Trời vừa rạng sáng, đường phố rất ít người qua lại.
Chờ đến khi đường phố bắt đầu đông đúc, một cửa tiệm ở ven đường mới chậm chạp mở cửa, người mở là một người đàn ông trung mặc áo thun với quần lửng đơn giản, khuôn mặt phúc hậu cùng thân hình hơi mập mạp, ông lụi cụi xoay tấm thiếp trên tay nắm cửa, lật chữ "Close" thành "Open".
Không biết do hôm nay đã bước đúng chân xuống giường hay không, chỉ một lúc sau tiệm của ông đã có vị khách hàng đầu tiên trong ngày.
Bóng dáng thấp bé nhón chân đẩy cửa vào, do bị chắn bởi quầy tính tiền nên ông chủ chỉ có thể thấy mỗi cái nón kết màu đen nhấp nhô, cậu nhóc lững thững bước đến trước kệ hàng rồi tùy tiện cầm lấy một lốc sữa, động tác nhanh gọn chưa đến một lúc sau đã đứng trước quầy tính tiền.
Ông chủ cười niềm nở nói: "Cậu bé, của cháu hết 10 xu".
Cậu nhóc nọ ngẩng đầu, đập vào mắt ông chủ là một đôi mắt màu xanh lam ẩn hiện sau những sợi tóc màu trắng bạc. Có vẻ ông chủ nọ bị vẻ ngoài kia làm choáng ngợp đến nín thở vài giây, trong lúc đó, chỉ thấy mi tâm cậu nhóc nhăn lại, ánh lên một cái nhìn khó hiểu.
Cậu từ tốn hỏi: "Xu là gì?".
Ông chủ: "...".
Gãi gãi mái đầu không còn mấy sợi tóc của mình, ông thầm nghĩ rằng trong khu này cũng có người không biết xu là gì sao? Cả hai người lẳng lặng nhìn nhau, ánh mắt cậu nhóc nọ không chút vẻ nào là hoang mang, kiên định chờ ông trả lời.
"Nhóc là người mới nhỉ?", ông chủ vừa nói vừa mở máy tính tiền bên cạch ra.
"Người mới là gì?".
Ông chủ nọ càng củng cố suy nghĩ của mình.
"Đây là một thế giới khác đấy, nếu nhóc đến được đây thì chắc đã bị cái Hệ thống chết tiệt đó chọn trúng rồi, nơi này là khu an toàn số 2, xung quanh có rất nhiều quán ăn, còn về xu..", ông chủ giơ một đồng xu lên, vật thể màu bạc đặc biệt chói lóa giữa hai ngón tay ngả màu, trên mặt đồng xu là hình ảnh một chú chim bồ câu thu cánh rút mình lại, bao quanh là những đường kẻ nối liền từ đường viền như thể một cái lồng khổng lồ, ông bảo: "Đây là xu".
Đôi mắt màu lam tĩnh lặng nhìn chầm chầm vào con vật kia, đôi môi bé nhỏ mấp máy: "Nó bị nhốt sao?".
Ông chủ ngẩn người: "Nó? À, nhóc bảo vật in trên đây sao?", ông xoay đồng xu về phía mình, ngấm nghía qua lại, trước giờ bản thân ông chưa bao giờ để ý đến họa tiết của nó, dù sao thì việc cố gắng sống sót đã là rất mệt rồi, ông cười khổ nói với cậu nhóc nọ: "Không phải nó bị nhốt đâu".
"Thứ bị nhốt chính là chúng ta".
Ánh mắt xanh lam của cậu nhóc nọ vẫn không rời đồng xu kia, nhóc lẩm bẩm tự hỏi: "Chim trong lồng?".
Không lâu sau đó, giọng nói trong trẻo của cậu nhóc liền vang lên lần nữa.
"Thế tóm lại người mới là gì?".
Ông chủ: "...".
Đi ra, không bán cho mi nữa!
