“Thanh Ngọc xuất thân Thượng Ngô, chẳng qua chỉ là một nữ tử quê mùa không biết chữ.”
“Bốn chữ tài hoa tuyệt vời này, thực sự làm Thanh Ngọc hổ thẹn.”
Nghe vậy, mắt Cố Yến Chi đột nhiên mở to, sững sờ tại chỗ.
Mọi người đều biết, trưởng nữ của tể tướng Tống Tông Hiến vì bị nhà họ Cố từ hôn mà cắt đứt quan hệ với phủ Tể tướng, đổi lại họ mẹ.
Lư Phất, Trần Hi và những người khác lần lượt đến, ta nhìn về phía Cố Yến Chi.
“Cố công tử là bạn của Công Lân, tất nhiên cũng là bạn của ta, ở đây không cần khách sáo, cứ tự nhiên.”
“Thanh Ngọc còn có bạn bè phải tiếp đãi.”
“Nên thất lễ rồi.”
Nói xong, ta đi đón Lư Phất và Trần Hi.
Khi lướt qua Cố Yến Chi, hắn quay đầu đuổi theo ta.
“Lâm tiên sinh...”
Cánh hoa tháng tư tung bay trong không trung, Cố Yến Chi lại thần sắc ngưng trọng, hơi thở dồn dập.
“Yến Chi ngày trước nghe lời người ta...”
“Tiên sinh có thể tha thứ cho Yến Chi không...”
Mẹ ta thường nói với ta, nên tha người thì hãy tha người.
Cố Yến Chi không phải tính tình xấu, hắn chỉ vì điều kiện bản thân tốt mà kiêu ngạo, đó là chuyện thường tình.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^ Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Chỉ là quan hệ xã giao thôi, cần gì phải khắt khe?
Ta hờ hững cười.
“Cố công tử đang nói đến chuyện gì? Thanh Ngọc thực sự không nhớ.”
Cố Yến Chi ngừng lại một lát, sau đó mỉm cười hòa nhã.
“Tiên sinh tính cách phóng khoáng, quả là một danh sĩ phong lưu, Yến Chi tự thấy không bằng.”
Trong buổi tiệc xuân, mọi người thưởng hoa uống rượu, trò chuyện thế gian, thật là vui vