Anh Ở Nơi Này, Chờ Gió Và Chờ Em

Chương 17: Tôi cao hứng



Đó là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, có lẽ do xuất thân trí thức nên mặc dù đầu hơi hói nhưng không hề béo, đeo kính gọng vàng, tính tình điềm đạm.

Trong lòng mỗi người đều hiểu rõ lý do cuộc gặp gỡ này, nên mới đầu cả hai cũng chưa đi thẳng vào vấn đề luôn. Hơn nữa trợ lý và vị tổng biên tập mới đều là người cùng quê, Nguyễn Thư giao cho cô ấy trọng trách bắt chuyện, cuộc trò chuyện cứ thế diễn ra khá suôn sẻ.

Qua quá trình quan sát trong bữa tiệc, Nguyễn Thư mới dần phát hiện ra người này không hề hiền lành như vẻ bề ngoài. Dường như ông ta không hề chạm đến ly rượu, luôn luôn uống trà, còn người bạn ngoại giao kia thì vô cùng nhiệt tình mời rượu với Nguyễn Thư, không đồng ý cho người khác ngăn cản: “Tiếng tăm của tiểu thư Nguyễn đây vốn lừng lẫy khắp Hải Thành chúng ta rồi, xinh đẹp lại có năng lực, không uống hết mấy ly này thì không được. Có những việc, phải uống thì mới nói chuyện tiếp được.”

Vị tổng biên tập kia không hề ngăn cản, giống như là ngầm thừa nhận vậy, ánh mắt sau chiếc kính nhìn chằm chằm Nguyễn Thư có phần hơi sáng lên.

Ý tứ đúng là quá rõ ràng. 

Đây không phải là lần đầu tiên Nguyễn Thư gặp phải chuyện thế này, cô không hề ngạc nhiên, chỉ âm thầm cười nhạt trong lòng. 

Cái gọi là mối quan hệ “bạn bè” trong giới thương trường, phần lớn đều nhờ “mưu cầu chung” mà có, làm gì có thứ gọi là tình cảm chân thành chứ? Người phụ trách ngoại giao lần này cũng không thân thiết lắm, vốn dĩ chỉ nói vài câu với nhau trong phòng Thương mại rồi để lại danh thiếp hẹn nhau thôi. Xem ra tình huống trước mắt cho thấy, anh ta với vị tổng biên tập kia mới là người cùng thuyền, có lẽ cả hai đã thương lượng trước về việc đối phó với cô. 

Đương nhiên, Nguyễn Thư luôn chuẩn bị đầy đủ cho những dịp xã giao thế này. Nhất là sau lần sơ suất rơi vào tay Đàm Phi trước đó càng khiến Nguyễn Thư cẩn thận hơn. Sau khi nháy mắt ra hiệu với trợ lý, cô đứng lên nói: “Xin phép không tiếp chuyện với mọi người, tôi đi vệ sinh một lát.”

“Vừa mời uống rượu đã xin đi vệ sinh, đây không phải cố ý đấy chứ? Đừng nói, tiểu thư Nguyễn đây nhân cơ hội chuồn mất đấy nhé?”

Nguyễn Thư khẽ vén tóc bên tai, mỉm cười: “Sao tôi dám chứ? Tổng biên tập Nhậm còn chưa cho tôi câu trả lời chính xác nữa mà.”

Trước bồn rửa tay, Nguyễn Thư lấy khăn tẩy trang từ trong túi xách luôn mang theo bên mình ra, sau đó trang điểm lại, lau sạch vết son bóng nhạt màu, tô thêm hai đường son đỏ lên môi, cuối cùng tháo sợi dây chun buộc tóc trên đầu ra, để mái tóc dài khẽ xõa xuống bên vai.

Khí chất cả người dần thay đổi. 

Từ một cô gái nghiêm túc giàu kinh nghiệm, ngay lập tức chuyển thành đôi môi đỏ mọng như ngọn lửa bùng cháy.

Liếc nhìn gương, Nguyễn Thư cong khóe môi cười lộ rõ vẻ giễu cợt, sau khi thu dọn xong đồ trang điểm bèn quay lại phòng. 

Thiện Minh Hàn vừa mở cửa định ra khu vực hút thuốc hít thở không khí một chút, thì đúng lúc nhìn thấy Nguyễn Thư bước vào phòng đối diện. Xuyên qua khe cửa, anh ta thấy bên trong có hai người đàn ông đang ngồi đó, buộc miệng nói: “Đồ đàn bà đê tiện.”

Phó Lệnh Nguyên theo sau tò mò chú ý đến vẻ mặt lộ rõ vẻ khinh miệt của anh ta, theo hướng nhìn sang chỉ kịp liếc thấy cánh cửa phòng đang đóng lại, nhếch môi khẽ cười: “Sao thế? Thấy bạn gái cũ hả?”

“Đéo thể nào! Tôi sẽ không bao giờ tìm loại “xe buýt công cộng” này làm bạn gái đâu.” Thiện Minh Hàn khẽ huých nhẹ vai Phó Lệnh Nguyên, khi đi qua cửa phòng mà Nguyễn Thư vừa bước vào, hất cằm tỏ ý: “Chính là nha đầu nhà họ Lâm lần trước từng gọi cậu là “Anh ba” đấy, chắc lại đang quyến rũ tên đàn ông nào rồi. Tôi vừa thấy lão Mạt bên trong, chắc là có gì cần nhờ đến lão Mạt đây mà.”

Đuôi lông mày Phó Lệnh Nguyên bất chợt khẽ nhếch lên. 

“Tên biến thái kia. Lần trước có lần tôi từng ăn cơm cùng với ông ta, lúc rượu vào say khướt, nói năng xằng bậy rằng sẽ bắt nha đầu nhà họ Lâm kia ở dưới thân mình phải khóc lóc sướt mướt, cầu xin ông ta tha cho. Có vẻ như tối nay ông ta sắp đạt được ý muốn rồi. Chỉ là không biết với cây gậy của ông ta liệu có làm người ta thỏa mãn hay không thôi. Dù sao người phụ nữ kia cũng qua tay biết bao nhiêu thằng đàn ông, ha ha ha ha ha ha ha.”

Thiện Minh Hàn đùa giỡn như vậy, thật sự đúng là có chút ác ý trêu trọc, sau khi cười đùa xong không thấy anh nói gì, theo phản xạ nghiêng đầu quay lại nhìn Phó Lệnh Nguyên, không ngờ lại đụng ngay phải ánh mắt thoáng tia lạnh lẽo của anh.

Giật mình, anh ta chớp chớp mắt một hồi rồi quay lại nhìn lần nữa, chỉ thấy Phó Lệnh Nguyên khẽ cong khóe môi như bình thường, dường như hình ảnh lúc nãy chỉ là ảo giác.

Kỳ quái không sao giải thích được, thế là hai người đều im lặng hồi lâu ở khu vực hút thuốc.

Thiện Minh Hàn vốn định nhân cơ hội này hỏi anh sao tự dưng hôm nay lại mang tiểu hoa đán kia đến, nhưng nhất thời lại không nói được.

“Tôi đi trước.” Đột nhiên Phó Lệnh Nguyên mở miệng.

Thiện Minh Hàn liếc nhìn tàn thuốc vừa dập tắt trên tay anh, không khỏi nghi hoặc: “Sao thế? Không phải mới hút được một nửa thôi sao?” 

Phó Lệnh Nguyên xoay người, chỉ nhìn thấy bóng lưng anh đáp lại: “Tôi cao hứng.”

Giọng nói thất thường mang vẻ tự do phóng túng của anh khiến Thiện Minh Hàn mở to mắt ngạc nhiên, trong phút chốc, anh ta cảm thấy người đàn ông trước mặt mình đã trở lại là một tiểu Bá vương của mười năm trước.

