"Được! Vậy cháu sẽ cố gắng." Thẩm Nghiên cũng cười đáp.
Hai người họ đến đây, trò chuyện với Thẩm Nghiên một hồi, cũng thay đổi cái nhìn về cô, Thẩm Nghiên bây giờ béo ú, khuôn mặt tròn trịa, nhìn trông có vẻ thân thiện hơn?
Khiến hai người họ ở đây trò chuyện với cô hồi lâu, bỗng chốc kéo gần khoảng cách giữa ba người.
Ngay cả Thẩm Nghiên cũng không dám tin, vừa rồi mình vậy mà lại nói nói cười cười với mấy thanh niên trí thức này.
Hơn nữa, họ hình như cũng không có ý chê bai mình, thật hiếm thấy.
Hai người này là số ít những người bày tỏ thiện chí với cô trong làng.
Thẩm Nghiên nghĩ, nếu sau này tiếp xúc, thấy tính cách các thứ đều ổn, thì kết bạn cũng không tồi.
Nếu không, cô chẳng có bạn bè gì trong làng.
Thẩm Nghiên vừa nghĩ vừa vui vẻ tiễn hai người họ rời đi.
Sau đó, lại có mấy đứa trẻ đeo gùi đến, Thẩm Nghiên nhìn thấy, liền gọi với theo mấy đứa trẻ: "Mấy đứa lại đây, chị muốn nhờ mấy đứa giúp một việc."
Cậu bé dẫn đầu gầy gầy, da cũng rất đen, rõ ràng là thường xuyên phơi nắng, quan trọng hơn là, trên mặt cậu bé còn có một vết sẹo, dài khoảng ba phân, quần áo trên người cũng vá đầy những miếng vá, Thẩm Nghiên nhận ra đây là Cẩu Đản, đứa trẻ nghèo trong làng.
Hình như mỗi cuốn tiểu thuyết về thời đại này đều có một đứa trẻ đáng thương tên là Cẩu Đản, sau đó nữ chính sẽ ra tay giúp đỡ, như vị cứu tinh, cứu vớt cả cuộc đời của đứa trẻ này?
Nhưng chuyện này tạm thời không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Thẩm Nghiên...Bây giờ cô chỉ đơn giản là muốn bọn trẻ giúp mình làm việc thôi.
Hai ông cháu nương tựa lẫn nhau, nhưng vì sức khỏe của ông cụ ngày càng kém, bây giờ đều dựa vào đứa trẻ này kiếm điểm công.
Nhưng một đứa trẻ có thể kiếm được bao nhiêu điểm công chứ? Căn bản không nuôi nổi gia đình, vì vậy chỉ có thể nhắm vào những thanh niên trí thức mới đến.
Cậu bé này cũng khá lanh lợi, dẫn theo mấy đứa trẻ, giúp thanh niên trí thức nhặt củi gì đó, kiếm ít tiền, nuôi sống gia đình.
Bây giờ Thẩm Nghiên cũng định nhờ chúng giúp đỡ, nhưng thù lao chỉ có kẹo.
Lúc nghe thấy Thẩm Nghiên nói chuyện, trong mắt Cẩu Đản vẫn tràn đầy vẻ cảnh giác.
Nhưng nghe nói Thẩm Nghiên muốn nhờ mình giúp đỡ, nghĩ đến chuyện khách đến nhà không gà cũng vịt, nên Cẩu Đản vẫn đi tới, đứng yên trước mặt Thẩm Nghiên.
"Giúp việc gì ạ?" Đôi mắt của cậu bé đen láy, rất lanh lợi, vừa nhìn là biết là đứa trẻ thông minh.
Lúc này nhìn Thẩm Nghiên, giọng nói có chút khô khan.
"Mấy đứa có thể giúp chị lên núi hái ít quả không? Quả gì cũng được, không cần nhiều, chỉ cần nửa gùi thôi, chị cho mấy đứa ba viên kẹo." Vừa nói, Thẩm Nghiên vừa lấy ba viên kẹo từ trong gùi ra đưa cho cậu bé.
Kẹo hoa quả được bọc trong giấy kẹo, đối với trẻ con mà nói, là sự cám dỗ không thể chối từ.
Cẩu Đản và mấy đứa trẻ khác đều nhìn chằm chằm vào mấy viên kẹo này.
"Thật sự chỉ cần hái quả là được ạ?"
Thẩm Nghiên gật đầu: "Đúng vậy, chỉ cần quả là được, quả gì cũng được.
"Vâng ạ." Nói xong, mấy đứa trẻ liền chạy biến, vậy mà không lấy kẹo.