Anh Nhẹ Chút Được Không?

Chương 46: Anh Yêu Em Em Có Biết Không



Lục Dã nói là chuyện nhỏ không tốn công sức thì chắc chắn không đời nào Mạnh Vân tin.

Nhưng nếu đi hỏi mọi người thì không tiện, cô đang tính sẽ từ từ hỏi lại sau. Nhưng rốt cuộc là vì cái gì mà Lý Nhất Tranh lại từ bỏ chuyện mua nhà cho Mạnh Văn Kiệt?

Mạnh Vân cảm thấy Lý Nhất Tranh sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, ban đầu cô còn không hiểu rõ, còn tưởng sức khỏe bà ấy không tốt nên mới đi về.

Nhưng bây giờ thì rõ rồi, nhất định là Lục Dã đã đồng ý cái gì thì bà ấy mới chịu bỏ qua.

Trong lòng Mạnh Vân bây giờ có một cảm giác không thể tả nổi, cô gắt gao ôm lấy Lục Dã, mặc kệ tài xế vẫn còn ngồi phía trước, cô dụi đầu vào lồng ngực của anh.

“Anh phải nói cho em biết đấy.”

Theo phản xạ, Lục Dã ôm cô gái nhỏ trước rồi mới hỏi ngược lại: “Hả? Cái gì?”

Giọng của Mạnh Vân vừa mềm mại vừa ngọt ngào, Lục Dã nghe câu nào cũng thấy giống như cô đang làm nũng, “Anh đừng lặng lẽ gánh vác mọi chuyện như vậy, có chuyện gì cứ nói với em nha.”

Lục Dã bị cô chọc cười, “Thế nào mới là lặng lẽ gánh vác?”

Mạnh Vân không nói gì.

Ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ Lục Dã là người hài hước vui tính, nhưng cô biết, chuyện gì cần phải cẩn trọng thì anh sẽ không bao giờ để lộ ra ngoài mặt.

Lục Dã giống như một khối nguyên thạch đang chờ Mạnh Vân đến khai quật, sau đó lại từ từ lột bỏ lớp đá bên ngoài ra.

Cô càng yêu anh thì cũng giống như hòn đá sẽ trở thành một viên ngọc quý.

Bởi vì có được sự chân thành thì phải dùng sự chân thành để đáp lại.

Lục Dã vốn định giải thích, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy xúc động của Mạnh Vân thì tâm trạng anh lại… khác hẳn.

Vì Mạnh Vân, anh không ngại làm bất cứ chuyện gì cả, thậm chí anh không cần cô phải biết, cũng không cần cô cảm kích. Chỉ cần cô có một cuộc sống tốt thì đó chính là hạnh phúc của Lục Dã.

Nhưng dù nghĩ thế nào đi chăng nữa thì khi bản thân mình được người khác trân trọng thì ai mà chả cảm thấy vui vẻ gấp bội lần.

Lục Dã yên lặng một lúc lâu, anh nhẹ nhàng hôn lên tóc của Mạnh Vân.

“Em chính là người mà anh chọn làm vợ, chúng ta là một thể, cho nên cùng nhau đồng hành, bảo hộ lẫn nhau vốn dĩ là điều tất nhiên, em nói xem có phải không?”



Mà bởi vì bị Việt Lan khiêu khích có một chuyện đấy thôi mà Mạnh Vân không tài nào ngủ được, cô đang phân vân có nên gọi điện cho mẹ hỏi rõ ràng hay không, chứ cứ để mập mờ như vậy, nhỡ người trong nhà nghĩ Lục Dã là người coi tiền như cỏ rác thì sao.

Chỉ là bây giờ nên nói kiểu gì, nói xong thì mọi chuyện sẽ thế nào, Mạnh Vân vẫn không biết phải làm sao.

Cô không thể nói, cô ở với Lục Dã lâu như vậy nhưng vẫn không học được một tí nào tài ăn nói của anh. Sợ là đến lúc mọi người biết chuyện thì lại càng đòi hỏi nhiều hơn, hoặc là sau này Lý Nhất Tranh nói lại với Từ Cầm cái gì đó, bảo bà ấy đến đòi hỏi cô, như vậy thì cô càng cảm thấy ngại.

Tuy rằng Mạnh Vân không có nhiều tình cảm với bố mẹ ruột, nhưng cô lại vô cùng biết ơn Từ Cầm, vậy nên đối với cô, hai người họ không khác gì bố mẹ ruột.

Cũng chính vì để tâm mà cô lại càng chần chừ, bởi vì chỉ cần là mẹ nuôi yêu cầu thì chuyện gì cô cũng đều sẽ đồng ý.



Mạnh Vân thở dài, cô yên lặng nhắm mắt lại.

Thôi thì cứ dẫn Lục Dã về quê, sau đó tùy cơ ứng biến vậy.

Mà Lục Dã cũng nhận ra cô đang phân vân.

Chỉ là đầu óc con trai khác con gái, anh thấy Mạnh Vân bị Việt Lan khiêu khích, trong lòng Lục Dã lại cảm thấy rất áy náy.

Lại nghĩ đến mấy hôm nữa sẽ về quê với Mạnh Vân, anh nhất định sẽ không để cô phải khó xử. Vậy nên nhân lúc nghỉ trưa, Lục Dã liền lái xe đến bệnh viện của viện trưởng Lục.

Viện trưởng Lục thấy giữa trưa mà cháu nội lại chạy đến thì cười lớn một lúc lâu, “ ‘Vô sự bất đăng tam bảo điện*’, sao Lục Dã của chúng ta lại đến đây? Là có việc gì cần đến ‘lão nhân’ sao?”

*Vô sự bất đăng tam bảo điện (无事不登三宝殿): Không có chuyện thì không gõ cửa.

Lục Dã “dâng lên” tiểu lung* mà ông nội thích ăn nhất, “Viện trưởng Lục, đây là tiểu lung thịt cua ở tiệm Hạnh Hoa mà cháu nội bảo bối của ông vừa mới chạy như điên để đi mua đấy, bây giờ vẫn còn đang nóng này.”

*Tiểu lung (小笼): Hay còn gọi là Xiao Long Bao. Xiao Long Bao có xuất xứ Trung Quốc, là món Dimsum cực kì phổ biến tại Đài Loan. Là một dạng bánh bao cỡ nhỏ, bên trong chiếc bánh có nước soup. Chi tiết thì gõ gg nhé.

Viện trưởng Lục vừa cười vừa nhận lấy bánh bao, ông lấy đũa, sau đó lại quay sang hỏi “hũ giấm” bên cạnh: “Giữa trưa cháu đến đây thì chắc chắn là có chuyện cần nhờ, bây giờ mà không nói, lát nữa vào giờ không kịp thì đừng có trách ông đấy.”

Lục Dã sờ sờ mũi.

Viện trưởng Lục hiểu biết sâu rộng, xưa nay chưa có chuyện gì qua được mắt ông.

Lục Dã kéo cái ghế lại ngồi đối diện với viện trưởng Lục, sau đó anh bắt đầu kể chuyện lần trước Việt Lan tới bệnh viện tìm mình cho ông nghe.

“… Là như vậy, cháu cảm thấy không thể làm lỡ chuyện con gái nhà người ta, cháu cũng không thể cho người ta có hi vọng gì đó. Cho nên lại phải nhờ ông rồi.”

Ánh mắt của viện trưởng Lục liền lóe lên, ông nói thẳng luôn vào vấn đề, “Bạn gái nhỏ* không vui à?”

*Trong raw là Tiểu nữ bằng hữu, mình edit ra bạn gái nhỏ nghe cứ kì kì sao ấy nhỉ:v

“Ối, ông đừng nghĩ Mạnh Vân là loại người như vậy…”

Lục Dã sợ viện trưởng Lục sẽ không thích Mạnh Vân nên liền vội vàng vò đầu bứt tai để giải thích.

Nhưng viện trưởng Lục lại vô cùng bình tĩnh, “Thằng nhóc này cuối cùng cũng trưởng thành rồi, còn biết lo cho bạn gái nữa.” Ông ngừng một chút, “Rất tốt, là đàn ông con trai thì phải biết thông cảm, chăm sóc cho người mình yêu. Tiểu sảo di tình*, cãi nhau nhiều nhưng vẫn phải biết thương yêu. Dù sao thì vẫn là con gái, chúng ta càng phải biết yêu thương người ta.”

*Tiểu sảo di tình (小吵怡情): Ý nói thỉnh thoảng cãi nhau một chút cũng tăng tình cảm.

“…”

“Ông biết rồi, ông sẽ đi nói chuyện với bên phía Việt gia. Không thể để bạn gái của ‘Tề thiên đại ế*’ nhà chúng ta chạy mất được.”

*Tề thiên đại thặng (齐天大剩): Chơi chữ đồng âm với Tề thiên đại thánh, nên cái này là Tề thiên đại ế =))

“Ông nội!”

Gì mà “Tề thiên đại ế” chứ, thật quá đáng mà.

Người như Lục Dã không phải là không tìm được đối tượng yêu đương, nhưng anh lại chỉ toàn tâm toàn ý với Mạnh Vân, bởi vì trong tình yêu không thể dễ dàng thay lòng đổi dạ được. Chưa đụng tường Nam chưa quay đầu*, mà có đụng phải tường Nam thì cũng phải chậm rãi quay đầu mà thôi.

*Chưa đụng tường Nam chưa quay đầu (不撞南墙不回头): Ý chỉ sự cố chấp, chưa đến lúc bế tắc thì sẽ không hồi tâm chuyển ý.

Anh nhướng mày.

Viện trưởng Lục lại không nhịn được mà cười thành tiếng.

Viện trưởng Lục đã nói thì nhất định sẽ làm, huống hồ ông cũng thích Mạnh Vân, vừa gặp đã biết đây là cô gái ngoan ngoãn, người làm trưởng bối sao có thể không thích cơ chứ.

Thế mà không hiểu tại sao lại bị thằng nhóc thối Lục Dã này lừa tóm về.

“Nếu tình cảm thuận lợi như vậy thì tranh thủ lúc còn sớm mau về ra mắt gia đình hai bên đi, xong còn phải đi xem nhà, rồi mua nhà, trang trí nhà cửa nữa, mất nhiều thời gian lắm đấy. Cháu phải khẩn trương chuẩn bị đi, có biết không?”

Câu này thì Lục Dã lại thích nghe, anh cười, sau đó đồng ý luôn.

“Ông cứ yên tâm.”

Yên tâm làm sao được.

Đây là lần đầu tiên Lục Dã đến ra mắt gia đình của bạn gái, tuy rằng anh là “người mới vào nghề”, nhưng Lục Dã lại chỉ muốn mặt nào cũng phải hoàn hảo.

Vậy nên anh liền nghỉ nguyên một ngày thứ sáu, lái xe dẫn theo Mạnh Vân đến trung tâm thương mại chọn quà.

“Thật sự không cần đâu, lúc đến mua một ít trái cây, thuốc lá với rượu là được rồi. Bố mẹ nuôi của em đều rất thích tụ tập, người đến là được, không cần phải vậy đâu.”

Lục Dã cốc đầu cô một cái, “Em đúng là đồ ngốc.”

Mặc dù Mạnh Vân nói ở quê của cô chỉ cần một ít trái cây linh tinh, không quan trọng tiền biếu, những lễ vật đắt tiền thường chỉ tặng trước khi kết hôn mà thôi. Nhưng thật sự Lục Dã không thể làm như cô nói được.

Nếu mang bánh trà như của viện trưởng Lục thì không hợp lí, nhưng nếu để biếu gia đình của Mạnh Vân thì ít nhất giá trị của quà cáp cũng phải tương đương như thế.

Mạnh Vân dở khóc dở cười nhìn Lục dã đang cầm cái túi của một nhãn hiệu vô cùng xa xỉ, cô vội vàng cản anh lại, “Mẹ nuôi của em không biết mấy hiệu này đâu, anh tặng bà cái này thì cũng chỉ để cho bà ấy xách đi chợ thôi.”

Lục Dã cười cười, “Anh định mua cho em.”

“…” Mạnh Vân bắt đầu nghi ngờ với gu thẩm mỹ của người đang đứng trước mặt mình, “Hôm nay anh đến đây là để mua sắm sao?”

Lục Dã thở dài, anh bỏ cái túi xuống, “Thật ra quà thì anh cũng đã nghĩ xong rồi, hôm nay đưa em đến là để xem mua cái đó có được hay không thôi.”

Mạnh Vân cũng không biết Lục Dã đã chuẩn bị sẵn rồi, nghe anh nói vậy thì liền yên lặng đi theo anh.

Lục Dã gãi đầu, anh dẫn Mạnh Vân vào một tiệm ngọc thạch.

“Với tuổi của bác gái thì tặng một tấm bài bằng ngọc sẽ rất hợp, còn với bác trai thì tặng chuỗi phật châu gỗ tử đàn, anh nghe nói bác trai tin vào phật, vậy nên trên người có gỗ tử đàn thì sẽ rất tốt…”

Mạnh Vân nhìn anh lấy cái hộp từ chỗ nhân viên, cô nhất thời không nói được lời nào.

Chuyện bố nuôi tin vào phật tử cô mới chỉ thuận miệng nhắc đến mà thôi, không ngờ Lục Dã vẫn nhớ kỹ như vậy.

Món quà này còn có ý nghĩa hơn bánh trà nhiều, tuy là giá cả thì không khác nhau là bao, nhưng để có thể tặng một món quà mà người khác có thể nhớ mãi thì cần phải bỏ ra rất nhiều tâm tư.

Lục Dã lại quá chu toàn, chỉ cần nhìn đến lễ vật là đủ hiểu anh đã dụng tâm đến mức nào, trong chốc lát Mạnh Vân vừa thấy cảm động lại vừa cảm thấy khó xử.

“Hầy, xem vẻ mặt của Vân Vân nhà chúng ta này…” Lục Dã cười xoa đầu cô, “Nếu em thấy cảm động thì lát nữa về nhà nhớ hôn anh một cái, bây giờ đang ở chỗ đông người, không tiện lắm đâu.”

“…”

Nghe vậy thì Mạnh Vân liền nuốt ngược nước mắt vào trong, cô lặng lẽ rút thẻ ra, “Để em trả cho.”

“Mạnh Vân…”

“Đừng nói nữa, lần trước đáng lẽ ra phải là em trả, anh cứ nói với bố mẹ anh là quà lần đó do anh mua đi. Còn lần này là quà cho bố mẹ nuôi thì em nên trả mới phải.”

Lục Dã dở khóc dở cười, anh cũng không biết nên làm thế nào với tính cố chấp của cô nữa. Nhưng bây giờ hai người đang ở trong tiệm, không tiện tranh cãi, thế nên anh đành đứng nhìn Mạnh Vân lấy thẻ ra thanh toán. Cùng lúc đó, Lục Dã đứng ở bên cạnh, lặng lẽ chuyển vào tài khoản ngân hàng của Mạnh Vân một khoản tiền.

Mạnh Vân liền nhận được tin nhắn thông báo của ngân hàng, thịt chưa kịp đau thì Lục Dã đổ thêm tiền vào.

“Lục Dã? Anh làm gì thế?”

Cô nhìn xuống mấy con số, sau đó lại hoảng hốt ngẩng đầu nhìn anh.

Lục Dã cất điện thoại, anh xách túi quà lên, một tay ôm bả vai của cô, dẫn Mạnh Vân ra khỏi cửa tiệm.

“Anh chỉ cấp tiền tiêu vặt cho con gái thôi mà.”

“Lục Dã!”

Mạnh Vân tức đến nỗi mặt đỏ lên, “Anh như thế này là có ý gì?”

Lục Dã không nghĩ cô sẽ tức giận, anh sửng sốt một chút, sau đó liền suy nghĩ lại.

