Buổi chiều, cô thức dậy, muốn đi vệ sinh, nhưng đoạn đường đi có khá nhiều người, còn có không ít người không có vé, đang trốn ở khắp nơi.
Điều này khiến cho việc đi lại của Thẩm Nghiên càng thêm khó khăn.
Bà cụ họ Kỷ đối diện hình như cũng nhận ra cô muốn đi vệ sinh, bà liền hỏi: "Cô gái, có cần bà đi vệ sinh cùng cháu không?"
"Vậy được ạ?"
"Được chứ, vừa lúc bà cũng muốn đi rửa tay. Đi thôi, bà đi bên trái cháu nhé." Bà cụ rất thẳng thắn, đứng dậy, rồi dẫn Thẩm Nghiên đi.
May mà có thêm một người hộ tống, giúp Thẩm Nghiên giảm thiểu nguy cơ bị người khác va phải.
Đi vệ sinh xong, Thẩm Nghiên không dám uống nhiều nước nữa.
Nếu uống nước, buổi tối lại phải dậy đi vệ sinh, phiền phức lắm.
Nhưng lúc quay về, ông cụ họ Kỷ cũng đã dậy, thấy Thẩm Nghiên, ông chào hỏi cô, rồi còn cảm ơn cô.
"Bà nhà tôi chân tay không được nhanh nhẹn, cảm ơn cô bé đã nhường giường cho bà ấy."
"Không có gì ạ, chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Thẩm Nghiên lắc đầu, nói không có gì, ông cụ nhìn tay Thẩm Nghiên, rồi hỏi: "Tôi thấy tay cô bị thương nặng như vậy, khụ khụ... leo lên leo xuống có tiện không?"
"Tiện ạ, cháu ở nông thôn, thường xuyên làm việc nặng, có sức lắm. Còn ông, ông cứ ho như vậy ạ?"
Thật ra, lúc nãy cô đã muốn nói rồi, dáng vẻ ho của ông cụ rất giống bị lao phổi.
Vì cô để ý thấy, mỗi lần ho, ông cụ đều ôm ngực, vẻ mặt đau đớn, nhìn cứ như là bị đau ngực.
Hơn nữa, những triệu chứng của lao phổi, ông cụ đều có, thiếu máu, ho, mệt mỏi, ho có đờm,... sáng nay, hình như cô còn nghe bà cụ nói là ông cụ bị sốt.
"À, mấy năm nay, tôi ở nông thôn, thường xuyên bị ho, nhưng chắc mấy hôm nay bị cảm lạnh nên nặng hơn." Thấy Thẩm Nghiên quan tâm mình, ông cụ cũng kể qua tình trạng của mình cho cô nghe.
Trong lòng ông còn nghĩ, cô bé này thật tốt bụng.
Còn Thẩm Nghiên thì nhỏ giọng nói: "Trước đây, cháu từng gặp người bị lao phổi, triệu chứng giống ông lắm. Nếu ông về thành phố thì nên đi khám, bây giờ bệnh viện có thuốc đặc trị, nếu là giai đoạn đầu thì thuốc Isoniazid rất hiệu quả."
Thấy ông cụ ho dữ dội vì những lời cô nói, Thẩm Nghiên vội vàng an ủi.
Cô nói đều là thật, loại thuốc này đã được nghiên cứu từ hơn hai mươi năm trước rồi, ít nhất là nếu triệu chứng nhẹ, thì dùng thuốc vẫn có thể chữa khỏi.
Nghe Thẩm Nghiên nói vậy, ông cụ vội vàng lấy tay che miệng, rồi bảo bà cụ và Thẩm Nghiên tránh xa mình một chút.
"Khụ khụ... tình trạng của tôi, mọi người vẫn nên, khụ khụ... vẫn nên tránh xa tôi một chút."
Dù sao trước đây cũng từng nghe nói đến lao phổi, là bệnh truyền nhiễm, ai cũng sợ.
Thẩm Nghiên biết bệnh này lây qua đường hô hấp, tình huống này đúng là phải cách ly.
Nhất là những người xung quanh, có vẻ sức đề kháng cũng không tốt lắm.
"Như vậy đi, để chắc chắn, chúng ta nhờ nhân viên phục vụ tìm khẩu trang, chúng ta đeo vào, rồi xuống tàu thì đến bệnh viện khám, tốt nhất là không sao, nếu thật sự có vấn đề thì chúng ta cũng phòng ngừa trước."
"Phải phải phải, cô bé này thật chu đáo." Ông cụ không hề tức giận vì Thẩm Nghiên nói vậy.
Dù sao lúc nãy, cô nói những lời này cũng là đang nhắc nhở, có thể thấy cô thật lòng muốn giúp đỡ ông.
Nếu là người sợ lây, chắc ngay từ đầu đã né ông rồi.