Trong phòng, Nguyễn Thư vô cùng hào phóng chủ động uống hết liên tiếp ba ly rượu, sắc mặt vẫn bình thường như cũ. Lão Mạt và tổng biên tập Nhậm đều ngầm nhìn nhau, cả hai đều rất kinh ngạc.

“Tổng biên tập Nhậm, ông cứ uống trà mãi như thế, tối ngủ sẽ không ngon giấc đâu. Tôi đã cạn ly trước để bày tỏ thành ý kính trọng rồi, ông cũng không thể cứ lấy trà thay rượu mãi thế chứ? Đúng không?” Nguyễn Thư một tay cầm ly, một tay còn lại giơ chai rượu đến trước mặt tổng biên tập Nhậm. 

Đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, nụ cười rực rỡ, cặp mắt phượng trong suốt yêu kiều, lấp lánh ánh sáng. 

Tổng biên tập Nhậm không có phản ứng gì đặc biệt, ngược lại Lão Mạt ở bên cạnh nhìn cô chằm chằm, tiến thêm một bước đến gần: “Tiểu thư Nguyễn, tửu lượng của cô tốt thật đấy, có lẽ ông ấy sợ không uống lại cô, hay để tôi thay mặt ông ấy uống cho. Hôm nay tôi tới đây mục đích chính là đỡ rượu cho ông ấy mà.”

Lão Mạt vừa nói vừa đưa tay ra nhận ly rượu, móng vuốt vội chộp lấy tay của Nguyễn Thư. 

Nguyễn Thư chỉ lạnh nhạt với phản ứng cướp đoạt của ông ta, nở nụ cười càng thêm vẻ thản nhiên: “ “Không uống hết mấy ly này thì không nói chuyện được”, tôi thấy lời nói này của ông cũng rất có lý. Vậy nên cho dù ông đỡ hết ly này, thì một ly cũng chưa giải quyết được chuyện gì cả.”

Chữ “cả” ở cuối dường như đang trêu trọc trái tim đầy dục vọng của Lão Mạt, nhất là trong phạm vi tầm mắt của ông ta trông thấy, lấp ló dưới vạt cổ áo là hàng xương quai xanh xinh đẹp và tinh tế của cô trước mắt mình. Tuy nhiên lão Mạt cũng không vì thế mà đánh mất bản thân, móng vuốt khẽ nhéo tay cô một cái: “Tửu lượng của tôi cũng không bằng tiểu thư Nguyễn, vả lại lát nữa tôi còn phải đưa tổng biên tập Nhậm về, hay là thế này, tiểu thư Nguyễn ba ly, tôi một ly, thế nào?” 

Trợ lý và Tổng giám đốc bộ phận quan hệ công chúng ở bên cạnh nghe thấy thế càng thêm tức giận. Đây chẳng phải muốn kiếm lợi hay sao, ông ta còn nói được những lời này với phụ nữ, thật không đáng mặt đàn ông mà.

“Muốn tôi uống trước cũng không thành vấn đề nhỉ?” Nguyễn Thư cười híp mắt lại, nửa câu sau lại quay sang nhìn tổng biên tập Nhậm: “Có điều, hai người đều nói tửu lượng tôi tốt, tôi càng không thể lợi dụng điểm này mà kiếm hời từ các ông được. Thật ra nhiều nhất tôi cũng chỉ uống được hơn một lít rượu trắng thôi.” 

Cô khua tay múa chân một hồi, thoáng liếc nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lão Mạt và tổng biên tập Nhậm, nói tiếp: “Vậy thì uống theo tỷ lệ 3:1, nếu hôm nay tôi uống phá vỡ kỷ lục của mình, liệu tổng biên tập Nhậm có thể nể tình tôi cực khổ như thế, cho tôi một cơ hội kết bạn với ông không?” 

Lời vừa rời khỏi miệng, bỗng nhiên nghe thấy ba tiếng gõ cửa, không đợi người trong phòng đáp lại, người bên ngoài đã đẩy cửa bước vào.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.