Anh Ở Phía Nam Đám Mây

Chương 10: Bị đau (1)



Sáng sớm, ánh nắng nhẹ.

Một bóng người cao lớn thẳng tắp xuyên qua sương mù từng bước tiến vào trong rừng rậm. Nơi im lặng này giống như một thế giới khác.

Tế đàn* trang nghiêm như lặng lẽ nhìn xuống vị khách không mời này.

"Trại Thần* và tất cả những vong hồn đang trú ngụ ở đây, tôi không có ý định quấy rầy sự yên bình của các người, tôi mạo muội đi vào, chỉ cầu một linh hồn đẹp đẽ được sinh ra ở vùng đất này có thể được yên giấc ngàn thu. Nếu có tai họa tội lỗi nào, xin hãy đổ lên đầu tôi gánh."

*Trại Thần: là vị thần hộ mệnh trong quan niệm tôn giáo của dân tộc Dong. Ngày xưa, làng Đông phải dựng một hoặc hai cổng trên con đường duy nhất để dân ra vào, coi như là nơi đóng quân của vị thần hộ làng. Sau này, hễ người, vật trong làng ốm đau, dịch bệnh hoành hành thì phải cúng tế thần làng (baidu).

Trên bờ hồ, người đàn ông gật đầu, lưng thẳng, hai tay đan vào nhau trước ngực. Dưới bầu trời dần sáng, bóng dáng của anh phản chiếu trên mặt hồ như gương, cô đơn lạnh lẽo. Rồi anh đi vào sâu trong rừng, từng bước đi chắc chắn.

Sau tế đàn là một lối đi còn ướt sũng vì trận mưa hôm qua. Hai bên là chuối, mía trồng không rõ từ năm nào tháng nào. Sau khi đi bộ khoảng hai mươi phút, Trình Lập ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nhấc một chiếc lá lên — ¼ dấu giày.

Cả dọc đường, người đó dọn dẹp rất sạch sẽ dấu chân. Nhưng dù có xử lý hoàn hảo đến đâu thì cũng sẽ để lại dấu vết.

Anh đứng dậy, cẩn thận xem xét cây cối xung quanh, nhấc một chiếc lá chuối, đi về bên phải.

Anh di chuyển rất chậm, dọc theo đường đi nhẹ nhàng đẩy ra cành lá, hầu như không phát ra tiếng động, cho đến khi tới gần một rừng cây cao lớn khác, sau đó đột nhiên dừng lại.

Cách chân anh chừng mười xăng-ti-mét treo một sợi tơ buộc hai đầu vào một cây chuối, một đầu treo một quả chuông. Nếu không nhìn kỹ, hầu như không thể phát hiện ra sự hiện diện của các sợi tơ.

Trình Lập nhấc chân bước qua sợi tơ, và nhìn người đàn ông đang dựa vào gốc cây với đôi mắt đen lạnh lùng.

Gần như cùng lúc đó, đối phương mở mắt ra, nhanh chóng đứng dậy, tay phải cầm một con dao găm sáng loáng.

"Trình đội, đã lâu không gặp, mày còn nhanh hơn tao tưởng đấy." Người nọ mở miệng, giọng nói trầm trầm, khuôn mặt đã bị biến dạng nghiêm trọng, trên mặt bên phải có một vết sẹo sâu dài, từ tai kéo dài đến khóe miệng, trông thật đáng sợ.

"Biết tao sao?" Trình Lập lạnh lùng nói.

"Trình đội thân phận như thế nào, đương nhiên không nhớ rõ mấy đứa tép rui bọn tao." Gã đàn ông khàn giọng cười một tiếng, "3 năm trước một trận sống mái với nhau, mấy kẻ đó chết đi thành hồn ma, có đến tìm mày trong mộng không nhỉ? Người nhỏ nhất cũng chỉ 17 tuổi."

"Bạch Phong là gì của mày?" Trình Lập nhìn gã chằm chằm, bình tĩnh khẽ, trong đầu hiện lên những khuôn mặt buôn bán m a túy năm đó. Một trong những cậu bé đó tên gọi là Bạch Phong, còn chưa đến tuổi trưởng thành nhưng đã phạm nhiều tội ác.

"Em trai tao." Gã rít từng từ qua kẽ răng.

"Mày là Bạch Lâm," Trình Lập gọi chính xác tên của gã, giọng nói như đóng băng, "Hắn bị trừng phạt đúng tội, còn mày, năm đó trốn được, nhưng giờ trốn không được đâu."

