John giữ Nguyệt bằng một tay còn một tay đang kiểm tra vết thương trên đầu mà cô đã tạo cho mình. Đến khi nhìn thầy Dương ở cửa hắn còn chưa kịp ngạc nhiên đã bị cậu đánh ngã khỏi người Nguyệt. Sau khi đỡ Nguyệt ra một góc Dương bắt đầu đấm túi bụi vào mặt và người tên John cho đến khi Nguyệt thều thào nói:
- Dương. Đề hắn sống.
Tới lúc này cậu mới dừng tay lại, trói tên khốn đang thở từng đợt khó khăn vì cái mũi đã bị Dương đấm gãy và góc giường và không quên đấm thêm một phát cho hẳn ngất đi.
Nguyệt.Không sao vẫn có thể chịu được.Huy vội vàng trùm chăn cho Nguyệt và đưa cô ra ngoài. Bên ngoài đội của Mạnh đã khống chế được cục diện,
Nguyệt lo lắng cho Khôi và hỏi:
Anh Minh đâu? Khôi sao rồi?Chị Nguyệt yên tâm. Anh Minh đã dẫn người phối hợp với bên cảnh sát để bảo vệ Khôi và bắt những tên còn lại.Em mới nhận được tin toàn bộ đã an toàn mấy tên còn lại cũng đã bị bắt.
Tốt cảm ơn em.Em nền lo cho em trước. Nếu em bị....Em tự biết thoát ra mà. Anh không cần qua lo như thế.Huy thở dài không nói gì nữa, dù chỉ là một vết xước Huy cũng không muốn vì cô đã hi sinh quá nhiều cho anh và bị anh liên luy quá nhiều.
ĐƯA CHÚNG ĐI. SẾP MINH ĐANG CHỜ.God - damned. Why they can find us? I already check very carefully. (Khốn khiếp. Tại sao chúng có thể tìm thấy chúng ta chứ? Tao đã kiểm tra rất kỹ.)John sau khi bị lôi ra liền tức giận gào hét như tên điền:
- Right. You check me very carefully but you forgot to check him. (Đúng. Mày check rất kĩ nhưng mày quên kiểm tra anh ta.)
Nguyệt chỉ vào Jay, lúc cô bị hắn sờ mó cô đã đính định vị lên hắn. Nhờ vậy biệt đội của Minh mới có thể nhanh chóng tìm đến đúng vị trí để giải cứu. Rất nhanh sau đó đã có tàu đến đề đưa mọi người vào bờ. Nhân cơ hội mọi người lơ là, tên John đã vùng ra khỏi sự kìm kẹp của một người lính và ôm Nguyệt nhảy xuống biền. Thực sự phải nói tên này quá thù dai và tâm tính không tốt, nếu hẳn bị hại thì cũng phải có người chịu chung.
Huy cùng Dương đã nhanh chóng nhảy xuống theo. Tên John được vớt lên thì vô cùng hả hê vì dù hắn cũng bị thương khi nhảy xuống va chạm vào thuyền thì Nguyệt cũng bị tương tự. Hắn cười như một kẻ điên vô cùng phấn khích với thành quả của mình còn mọi người vô cùng lo lắng cho cô.
Huy thất thần ngồi trong bệnh viện, Khôi vội vàng đến nơi, Dương liền giữ cậu lại và nói:
- Bình tĩnh bác sĩ đang cấp cứu, lo cho anh Huy đi kìa.
Khôi nhìn thấy Huy ngồi một chỗ đang tự tránh mình:
- Tại anh. Rõ ràng biết nếu cô ấy đến sẽ bị hắn làm thế nhưng lại không thể nào bảo vệ cô ấy, lần này hắn lại còn khiến con bé... Rõ ràng mọi người vì anh... giờ na
Huy nghiến răng nói lòng đầy tự trách, thật lòng hận không thể tự tay đâm ngàn nhát vào người hắn cho hả giận.
Khoi nhac nhd:
Bọn em tự nguyện. Vì anh là người chúng em quan tâm. Vì anh là người em yêu và vì anh là người chị em coi là anh trai.Anh... không xứng... Anh....Dù là lần trước hay lần này mỗi khi khiến trên cơ thể hai chị em họ thêm một vết thương là một lần anh cảm thấy bản thân thật không xứng đáng nhận được sự yêu thương của họ.
