Khôi nhìn chị gái của mình ở trước mặt. Dù mắt còn mờ sương nhưng vẫn đủ để cậu nhận ra tạo hình trước mặt hình như có chút lạ.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ dặn dò việc nghỉ ngơi rồi nhanh chóng rời đi. Nhìn thấy cái chân bị bó bột, bụng vẫn còn quấn băng khiến Khôi hơi ngạc nhiên. Nghĩ lại thì hình như lúc ấy chỉ bị mất máu vì vết cứa ở tay làm gì nghiêm trọng đến mức gẫy chân. Dừng lại một chút, những ký ức ùa đến khiến Khôi không bình tĩnh được mà rơi nước mắt. Nguyệt bên cạnh lo lắng hỏi:
- Em sao vậy? Đau ở đâu? Để chị gọi bác sĩ.
Cậu giữ cô lại cầm tay cô thấy vết thương cậu đâm đã thành sẹo thì không ngừng xin lỗi:
- Em xin lỗi. Em xin lỗi.
- Em sao vậy? Sao lại xin lỗi? Không sao là được rồi.
Sau khi bình tĩnh lại cậu lại hỏi:
- Huy? Huy đâu rồi?
- Biết ngay mà. Huy ở phòng bên cạnh. Vì là phòng hồi sức cấp cứu nên không thể nằm chung. Huy cũng tỉnh rồi đấy, Dương đang bên đó. Hôm nay mọi người đã đi làm cả rồi nên chỉ có chị và Dương ở đây thôi. Các bố mẹ vừa đi chùa hôm qua để cầu phúc cho em và Huy, nghe tin mừng lắm, họ bảo phải trả lễ xong mới về chắc mai hoặc ngày mốt.
- Ừm. Em gặp Huy được không?
- Ôi giời biết ngay là chỉ quan tâm người yêu mà. Từ đi, bác sĩ sắp xếp phòng xong thì hai đứa sẽ về phòng thường nằm, đến lúc đó tha hồ gặp.
Khôi gật gù rồi vội vàng hỏi:
- Em hôn mê lâu chưa? Huy có bị nặng không?
- Huy bị gãy tay và dập ngực nhẹ. Hai người hôn mê cũng gần hai tháng rồi đấy khiến mọi người lo chết đi được. Bác sĩ nói hôn mê để tự hồi phục tốt hơn tỉnh mà uống thuốc. Có vẻ đúng vậy.
Mọi ký ức đã trở về dường như ngoài chuyện có thêm Dương, Thành và Hân giúp đỡ một số chuyện sau này thì mọi chuyện không quá khác biệt.
Sau khi hoàn thành thủ tục chuyển phòng và ăn bữa tối cùng mọi người thì đã đến chuyện chính.
- Em biết kẻ đã đánh em.
Khôi lập tức vào chuyện chính.
- Em nhớ sao?
- Có thể nhớ được một chút. Lâu nay mọi người có điều tra không?
- Có nhưng không có nhiều thông tin và bố cũng nói trước khi em tỉnh lại không được làm càn khiến cho bản thân có kẽ hở để chúng lợi dụng.
Phong nói, Nguyệt cũng bổ sung:
- Hiện nay đang giúp Hải khôi phục trí nhớ để xem có ích gì không?
- Thế rốt cuộc là ai?
- Là tên tài xế cũ của nhà Phong Phúc.
- Hả?
- Em nhớ rằng trước khi chiến dịch bắt Quân của chúng ta bắt đầu hắn luôn ở bên cạnh hai anh không phải sao, nhưng ngay trước ngày chiến dịch bắt đầu thì hắn đã gọi điện để xin nghỉ phải không?
- Đúng hình như có chuyện đó.
- Em đoán hắn chính là kẻ đã đánh động với tên Quân để hắn bắt cóc chú Long.
Lúc này dường như mọi chuyện đã sáng tỏ phần nào. Vì thực sự họ đã lo rất chu toàn mọi chuyện để đảm bảo an toàn cho các bố mẹ nhưng chú Long vẫn bị bắt cóc. Vốn họ chỉ nghĩ đã có sơ suất nhưng sau khi nghe Khôi nói thì dường như mọi chuyện đã sáng tỏ.
- Vậy tại sao hắn phải nghỉ nhỉ? Hắn vẫn có thể ở bên để tiếp tục làm gián điệp mà.
- Có thể hắn không ngờ Quân lại thất bại.
Mọi người đều gật gù với suy đoán của Hải. Thật sự những chuyện của ba năm trước đến giờ vẫn không ai có thể tin được. Kế hoạch của Quân dường như rất tốt cho đến khi gặp phải Nguyệt.
- Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?
- Chuyện chính là hắn đã đe doạ thì nếu chúng ta tiếp tục tìm hiểu mọi người đều sẽ gặp nguy hiểm. Vậy tức là chúng luôn theo dõi chúng ta và luôn biết chúng ta làm gì. Nhưng hình như dạo này không sao cả.