"Vứt ngay bộ dạng chính khí lẫm liệt của mày đi, mày nghĩ mày với bọn tao khác gì nhau?" Bạch Lâm nhìn anh, trong mắt mang theo ý hận, "Tay của mày cũng dính đầy máu tươi, không thể nào rửa sạch. Năm đó em trai tao bị bọn mày dùng lựu đạn nổ chết, tròng mắt nó bay đến trước mặt tao, rơi trên mặt đất, đôi mắt đó cứ nhìn tao, mãi cứ nhìn tao..."

"Tao chưa từng nghĩ có thể rửa sạch vết máu trên tay." Trình Lập mặt không đổi sắc, giơ tay chĩa súng về phía Bạch Lâm, "Mày giết Phùng Quý Bình? Vì sao?"

"Hắn nhìn cái không nên nhìn, nói cái không nên nói, đáng chết."

"Ý mày là việc nó nói với tao tin về Cáo Trắng?"

"Trình đội, không cần nói chuyện với tao đâu, đừng nghĩ moi ra đáp án mày muốn từ tao." Bạch Lâm cười một cách kỳ lạ, "Ồ, tao suýt nữa quên mất, mày cũng đã mất người phụ nữ của mình. Thế nào? Cảm xúc trong lòng sao đây? Mày có phải rất buồn biết kẻ giết cô ta ở đâu đúng không?""

Trình Lập siết chặt khẩu súng của mình, một cơn bão nổi lên trong đôi mắt đen băng giá của anh ta.

"Chắc mày cảm thấy bất lực giống như trước đây?" Bạch Lâm tiếng cười càng lúc càng lớn, ở trong rừng rậm yên tĩnh càng khiến người sởn tóc gáy, "Tới đi, giết tao đi, để dẹp đi những phẫn nộ và bất bình trong lòng mày."

Trình Lập đứng đó như một bức tượng trầm lặng trong nửa phút. Sau đó anh di chuyển. Dưới ánh mắt nghi hoặc của Bạch Lâm, cánh tay đang cầm súng của anh ta chậm rãi hạ xuống.

"Tao sẽ không giết mày, " Anh bình tĩnh nói, "Tao sẽ dẫn mày về Cục."

Một giây kế tiếp, anh nhìn thấy trong mắt Bạch Lâm lóe lên một tia kỳ dị, trong lòng trầm xuống, vội vàng tiến lên nhưng đã quá muộn. Một cột máu phun ra từ cổ của Bạch Lâm ngay lập tức - gã tự tay cắt cổ mình, cơ thể nặng nề từ từ ngã quỵ trên mặt đất.

"Mày sẽ không bao giờ... được giải thoát." Vào lúc hấp hối, gã cố chấp nhìn chằm chằm Trình Lập, lộ ra nụ cười vặn vẹo, từ trong miệng nặn ra những lời này.

Buổi sáng ngày hôm đó, Thẩm Tầm theo Trương Tử Ninh trở lại thành phố Cảnh Thanh, trước tiên đi bệnh viện kiểm tra vết thương cùng thể trạng, xác định mọi thứ bình thường sau, mới cùng nhau trở về cục.

"Trình đội đã trở lại sao?" Thẩm Tầm vừa định xuống xe, giống như vô tình hỏi.

"Anh ấy không nói với chị sao?" Trương Tử Ninh kinh ngạc nhìn cô, thầm nghĩ, hai người quan hệ còn gần hơn mà.

"Anh ta nói với tôi cái gì?" Thẩm Tầm không hiểu ra sao.

Trương Tử Ninh ngay lập tức hạ quyết tâm — Trình Lập tính cách từ trước đến nay luôn lạnh lùng, chắc yêu đương cũng không giống người thường buồn nôn nhão nhoét, không để làm Thẩm Tầm biết quá nhiều vì không muốn làm cô lo lắng, vì thế cười nói: "Ồ, anh ấy chưa về."

Thẩm Tầm gật đầu, xuống xe.

Ngày hôm đó, Thẩm Tầm gần như vùi đầu trong ký túc xá, sắp xếp lại bài phỏng vấn và bản thảo phỏng vấn lần trước. Chỉ là đôi khi cô không thể không nhấp vào WeChat, lướt qua bảng tin bạn bè và check trong nhóm làm việc, nhưng cuối cùng ngón tay sẽ luôn chạm vào cái tên đó, Morpheus. Cô biết rõ ràng nói chuyện với anh cũng chỉ có thế, rõ ràng biết anh không gửi thêm tin nhắn mới, nhưng lại không nhịn được đọc đi đọc lại. Muốn nói gì đó với anh hỏi anh đang ở đâu, mọi chuyện thế nào, nhưng mỗi lần gõ hai ba chữ lại thấy không thích hợp nên lại xóa đi.

Vương Tiểu Mỹ nhớ cánh tay cô bị thương nên buổi trưa mua đồ ăn cho cô, buổi tối cùng cô đến ký túc xá ăn cơm.