Vậy thì làm cho xứng đi.Hả?Nếu anh cảm thấy bản thân không xứng với những gì em bỏ ra thì hãy chăm sóc em thật tốt, cùng em vượt qua sự ghét bỏ của mẹ em mà quan tâm chị em như một người em. Hãy cho mẹ em và chị em thấy anh yêu em nhiều thể nào và anh xứng đáng đứng bên cạnh em.Huy cười lau đi nước mắt.
Sao anh lại cười?Chị em từng nói với anh như vậy?Có sao?Ừm. Lúc em bị John đẩy xuống biển và nằm trong đó, chị em cũng nói với anh những lời này.Vậy mà giờ anh còn chưa tỉnh ra à?Haha dù lần hai vẫn không thể thoát được cảnh này. Thật đáng sợSẽ không sao đâu chỉ cần chúng ta ở bên nhau.Cảm ơn em đã ở bên anh.
- Chúng ta đã trải qua bao nhiêu chuyện chẳng lẽ còn cần vài câu cảm ơn khách sáo vậy sao?
Huy bật cười không nói gì chỉ chui vào lòng Khôi tận hưởng sự bình yên, chỉ cần họ ở bên nhau mọi thứ sẽ dần tốt lên.
Bác sĩ ra rồi kìa.Sao rồi bác sĩ? Chị tồi có sao không?Vết thương bên ngoài không nặng chủ yếu là trầy xước do xô xát gây ra. Vết thương ở đầu cũng không nặng chỉ choáng nhẹ. Mọi người đừng lo sẽ sớm tỉnh lại thôi.Chúng tôi có thể thăm cô ấy không ạ?Được chứ. Lát nữa cô ấy sẽ được đưa về phòng bệnh nghỉ ngơi lúc đó mọi người có thể đến thăm.Cảm ơn bác sĩ.Không có gì.Sau khi mọi người ở phòng bệnh một lúc thì Nguyệt mới từ từ tỉnh lại:
Từ từ thôi đừng ngồi dậy.Chị không sao. Chị muốn uống nước.Dương nghe vậy liền vội vội vàng vàng lấy nước cho cô uống. Minh Nguyệt uống một hơi dài rồi mới có thể thở dài nhẹ nhõm mà nói:
Đừng nói mẹ, lát nữa chị về được rồi.Nghỉ ngơi trước đã mai rồi về. - Khôi cau mày.Không sao, mai đến chụp lại là ổn, đi lâu mẹ sẽ lo.Em có nhiều cách nói mà không phải sao? Còn sợ có thể khiến mẹ em lo sao? - Huy trêu chọc.Anh còn dám nói. - Nguyệt lườm anh.Thôi về cũng được, chị ấy không thích ở bệnh viện đầu.Sau cầu nói của Khôi chiền tranh mới có thế kết thúc.
Mọi chuyện xong rồi chứ? Có ổn không?Rất ổn luôn ấy chứ. Chúng bị bắt hết rồi. Chị có thể quay lại làm việc rồi đấy con người cuồng công việc.Nguyệt lườm yêu cậu em trái tính trái nết của mình rồi cũng chẳng thèm phủ định mà cầm điện thoại nghịch và ra lệnh:
- Làm thủ tục cho chị ra viện đi.
Khôi lộ ra vẻ mặt "Nhìn chị ấy xem, nhìn chị ấy xem có tức không cơ chứ" với mọi người xung quanh. Nhưng ai khóc nỗi đau này khi mà xung quanh mọi người đều quá quen với thái độ này của cô gái đang nằm trên giường nên chỉ có thể đồng cảm mà xoa dịu cậu nhóc.
Nguyệt cần được nghỉ ngơi và kiểm tra vết thương ở đầu thường xuyên hơn để tránh bị tụ máu trong. Nếu về trong hôm nay thì mỗi ngày phải đến kiểm tra lại vết thương trong một tuần. Vì cháu không chịu ở lại nên bác cũng không đảm bảo được. Cho nên phải đến kiểm tra thường xuyên. Rõ rồi chứ?Được ạ. Bác yên tâm mỗi ngày cháu sẽ hộ tống chị ấy đến.Bác sĩ lớn tuổi cười trước độ nhí nhố của hai chị em nhà này, ông là bác sĩ thân thiết của gia đình từ khi bố cô còn sống nên ông coi hai chị em như con cháu trong nhà. Nhìn thấy hình ảnh hai chị em đấu đá nhau lại mỉm cười như trước mặt là hai đứa nhỏ đáng yêu đang tranh giành đồ ăn vậy. Ông chỉ xoa đầu và nhắc nhở những điều cần lưu ý rồi không quên hỏi thăm sức khỏẻ mẹ cô trước khi rời khỏi.