- ---
Nói là điều tra chuyện ma quái ở trường học nhưng khi bọn họ giành ra cả buổi sáng để đi thám thính cũng chẳng phát hiện ra được gì. Tất cả những người chơi tập hợp lại, những khuôn mặt trẻ trung của học sinh trung học nhìn nhau nhưng tất cả đều biết lớp da này chỉ là giả dối, đằng sau có thể là muôn hình vạn trạng, bọn họ là những người từ tầng lớp, lứa tuổi khác nhau, chỉ là vô tình hữu ý gặp nhau ở phó bản này.
"Phó bản 10 người, còn 2 người nữa đâu?", Thẩm Bân là người xung phong phá vỡ sự im lặng, giọng điệu luôn mang theo ý cười nhưng vẻ mặt lại chẳng mấy vui vẻ.
Nói đi cũng phải nói lại, độ khó của phó bản tỷ lệ nghịch với số lượng người chơi, đêm qua khi nhìn đến số lượng người tham gia là mười người thì hắn đã chắc mẩm rằng phó bản này không quá khó, không ngờ chỉ sau một đêm đã thiếu mất hai người.
"Các người có ai quen biết hai người kia không?".
"Tôi biết".
Chỉ thấy một nữ sinh rụt rè bước ra, mái tóc nhuộm vàng thời thượng lấp đầy bởi những phụ kiện tinh xảo chứng tỏ đây là một người có cá tính, song người chơi xuyên vào lại là một người hướng nội, vẻ ngoài và tính cách lạc quẻ đến lạ. Nữ sinh tự giới thiệu mình tên là Trương Mỹ Lệ rồi thấp thỏm nói vào vấn đề chính.
"Hôm qua tôi có gặp một người ở nơi sinh hoạt chung của khu kí túc xá nữ, hình như cô ấy cũng là người chơi mới, chúng tôi xác nhận thân phận rồi đường ai nấy đi, tôi cũng không biết phòng của cô ấy ở đâu, người còn lại thì tôi không biết...", nữ sinh nói với giọng chậm rãi, có vẻ việc làm trung tâm của ánh nhìn khiến cô khẩn trương, mấy chữ cuối câu còn hơi run giọng.
"Lành ít dữ nhiều rồi đi?", nữ sinh tên Chiêu Linh nhàn nhạt nói.
"Hẳn là đã chạm phải cấm kỵ, vốn đêm đầu tiên của phó bản sẽ không khắc nghiệt đến mức chết cả hai người cùng lúc", Thẩm Bân thân là người có kinh nghiệm lên tiếng.
"Lỡ như hai người đó chỉ mất tích thôi thì sao?"
Người lên tiếng là Liễu Chi Viễn, viền mắt vốn đã thâm do lâu ngày thức đêm chơi game hôm nay lại càng thâm hơn, câu hỏi thu hút tất cả ánh nhìn nhưng hầu như ai cũng cho cậu ta ánh mắt nhìn đứa thiểu năng.
Ai cũng biết mất tích trong phó bản đồng nghĩa với tử vong, chỉ là tâm lí con người luôn luôn ôm một tia may mắn, biết đâu buổi chiều hai người bọn họ lại xuất hiện thì sao, biết đâu mình có thể sống sót thì sao và biết đâu cuối cùng mình có thể trốn thoát khỏi trò chơi này thì sao?
Không ai muốn đáp lời Liễu Chi Viễn, cậu ta cũng tự nhận thấy câu hỏi của bản thân khá ngu ngốc nên liền câm miệng lại.
"Mặc kệ hai người kia đi, các người đã nghe ngóng được gì rồi?"
Xét về vấn đề cần được ưu tiên thì chắn chắn rằng việc tìm kiếm thông tin phải đứng hàng đầu tiên. Tuy nhiên, tìm kiếm thông tin là một chuyện, chia sẻ lại là một chuyện khác, Thẩm Bân nhìn nét do dự trên khuôn mặt của bọn họ, cười lạnh nói: "Không nói cũng được, đến lúc các người xảy ra chuyện gì tôi sẽ chỉ đứng nhìn".