Anh làm như vậy là đã động chạm đến lòng tự trọng của Mạnh Vân.

Lục Dã do dự một chút, nhẹ giọng giải thích cho cô: “Vân Vân, em đừng giận, đây là tiền trả cho bố mẹ nuôi của em, anh thì không tiện mở miệng, em lén đưa cho họ nha. Bác trai bác gái cho em tiền thì em cũng sẽ không thoải mái, không phải em còn phải trả lại khoản tiền cho họ sao? Hay là tiền lần này em cứ tiêu hết đi? Vốn dĩ quà là do anh chọn, nhưng giữa chúng ta cũng không cần phân riêng anh và em. Số tiền này coi như cho em mượn, em còn phải trả một ít cho bố mẹ nuôi mà, về sau… Cho đến lúc kết hôn, em cứ từ từ trả anh cũng được.”

Lục Dã véo má Mạnh Vân, anh nhẹ nhàng cười một tiếng, “Sau khi kết hôn, anh còn muốn nộp thẻ lương của mình cho em, vậy nên em đừng từ chối, đây đều là tiền vốn để cưới em đó.”

Lần này anh nói, đen cũng biến thành trắng, làm cho Mạnh Vân không thể phản bác được câu nào.

Chỉ là Lục Dã nói cũng không phải là không có lý, đúng là cô đã tiết kiệm được một khoản để trả cho bố mẹ nuôi rồi. Nhưng bây giờ đi mua quà cũng đã dùng hết một nửa chỗ tiền đó, cô cũng lo cho bố mẹ nuôi lại sống quá tiết kiệm, không được thoải mái, càng nghĩ cô càng thấy băn khoăn.

Mạnh Vân cắn môi, cô nhẹ nhàng cảm ơn.

“Lục Dã, cảm ơn anh… Nhưng em vẫn không muốn như vậy.”

“Vì sao chứ?”

Lục Dã vẫn có chỗ không hiểu.

Ý cô là muốn coi anh như người ngoài sao? Bạn trai đưa tiền cho bạn gái, không phải là chuyện rất bình thường hay sao?

“Bởi vì em hi vọng tình yêu của em đối với anh không có thêm mục đích tiền tài trong đó. Em cũng không muốn về sau chúng ta cãi nhau, tình cảm phai nhạt đi thì anh lại nghĩ về thời điểm bây giờ, anh sẽ bắt đầu nghi ngờ em yêu anh là có mục đích…”

Thì ra là do vậy.

Lục Dã bị cô chọc cười, anh nheo mắt lại.

“Thứ nhất, vấn đề này không có khả năng tồn tại.”

Mạnh Vân ngẩng đầu nhìn anh.

“… Sau này tình cảm của chúng ta sẽ không phai nhạt, cũng sẽ không cãi nhau. Đây chính là một mệnh đề sai.”

Mạnh Vân “A” một tiếng, mặt đã hơi phiếm hồng, “Chuyện sau này…”

Lục Dã lại cương quyết, “Không tồn tại.”

“…”

“Anh trải qua trăm ngàn đắng cay để theo đuổi vợ mà, vậy nên cho dù anh chết đi thì anh vẫn sẽ yêu em. Em không tin anh sao?”

Mạnh Vân trợn mắt há hốc mồm.

Cái câu sến súa này… đúng là đỉnh cao của thả thính mà.

Người khác nghe được chắc không nuốt trôi mất, nhưng Mạnh Vân lại cảm thấy vô cùng cảm động.

Yêu đến lúc trời đất hủy diệt, đối với tất cả các cô gái mà nói thì đây là một lời thề vô cùng lãng mạn phải không?

Lục Dã nói xong thì liền bật cười, “Em không thấy cảm động sao?”

“Không dám không dám…” Mạnh Vân lại thở dài, “Nhưng em hiểu ý của anh.”

Lục Dã hôn lên mi mắt của cô, “Hiểu được là tốt rồi. Anh chỉ muốn nói anh yêu em chứ không có ý gì khác. Anh yêu em, em có biết không?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.