- Hoặc là vì chúng ta đang án binh bất động. Hoặc là vì người bị gắn theo dõi không phải Nguyệt và Hải. Vì ngoài hai người đang cố tìm cách nhớ lại mọi người khác đều không làm gì cả.
- Đúng! Hùng, em hãy kiểm tra các nhà xem có máy nghe lén không, cả điện thoại của mọi người.
- Được em sẽ phá huỷ hết chúng.
- KHÔNG! Đừng huỷ cái nào cả.
- Em định làm gì vậy Nguyệt?
- Em nghĩ nếu chúng muốn nghe thì hãy để cho chúng nghe và hãy để hắn nghe điều mà chúng ta muốn.
Mọi người nhìn nhau cảm thấy kế hoạch này thật thú vị liền gật đầu đồng ý.
Sau khi kiểm tra, thực sự cả nhà Phong Phú và công ty cô đều có máy nghe lén, chưa kể trong điện thoại của Phúc cũng có phần mềm theo dõi. Điều này chứng tỏ bên cạnh Phúc có người của tên kia.
Tạm gác chuyện chính lại thì sự kiện Khôi và Huy được ra viện vẫn cần có một buổi tiệc nhỏ và để đảm bảo an toàn thì sự kiện này sẽ diễn ra ở nhà Nguyệt.
Trong phòng đọc sách, bố Long tìm gặp riêng Nguyệt.
- Tình hình của Hải thế nào rồi?
- Cũng chưa có tiến triển gì nhiều ạ vì cứ đến thời điểm bố mẹ anh ấy bị hại là anh ấy đã chịu không nổi. Chúng con đang cố gắng đi sâu hơn một chút. Nhưng thực sự cứ bắt anh ấy nhớ đi nhớ lại chuyện đau buồn thế, thực lòng con không muốn lắm.
- Ừm bắt thằng bé nhớ đi nhớ lại như vậy cũng không phải cách hay.
- Dạ chúng con đang tìm cách khác. Nếu căn nhà cũ còn thì có thể còn có cách nhưng nó đã sớm bị phá dỡ nên chúng con cũng đang tìm cách.
- Con có thể dựng lại mà.
- Dạ?
- Nếu ký ức của Hải dừng ở điểm nào thì chúng ta hãy dựng lại chính khung cảnh lúc đó, có thể có hiệu quả.
- Hình như có thể làm thế. Bố thật đỉnh.
Long xoa đầu Nguyệt cưng chiều. Ông rất cưng chiều cô bé này có thể là vì sự áy náy với người bạn thân và cũng vì cô bé này quá đáng yêu đi khiến ông không thể không cưng chiều.
Quay lại bữa tiệc.
- Khi nào hai đứa tháo bột vậy? – Mẹ Phong hỏi hai người Huy và Khôi.
- Chắc tuần sau ạ.
- Dạ bác sĩ nói vì thời gian qua cả hai nằm một chỗ nên vết thương lành rất tốt, nhưng tháo bột di chuyển ngay thì xương còn yếu nên chúng con mới để bó bột nốt tuần này ạ.
- À vậy thì tốt đấy. Vậy để tuần này mẹ qua đây giúp mẹ con chăm sóc hai đứa. Mình mẹ con mà phải lo tới ba đứa thì mệt lắm.
- Ủa mẹ, con tự lo được mà. – Nguyệt liền kiến nghị.
- Con là đứa cần chăm nhất đấy.
Mọi người đều giơ tay đồng ý khiến Nguyệt kiến nghị bất thành. Mọi người đều cười vang trêu chọc cô nhóc “3 tuổi” chưa chịu lớn của gia đình.
- Thôi nói dù sao Nguyệt cũng có Hải chăm rồi. Hơn nữa hai đứa nó cũng luôn về giúp tôi chuẩn bị đồ ăn. Bên nhà còn cu Tin phải chăm, để mình Ngọc vừa đi làm vừa chăm con vất vả lắm.
- Không sao đâu ạ. Con cũng vừa được nghỉ hè, cu Tin cũng gần hai tuổi rồi mà mẹ. Mình mẹ chạy đi chạy lại với hai chú thì vất vả quá.
- Thôi không phải đùn đẩy nữa. Nhân dịp Ngọc đã nghỉ hè, thì cả hai nhà chúng ta về biệt thự trên núi của ông bà ngoại con nghỉ dưỡng một tuần. Mọi người thấy thế nào?
- Bố thật tuyệt vời. Con giơ hai tay đồng ý.
- Cậu đừng có thấy người già chúng tôi đi rồi thì ăn chơi trác tác. Tôi mà thấy được thì đừng có trách đó.
- Bố à!!!
Mặc kệ Phúc thở dài mọi người đều cười vui vẻ. Nguyệt biết đây là chiêu của bố để giúp cho mọi người dễ bề hành động tránh việc lộ chuyện ở những nơi có máy nghe lén. Đúng là gừng càng già càng cay không thể khinh thường được.