Nguyệt: “Biết sao giờ? Phải nghỉ mới kiếm chồng được.”
Hải: “Vô lý, liên quan gì đến đi làm hay nghỉ.”
Nguyệt: “Em nghe mấy bà tám nói vậy nên đang học theo xem có đúng không này.”
Hải: “Lý thuyết không được kiểm chứng không cần thiết phải thực hành.”
Nguyệt: “Không được kiểm chứng cũng có thể thành sự thật mà.”
Hải: “Đi đâu mà nghỉ lâu vậy?”
Nguyệt: “Chỉ là có chút việc cần xử lý ở nhà nên cần phải nghỉ thôi ạ.”
Hải: “Ừm, nhanh trở về không sếp em sẽ mệt chết đấy.”
Dù đang viết một câu nói đùa nhưng trong lòng Hải thực ra muốn biết Nguyệt ở đâu, đang làm gì, tại sao lại nghỉ, và có nguy hiểm hay không? Nhưng giờ này anh lại chỉ có thể dùng câu nói đùa để che dấu tình cảm của mình.
Nguyệt mỉm cười nhìn từng dòng tin nhắn mà cảm thấy an ủi hơn một chút. Cô không biết ngày hôm nay như thế nào với cái kế hoạch đầy lỗ hổng của hai người kia nhưng lại không thể làm gì khác ngoài cẩn thận theo sát.
- Chị đừng lo nữa nhìn mặt chị vậy còn đáng sợ hơn việc em đang làm nữa.
Khôi phàn nàn khi nhìn thấy khuôn mặt cau có chị gái mình qua màn hình máy tính. Nguyệt không thèm trả lời vẫn cau mày nhìn cậu em không nghe lời của mình. Dương đưa cho Khôi chiếc vòng cổ gắn định vị và cẩn thận dặn dò.
- Vòng này có gắn chip sẵn rồi. Nếu chúng có máy dò thì sẽ tháo ra nhưng có một cái khác mới gắn ở gáy chỉ cần chúng tháo chiếc vòng ra khỏi cổ mày thì sau một phút chip định vị ở gáy sẽ hoạt động.
- Đỉnh quá nhỉ?
- Còn phải hỏi? Nhìn xem bà chị em có để yên nếu lên kế hoạch sơ sài không?
- Anh còn dám lên tiếng.
- Thôi nào chị. Quyết định của em mà có liên quan đến anh ấy đâu.
- Liên quan ở chỗ anh ấy đồng ý. Thôi được rồi cẩn thận đi. Đừng ồn ào nữa. Dương sau khi cùng Khôi đến trường hết giờ học thì nhớ vị trí đấy.
- Dạ hết giờ học em sẽ đến điểm hẹn.
- Như kế hoạch sau khi Khôi lên xe chị và anh Huy sẽ gặp nhau và chờ tín hiệu. Dương sẽ là phương án cứu trợ của bọn chị nên cố gắng đừng rời vị trí.
- Rõ.
- Được vậy thì tiến hành.
Dương cùng Khôi theo đúng kế hoạch rời khỏi nhà ngay sau đó, rất nhanh hai tên kia đã bám theo sau. Huy cũng đúng theo kế hoạch đi làm như bình thường. Nhưng vừa bước ra khỏi nhà anh đã phát hiện có kẻ theo đuôi. Vậy là thực tế chúng đã thay đổi kế hoạch bắt anh thay vì Khôi. Lúc này Huy vừa vui mừng vừa hoang mang, vui mừng vì anh có thể thay Khôi chịu những đau đớn kia nhưng hoang mang vì không biết sắp tới chúng sẽ làm gì.
Huy cố gắng chuyển hướng để cắt đuôi nhưng những tên đó thực sự dai như đỉa. Anh đành phải gọi điện cho mọi người:
- Chúng đang theo anh!!!!
- CÁI GÌ?
