Anh Là Biển, Em Là Trăng

Chương 122



Nguyệt hùng hổ đi ra không để cho mọi người kịp can ngăn.

- Chị Ngọc. Đi với em đi.

Mọi người ở ngoài vốn đã ngơ ngác giờ càng thêm vài dấu chấm hỏi. Những người trong phòng chạy theo Nguyệt thì vừa muốn cản vừa không biết cản thế nào. Ông Ann liền nói:

- Để con bé xử đi. Trong nhà này giờ ai xử lý cũng khó cả vậy thì để con bé lo liệu theo cách của nó có khi lại hay.

Nói rồi ông ngăn tất cả mọi người và ra hiệu cho quản gia:

Cho người đứng canh ở cửa.RO!Thế là Ngọc và Nguyệt đi đến phòng tập của biệt thự, Nguyệt ném cho Ngọc đôi găng tay nói:

- Tập cùng em đi.

Ngọc không hiểu gì chỉ gật đầu làm theo. Sau vài chiêu chào sân, hai người vào thế thăm dò đối phương, Nguyệt ra tung một cú móc, Ngọc cũng nhẹ nhàng né được, Nguyệt liền hỏi thẳng:

- Tại sao chị lại hại Khôi và Huy?

Ngọc đơ ra, nhân lúc này Nguyệt liền ra quyền vào cánh tay Ngọc. Ngọc hiểu đó là cảnh cáo vì trong trường hợp đó không ai ngu mà không đấm thẳng mặt đối phương. Ngọc lấy lại tinh thần hỏi:

Em ... Em biết rồi. Anh ấy... Anh Phong... có...Anh ấy không biết. Đúng hơn là chưa. Nhưng hôm nay sẽ biết sớm thôi.Lúc này khuôn mặt Ngọc chuyển từ ngỡ ngàng sang khó chịu và rồi tức giận liên tiếp tấn công Nguyệt. Tất cả các chiêu thức đều được Nguyệt nhẹ nhàng hóá giải và né tránh. Sau một hồi tấn công không hiệu quả, Ngọc tức giận hét lên:

- Tại các anh ấy. Và cả tại cô.



Ngọc tiếp tục lao về phía Nguyệt nhưng Nguyệt không chút nhường nhịn mà xông tới vừa đỡ vừa đánh vào người

Ngọc.

Tại! Chúng tôi đã làm gì cô chứ?Tại sao các anh ấy là anh họ tôi nhưng lại bỏ rơi tôi một mình? Bố mẹ tôi cũng bị các bác hại mà để tôi lại đây!Tại sao cô cũng bỏ đi nhưng lại được mọi người yêu thương chứ? Rõ ràng tôi mới là vợ anh ấy nhưng anh ấy vẫn luôn cưng chiều cô. Các anh ấy đều vậy.

Mỗi lần Ngọc đều tấn công rất mạnh. Một hình ảnh hoàn toàn khác so với chị Ngọc mà cô biết. Chị Ngọc hiền lành, hiểu chuyện và dễ thương đã không còn chỉ còn hình ảnh một cô gái từng bị bỏ rơi. Nguyệt đợi đến khi những cú tấn công của Ngọc giảm sức mạnh, cô liền tấn công không hề kiêng dè mà tấn công không ngừng nghỉ.

Cô cũng đáp trả từng lời buộc tội của Ngọc dành cho mình:

- Người cô nên hận là bố mẹ cô chứ không phải Hùng và Hải! Cưng chiều thì sao chứ! TỔI... LÀ ... EM... GÁI ....

ANH ...ẤY.

Ngọc ngã xuống đất, Nguyệt liền ngồi lên đánh tới tấp vào Ngọc và hỏi:

- Tại sao cô hại Khôi và Huy chứ? Họ làm gì cô hả? Em tôi là gì cô hả????? HẢ? TRẢ LỜI ĐI!

Đến khi Ngọc gần như gục rồi thì Nguyệt cũng dừng tay và nắm bên cạnh Ngọc thở dốc.

Tôi không làm!Hửm?Tôi không làm!Ngọc nhắc lại lần nữa, Nguyệt nhìn cô ta chằm chằm, cô ta nói tiếp:

- Tôi không nghĩ sẽ làm hại đến Khôi và Huy, tôi chỉ báo thôi! Tôi không biết họ sẽ làm gì cả.



