không, nếu không Tề Hâm Lỗi sẽ không đằng đằng sát khí như vậy (Rất tức giận) tới tìm cậu.
Phát hiện bản thân mình kinh hoảng, Hàn Tử Dạ nhanh chóng an ủi bản thân đừng hoảng hốt, bây giờ ngạn vàn lần không thể hoảng sợ, nhất định phải bình tĩnh.
“Anh tìm tôi làm gì?” Hàn Tử Dạ đè nén hoảng sợ trong lòng lạnh nhạt hỏi, giọng âm trầm cố gắng biểu hiện không có bất cứ điểm nào bất bình thường.
“Đương nhiên là tìm cậu tính sổ rồi! Cậu đừng nói với tôi là cậu không biết bản thân đã làm chuyện gì với tôi!” Tề Hâm Lỗi nghiến răng nghiến lợi mắng, càng hung ác nổi giận trừng mắt nhìn cậu, bàn tay to cầm tay cậu cũng tăng thêm lực đạo, khiến cậu đau nhíu chặt lông mày.
Trong lòng Hàn Tử Dạ thầm kêu không xong, xem ra ác mà thật sự đã biết chuyện ảnh chụp là do cậu làm, lần này cậu gặp nguy hiểm rồi! Cậu phải nhanh chóng nghĩ biện phách chuồn từ trong tay ác ma, nếu không cậu sẽ có kết cục như thế nào cậu không dám tưởng tượng…. n
“Tôi làm chuyện gì với anh?” Mặc dù trái tim Hàn Tử Dạ sớm như kiến bò trên chảo nóng, rối thành một nùi nhưng ngoài mặt lại ung dung thản nhiên. Cậu biết rõ càng những lúc như thế này càng phải bình tĩnh, như vậy mới có thể tìm được cơ hội chạy trốn từ trong tay Tề Hâm Lỗi.
“Được lắm cái tên tiểu tử thối nhà cậu, thế mà còn dám giả ngu! Đừng giả vờ, tôi nói cho cậu biết chuyện ảnh chụp tôi biết cậu làm rồi. Thật không nghĩ tới tên tiểu tử thối như vậy lại có trái tim độc ác như vậy, thế mà dám có chủ ý này chỉnh tôi, tôi tuyệt đối không tha cho cậu!” Tề Hâm Lỗi giận không kiềm chế được, nâng bàn tay lên dùng sức tát cậu một cái, thiếu chút nữa đánh bay mắt kính của cậu. Mặt cậu lập tức sưng phồng lên, khóe môi cũng chảy ra tia máu màu hồng.
Vừa rồi Tề Hâm Lỗi nhận được điện thoại của người phụ trách mạng lưới tình báo trong nhà, khi nghe tin đã điều tra ra được người dán những tấm ảnh chụp kia vào trường học chính là em trai của bạn gái đang kết giao Hàn Tử Thần - Hàn Tử Dạ, hắn còn tưởng rằng bản thân nghe nhầm, cảm thấy không có khả năng. Nhưng hắn cẩn thận ngẫm lại, trước kia hắn chỉnh Hàn Tử Dạ như thế, sau đó còn cướp chị Hàn Tử Thần mà Hàn Tử Dạ thích nhất, Hàn Tử Dạ người vẫn luôn âm trầm nhìn rất biến thái sẽ làm ra chuyện dán ảnh chụp vào trường học để trả thù hắn, thì không cảm thấy kỳ quái chút nào.
Nhưng hắn không nghĩ tới Hàn Tử Dạ thế mà có lá gan lớn như vậy, dám chỉnh hắn độc ác như vậy, quả nhiên có cắn người là chó không sủa.
“Anh nhầm rồi, chuyện ảnh chụp không phải tôi làm.” Hàn Tử Dạ nhịn xuống đau đớn trên khuôn mặt vẻ khóe môi đang không ngừng truyền tới lắc đầu phủ nhận, cố gắng để giọng nói không chút hoảng loạn.
Cậu tuyệt đối không thể thừa nhận, một khi thừa nhận thì cậu phải chết. Nhìn ác ma tức giận như thế nhất định không để ý chuyện giết người sẽ bị xử bắn.
“Mẹ nó, đã bảo cậu đừng giả vờ, cậu còn tiếp tục giả vờ thì thật sự là chưa tới Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định. Tôi nói cho cậu biết đêm đó có người nhìn thấy cậu mang theo hai túi ảnh chụp trèo tường tiến vào trường học, còn dùng điện thoại chụp lại đấy.” Tề Hâm Lỗi tức giận lại dùng lực tát cậu một cái, lần nãy chẳng những khiến mặt bên kia và khóe môi của cậu cũng bị thương nốt mà còn đánh bay mắt kính của cậu. Nhưng vì có rất nhiều tóc dài lộn xộn che khuất mặt cậu nên Tề Hâm Lỗi không nhìn thấy rõ diện mạo của cậu.
Hàn Tử Dạ đau đến choáng váng đầu mắt hoa lên, trong lòng thầm mắng: Đáng hận, sao cậu lại xui xẻo vậy chứ! Lúc đó rõ ràng cậu đã rất cẩn thận, sao còn bị người ta nhìn thấy lại còn chụp được hình, cái này giờ có phủ nhận thế nào cũng vô dụng, cậu xong đời rồi! Cũng không biết ác ma này có nói chuyện này với chị gái không, so với bị ác ma hành hung, giết chết, cậu càng sợ bị chị gái biết.
“Anh có nói với chị tôi không?” Hàn Tử Dạ do dự một lúc vẫn hỏi ra miệng, cậu thật sự rất muốn biết.
“Cuối cùng cậu cũng thừa nhận rồi! Cậu yên tâm, tôi chưa nói cho chị cậu biết, nhưng cô ấy sẽ nhanh chóng biết thôi.” Tề Hâm Lỗi khinh thường hừ lạnh một tiếng, sau khi tự mình nhận được điện thoại của người phụ trách mạng lưới tình báp trong nhà đã nhanh chóng tức điên lên, khẩn trương đi tìm cậu ta tính sổ, hoàn toàn không có thời gian nói cho chị cậu ta biết. Nhưng nội trong hôm nay bản thân sẽ bắt cậu ta chính miệng nói với cô.
Hàn Tử Dạ nhẹ nhàng thở ra, thật sự tốt quá, chị còn chưa biết cậu nhất định phải nghĩ cách để ác ma này vĩnh viễn không nói cho chị hay, nhưng gần như chuyện này là không có khả năng, song cậu vẫn muốn thử xem. w๖ebtruy๖enonlin๖ez “Có thể đừng nói với chị tôi được không?” Hàn Tử Dạ cắn chặt răng không cam tâm tình nguyện cầu xin nói. Đây là lần đầu tiên cậu cầu xin tên ác ma này, cảm giác thật sự tệ hết sức, nhưng không cầu xin ác ma này thì không được.