Một giọng nói vang vọng lọt qua điện thoại, tiếng hét chẳng ai khác là của người yêu anh. Huy bật cười dù đang cố gắng bẻ lái né tránh các xe trên đường.
- Đừng làm anh bật cười chứ. Chúng đang đuổi anh đây.
- Cười! Anh đang đâu? Chuyện như vậy mà anh còn cười được? – Khôi gần như gào lên qua điện thoại.
- Bình tĩnh anh vẫn đang kiểm soát được…. ÂY…
- Sao thế?
- Không sao. Vẫn ổn.
- Tập trung! Anh đang ở đâu? Bật định vị lên. Đưa chúng ra cảng đi. Em gọi bên hải quân hỗ trợ.
- Được. Anh bật sẵn định vị đến đó em cho người bám theo nhé.
- Nhớ đừng manh động chờ tụi em đến.
- Được. Anh đón tiếp chúng đây.
Tụi này thực sự không phải dạng vừa, toàn tụi chuyên đua xe ở Mỹ nên muốn cắt đuôi thực sự không dễ. Huy nhanh chóng chuyển hướng về phía cảng, tuy rằng vẫn cảm thấy hhoang mang trước sự thay đổi này nhưng anh vẫn có thể đáp ứng được nên chút chuyện này không thực sự là chuyện lớn.
- Anh Huy?
- Anh tới cảng rồi đây.
- Em thấy rồi, cứ bình thường, đội hải quân do anh Mạnh dẫn đầu đã nấp ở quanh đó rồi chúng ta sẽ chờ đến khi chúng tụ họp lại hết.
- Được.
Sau một hồi lượn vòng vài vòng rượt đuổi quanh cảng, sau khi nắm được vị trí của hải quân Huy liền đâm vào ngõ cụt để bị bắt. Chúng xuống xe vây quanh anh với nụ cười đểu gỉa:
- WOW!!! Dave! Long time no see. I’m so happy to see your face in this case. (WOW! Dave! Lâu ngày không gặp. Tao rất vui vì được nhìn thấy mặt mày trong hoàn cảnh này.)
Huy không nói nhiều liền hỏi thẳng:
- What do you want Jay? (Mày muốn gì, Jay?)
- Hey dude, I know you, I understand you but John won’t. (Này anh bạn, tao biết mày, tao hiểu mày nhưng John thì không.)
Trong khi hắn tỏ ra thân thiết thì Huy dần mất kiên nhẫn:
- Then what? (Rồi sao?)
Jay cười vào mặt anh như thể anh là một trò đùa:
- THEN WHAT? You’re such a tough man. Ok, I give you two choices. One, be quiet and go with me so we don’t need to fight. Or… (RỒI SAO Ư? Mày đúng là khó nhằn đấy. Ok, tao sẽ cho mày hai sự lựa chọn. Một, yên tĩnh và đi với tao thì chúng ta không cần phải đánh nhau. Hoặc…)
- Or you will punch me. (Hoặc mày sẽ đấm tao)
- Oh, no no no. My friend, we all know you can knock us out. So We know the better way which can make you go with us obediently. (Oh không không không. Bạn tôi, chúng ta đều biết rõ mày có thể đánh gục tất cả tụi này. Vì thế chúng ta biết cách tốt hơn có thể khiến mày ngoan ngoãn đi theo chúng tao.)
- What do you want to do? (Mày muốn làm gì?)
Sau khi khiến Huy mất kiên nhẫn mà rít từng chữ qua kẽ răng, hắn càng tỏ ra sung sướng cười lớn đưa ra hình Khôi đang ở lớp học. Đây rõ ràng là một sự đe doạ có thể khiến Huy nổi điên.
- How dare you? (Sao mày dám?)
- So what? You will choose the first once right? I know. (Sao nào? Mày sẽ chọn ý đầu tiên phải không? Tao biết rõ.)
Đạt được điều mình muốn Jay cực kỳ vui vẻ như đó là điều hiển nhiên. Huy đành đưa tay chịu trói để chúng đưa đi. Nhưng trước đó anh vẫn không quên đe doạ.