Ngọc nhìn Nguyệt ánh mắt đẩm lệ, Nguyệt biết cô ta đang nói thật. Hai người mồ hôi đầm đìa vết thâm tím cũng dần hiện lên trên mặt và trên người nằm trên sàn đấu thở hồn hền. Sau một lúc bình tĩnh lại Nguyệt hỏi Ngọc:

- Chị yêu anh Phong thật chứ?

Ngọc ngạc nhiên nhìn qua Nguyệt không tỏ thái độ gì rồi bình tĩnh trả lời:

Um.Thật lòng chứ?Từ cái nhìn đầu tiên.Chỉ câu nói này có vẻ đủ với Nguyệt.

Vậy nói cho tôi biết tại sao chị lại như vậy? Tại sao phản bội bọn em?Họ trở lại! Họ nói họ vì bị ép nên mới rời xa chị và hi vọng chị giúp cứu họ và em gái chị.Em gái?Đúng là sau khi trốn đi thì họ mới có con bé.

Chị đã nói chị không thể làm gì! Đã nói chị yêu Phong nhưng họ là bố mẹ. Và nếu không phải vì các anh ấy thì chị cũng không bị bỏ rơi... Nếu không phải vì bố mẹ anh ấy thì chị sẽ được bên cạnh bố mẹ.Không! Sẽ không đầu!Cái gì không chứ?Ho se khong dua chi theo du la gi di chang nนa?Em nói gì vậy?Ông Ann đã nói họ có thể đưa chị đi lúc đó. Nhưng họ đã không làm thế.Em nói dối. Họ là bố mẹ chị không thể nào họ bỏ rơi chị.Ngọc gào lên với Nguyệt, dường như cô ấy lại là cô bé nhỏ bị bố mẹ lừa dối. Nguyệt giữ hai tay Ngọc giải thích:

- Không ai ép họ bỏ chị lại. Chị không nhớ sao? Khi họ gặp ông Ann cùng bố mẹ Hải và bố em, chị đã chứng kiến.

Là ông Ann tha cho họ. Là bố mẹ Hải đã xin cho họ. Nếu họ trốn đi ngay cùng với chị hoặc lên kế hoạch rồi mới trốn chạy đều có thể mang theo chị vì ông Ann đã cảnh báo trước. Vốn dĩ họ đã không muốn mang theo chị rồi.

KHÔNG PHẢI! KHÔNG PHẢI! ĐÓ LÀ BỐ MẸ TÔI! Không thể nảo. Không thể nào.Chị không biết sao? Họ vì tức giận mà tự tay giết đi anh trai và chị dâu của mình còn muốn giết cả hai đứa cháu của mình. Họ có thời gian làm điều đó nhưng chẳng lẽ lại không có thời gian đưa chị theo sao? Chính bố em và ông Ann là người quyết định cứu vớt cuộc đời nhỏ của chị lúc ấy và đã trao cho một gia đình khá giả.Không phải! KHÔNG PHẢI THẾ!!!!Chị nghĩ rắng họ thật sự quay lại vì chị sao? Nếu vậy tại sao suốt bao nhiêu năm qua họ chưa từng quay lại mà bây giờ mới quay lại chứ? Chị chưa từng tự hỏi sao?Không! Tại sao lại vậy? Không phải đầu.Nguyệt lắc Ngọc thật mạnh nhắc nhở:

- Chị còn chưa tỉnh ra sao? Họ không còn là gia đình của chị nữa. Họ không hề yêu thương chị. Bây giờ gia đình chị là chúng em chị biết không hả? Mọi người ở đây yêu thương chị, quan tâm chị. Phong quan tâm em chỉ vì em là em gái thôi. Chúng em chưa từng và sẽ không bao giờ vượt qua giới hạn đó. Chị không hiểu sao?

Ngọc ngồi sụp xuống khóc không thành tiếng, Nguyệt cũng chẳng biết bản thân mình phải giận hay phải tội nghiệp cô ấy nữa. Nguyệt ở bên cạnh đề Ngọc tựa vào mình khóc đến tận khi mệt lả mới nói:

- Chị hãy tự nói chuyện với Phong. Hãy nói cho anh ấy toàn bộ như chị đã nói với em.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.