Đang ăn cơm, Thẩm Tầm cảm giác được ánh mắt của cô gái nhỏ dán chặt vào mặt mình, không khỏi bật cười: "Mặt chị mọc hoa à, nãy giờ em cứ nhìn chị vậy?"

"Em thấy chị rất xinh đẹp." Tiểu Mỹ đỏ mặt, có chút ngượng ngùng. Cô thở dài trong lòng, xét về ngoại hình, chị Tầm và Trình đội đúng là rất xứng đôi vừa lứa, một người mềm mại ngọt ngào, một người cao lớn tuấn tú. Nghĩ đến đây, trong đầu cô lại hiện lên câu nói của Trương Tử Ninh"Sếp và chị Tầm hôn nhau rồi", không cầm lòng được mà liên tưởng đến một hình ảnh, mặt càng đỏ hơn.

Thấy Thẩm Tấn nghi hoặc nhìn mình, cô hoảng sợ nói: "Chị Tầm, chị không sợ Trình đội sao?"

"Sao lại sợ anh ta?" Thẩm Tầm nhướng mày, "Anh ta khá tốt mà."

"Chà, anh ấy khá tốt, nhưng lại không thích cười lắm, khí chất cũng quá mạnh," Tiểu Mỹ gật đầu, "Chúng em đều cảm thấy anh ấy là người sếp tốt, nhưng chúng em vẫn hơi sợ anh ấy. "

Thẩm Tầm nhìn cô gái nhỏ bộ dáng ấp a ấp úng, trực tiếp nói: "Làm sao vậy, em thích anh ta à?"

"Em... " Vương Tiểu Mỹ bị sặc cơm, ho khan vài tiếng, đặt đũa xuống vung vẩy tay, mặt đỏ như trái cà chua, "Em không thích anh ấy đâu, không phải, em thích anh ấy, nhưng không phải kiểu thích của nam nữ, chị Tầm, chị đừng hiểu lầm..."

"Được rồi, chị hiểu rồi." Thẩm Tầm buồn cười, vỗ vỗ lưng cô, đưa nước cho, "Nhìn em vội chưa kìa."

"Trong Cục có không ít nữ đồng nghiệp thích anh ấy," Vương Tiểu Mỹ uống ngụm nước nói thêm, "Nhưng em nhìn qua thì kiểu người như Trình đội, không phải ai cũng có thể "tiêu thụ" được đâu, người đây theo đuổi anh ấy, đều "bỏ mình" hết rồi."

Thẩm Tầm cười nói: "Trên mặt anh ta chỉ thiếu viết một chữ "Xin miễn theo đuổi".

Vương Tiểu Mỹ gật đầu, đôi mắt mang theo sùng kính nhìn cô, nuốt xuống lời nói sắp ra đến miệng — dù sao chị còn không "bỏ mình", lại còn hôn cả sếp rồi nha.

"Chị Tầm, chị hoàn thành xong nhiệm vụ phỏng vấn ở đây, chị có thể rời đi." Cô ý thức được tình huống quan trọng này.

"À, dù sao thì nơi làm việc của chị cũng ở Bắc Kinh." Thẩm Tầm trả lời.

"Ồ." Vẻ mặt Vương Tiểu Mai có chút buồn bã. Ở hai nơi này có vẻ không tốt lắm.

Thẩm Tầm cho rằng cô luyến tiếc mình, liền xoa đầu cô: "Chị sẽ cố gắng tranh thủ về đây nhiều."

Tiểu Mỹ liên tục gật đầu: "Nhất định nhé."

Sau bữa tối, Tiểu Mỹ thu dọn đồ đạc và rời đi. Sau tám giờ, Thẩm Tầm quyết định đi dạo, còn chưa đi bao xa dưới lầu đã thấy Giang Bắc ôm một túi nilon từ siêu thị đi về phía mình.

"Anh về rồi à?" cô chào.

Giang Bắc trả lời: "Tôi vừa đi siêu thị, Trình đội bảo tôi mang cho anh ấy ít thuốc lá, tôi mang qua."

"Anh ta về rồi?"

"Ừm, buổi chiều đã về, báo cáo với cục trưởng Lưu trưởng, sau đó một mình luyện súng."

Thẩm Tầm gật đầu, nhưng Giang Bắc vừa đi qua đã gọi anh ta lại, ngón tay chỉ lên lầu: "Để tôi đưa cho anh ta."

Giang Bắc sửng sốt một chút, lập tức đưa túi nilon cho cô: "Vậy phiền cô rồi."

"Không có việc gì." Thẩm Tầm cười tạm biệt anh, xách túi đi lên lầu.

Nhìn theo bóng lưng của cô, Giang Bắc băn khoăn không biết có nên nhắc nhở cô tâm tình Trình đội đang rất không tốt hay không, nhưng vừa do dự, cô đã đi xa rồi nên anh đành từ bỏ ý định.