- If you dare touch one hair in Khôi’s body, I will kill you. (Nếu mày dám đụng vào một sợi lông trên người Khôi, tao sẽ giết mày.)
Jay vẫn đang coi mình là chiến thắng nên ngang nhiên khiêu chiến với Huy.
- Hard to tell, my friend.
Chính vì sự khiêu khích đó mà khiến người đang bị giữ hai bên là Huy không giữ được bình tình mà húc mạnh vào người hắn khiến hắn ngã lăn ra đất. Huy trừng mắt đe doạ, Jay dù tức giận nhưng lại không thể nói gì vì hắn biết chỉ bằng một ngón tay anh cũng có thể xử gọn ba tên bọn chúng. Jay chỉ có thể im lặng ra hiệu cho hai tên đánh ngất anh và đưa anh vào xe.
Rất nhanh sau khi Huy bị bắt Joe đã liên lạc với Nguyệt.
- Oh long time no see. Let’s meet, I also invited Dave to enjoy with us. (Lâu ngày không gặp. Hãy gặp mặt đi, tao đã mời Dave tham gia cùng chúng ta.)
- Invited? Really? Where did you kidnap him to? (Mời? Thật sao? Mày đã bắt anh ấy đi đâu rồi?)
- Easy girl. I will send you an address and my guys will pick you up. Or not Dave and his lovely boyfriend, I can’t make sure what happen with them. (Bình tĩnh. Tao sẽ gửi mày địa chỉ và người của tao sẽ đón mày. Nếu không Dave và người yêu bé nhỏ của hắn, tao không chắc chuyện gì sẽ xảy ra với chúng đâu.)
- You…
- Choose one, girl. (Chọn một đi)
- Send me the address. (Gửi tao địa chỉ)
- Such a good girl. (Đúng là một cô gái ngoan)
Điện thoại vừa tắt một tin nhắn đã được gửi đến. Rõ ràng chúng k muốn tiết lộ vị trí thực tế nên địa chỉ gửi đến là một công viên. Hắn đáng lý không thể cẩn thận như thế.
Nguyệt: “Bắt đầu từ đây.”
Nguyệt đã gửi một vị trí.
Mạnh: “Anh sẽ cho hai người theo em.”
Khôi: “Em cũng sẽ đến đó.”
Nguyệt: “Không! Chúng đang theo dõi em, đừng rút dây động rừng. Thanh, anh hãy đến đón Khôi và hai người hãy ở quán cà phê nào đó đợi hiệu lệnh của mọi người. Dương hãy đến chỗ anh Mạnh và cẩn thận đừng để lại dấu vết.”
Khôi: “Em tức chết với chị. Em đi được mà.”
Nguyệt: “Vấn đề không còn được hay không vì chúng đang theo dõi em.”
Mạnh: “Nguyệt nói đúng, giờ em đi không có lợi cho mọi người.”
Dương: “Em có mặt liền.”
Khôi: “Em biết rồi.”
Nguyệt: “Tốt vào vị trí.”
Sau khi đến vị trí, Nguyệt ngồi trên ghế đá được chỉ định chờ đợi, Jay đến nhẹ nhàng hỏi nhỏ:
- Baby, how do you want to play tonight? (Baby, em yêu muốn chơi thế nào đêm nay?)
Nguyệt cũng nhẹ nhàng bẻ một ngón tay trên bàn tay dơ bẩn của hắn:
- Shut up and do what you need to do. (Im mồm và làm cái gì mày cần đi.)
Hắn không dám la hét mà chỉ dám ôm cái tay bị đau mà căm thù nhìn Nguyệt nhưng rõ ràng có thể thấy rằng kẻ lấy thịt đè người như hắn không bao giờ là đối thủ của một người tập võ từ nhỏ như Nguyệt. Hắn đành phải đưa cô vào xe những tên khác rất nhanh bịt mặt cô và chiếc xe bắt đầu di chuyển.