Lời uy hiếp thật sự có tác dụng, ngay lập tức, người chơi đóng vai thầy giáo lên tiếng.
"Tôi có tìm ra được vài thứ".
Ánh mắt sáng quắt của những người khác đều dồn lại đây, có vẻ hơi không được tự nhiên, ông ta thầm hít sâu rồi lẩm bẩm: "Nhưng cũng không phải quá hữu ích".
"Thầy Tường đúng không? Nói nghe xem ông đã tra ra được gì rồi", Thẩm Bân hứng thú hỏi.
Với thân phận là một giáo viên, dù cho là thầy dạy thể dục, song ông ta cũng có thể phần nào đó tiếp cận thông tin dễ hơn những người chơi đội lốt học sinh khác.
"Theo những thông tin mà tôi tìm được ở phòng giáo viên, ngôi trường này chưa từng xảy ra án mạng hay bất cứ chuyện kì lạ tâm linh nào".
"Hay là do ông chưa tìm kĩ? Phó bản này con mẹ nó tên là Chuyện kì quái ở trường trung học đấy!", Chiêu Linh giở giọng nghi ngờ nhìn ông ta.
Thầy Tường ngay lập tức cảm thấy khó chịu, quát lại: "Có giỏi thì cô tự tìm đi! Đứng chỉ tay năm ngón thì ai lại chẳng làm được?".
Trước khi Chiêu Linh thẹn quá hóa giận cãi lại thì Thẩm Bân đã chặn họng cô ta, cậu không mảy may quan tâm đến không khí giữa bọn họ: "Còn gì nữa không? Những chuyện ngoài lề thì sao?".
Thầy Tường hừ một tiếng, không tiếp tục để ý đến nữ sinh độc mồm kia, suy nghĩ một lát rồi nói: "Mặc dù không có án mạng, nhưng hình như ở đây đã từng có một vụ tự tử nhưng không thành công".
Thẩm Bân nhanh chóng hỏi lại: "Người tự tử không thành đó tên gì?".
Vốn không mấy để ý đến thông tin này, lúc đọc chỉ đọc lướt qua nên khi được hỏi đến thì thầy Tường phải ngẫm một lúc lâu mới thốt ra được một cái tên.
"Hình như tên là Lâm Túy Vũ thì phải?".
Liễu Chi Viễn lập tức trợn tròn mắt, đó không phải là bạn cùng phòng của cậu hay sao?
Sự biến hoá của cậu ta bị Thẩm Bân nhìn trọn vào mắt, không mấy bất ngờ cậu ta ngay lập tức bị điểm danh.
"Liễu Chi Viễn đúng không? Cậu có quen biết người này", Thẩm Bân giọng điệu khẳng định chắc nịt.
"Vậy cậu sẽ là người tiếp cận tên Lâm Túy Vũ này, còn những người khác thì tản ra, hết giờ nghỉ trưa rồi, tiếp tục chia ra tìm kiếm thông tin đi".
Ngó lơ vẻ mặt bất an của Liễu Chi Viễn, Thẩm Bân chỉ nhíu mày lẩm bẩm: "Phó bản này ít manh mối thật".
- ----
"Hắt xì...!!!"
Một miếng khăn giấy ngay lập tức được đưa ra trước mặt Lâm Túy Vũ như thể đã lường trước được.
Tôn Hạo tặc lưỡi cảm thán: "Lão Lâm, lần thứ ba trong vòng mười phút rồi đấy, có ổn không vậy? Nếu cảm rồi thì chiều nay không cần tham gia thi đấu đâu".
Lâm Túy Vũ ngồi đối diện nhận lấy khăn giấy, khó chịu đáp: "Không bệnh, chắc là ai đó nhắc đến tôi".
Tôn Hạo trêu chọc đáp: "Phải rồi, ngày nào mà Lâm Túy Vũ cậu không được mấy em gái hú tên chứ!".