Khi đến cửa ký túc xá của Trình Lập, Thẩm Tầm vuốt tóc mái, gõ cửa.

Gõ ba lần, không động tĩnh. Cô gõ thêm ba lần nữa.

"Không khóa, vào đi." Một giọng nói trầm thấp từ bên trong truyền ra.

Cô đẩy cửa bước vào, nhưng lại sững sờ ở cửa, trợn mắt há hốc nhìn người đàn ông trước mặt.

Trình Lập đứng quay lưng về phía cô, c ởi trần, chỉ mặc một chiếc quần đùi và đang lau tóc bằng khăn tắm. Những giọt nước từ gáy trượt xuống đến tấm lưng rộng rắn chắc không chút mỡ thừa ở sau eo, khi anh giơ tay lên, cơ tay và cơ vai đều kéo thành một đường hoàn mỹ.

Có mùi thơm của dầu gội và sữa tắm trong không khí, có lẽ là do anh vừa tắm xong.

Choáng, hình ảnh này cũng quá mê người đi? Đầu óc Thẩm Tầm nhất thời trống rỗng.

Hẳn là là phát giác được yên lặng bất thường, Trình Lập xoay người lại, ánh mắt giao nhau, lông mày cau lại, giọng nói có chút lạnh lùng: "Sao lại là cô?"

"Tôi thay Giang Bắc mang thuốc lá cho anh," Thẩm Tầm ngây thơ nói, "Xin lỗi, tôi không biết anh đang tắm."

"Đóng cửa lại, đến đây," Trình Lập dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô, "Tôi có chuyện muốn nói với cô."

Thẩm Tầm thuận tay đóng cửa lại, nghe thấy tiếng khóa cửa cạch, trong lòng đột nhiên thắt lại.

Cô hít sâu một hơi, quay người lại gần anh, đặt chiếc túi trên tay xuống chiếc ghế bên cạnh.

Trình Lập lấy chiếc áo thun trên ghế mặc vào, đi đến chiếc tủ sát tường, nhấp một ngụm từ ly có đồ uống, cầm ly, dựa vào bàn nhìn cô với ánh mắt sáng như đuốc.

"Anh định nói gì với tôi?" Thẩm Tầm không khỏi hắng giọng một cái.

"Thấy sao?" Giọng anh lạnh lùng, lại có chút lười biếng gợi cảm, "Cô ân cần đưa thuốc cho tôi như vậy, chẳng lẽ là chỉ định học Lôi Phong sao?"

"Tôi chỉ là... muốn gặp anh." Thẩm Tầm ngẩng đầu nhìn anh, thành thật trả lời.

Lúc đến gần, cô có thể cảm nhận được sự cao lớn của anh, như thể toàn bộ cơ thể của cô có thể giấu trong bóng hình của anh, Tiểu Mỹ nói không sai, anh là một người mang đến cho người ta cảm giác áp bức mạnh mẽ, từ ngoại hình đến tính cách, cả hai đều vậy.

Chính thế, cô bị ám ảnh bởi hơi thở tỏa ra từ anh, độc đoán, mạnh mẽ và nguy hiểm.

Anh lặng lẽ mỉm cười, khóe miệng hơi nhếch lên cong thành một vòng cung tà ác.

Thẩm Tầm đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp anh, cũng là như vậy.

"Cô thấy rồi," anh đặt ly xuống và nghiêng người nhìn cô, "có phải đi được rồi không?"

Hơi thở của anh rất nóng, có mùi rượu rõ ràng, Thẩm Tầm nhận ra trong ly đã rót đầy rượu whisky, tối nay anh đã uống bao nhiêu nhỉ?

Cô ngước mắt lên nhìn anh, lúc này mới thấy rõ ngọn lửa không biết đang nhảy nhót trong đôi mắt đen thăm thẳm kia.

Trong lòng cô có một giọng nói, nhắc nhở cô nên chạy đi, nhưng như bị thôi miên, cô kiễng chân hôn lên môi anh. Gần như cùng lúc, chiếc lưỡi nóng bỏng của anh tấn công môi cô, mang theo khí thế như công thành đoạt đất. Dưới sự trêu chọc của anh, cô như đóa hoa sau cơn mưa, ướt át, xinh đẹp, run rẩy, chậm rãi nở rộ.

Ý thức của cô bị mờ đi. Chỉ nghe thấy một đống đồ vật rơi xuống, một đôi đại bàn tay ôm eo nâng lên, cả người đặt ở trên bàn, tiếp theo bị một thân hình to lớn rừng rực lửa nóng đ è xuống, càng chìm sâu càng mê đắm.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.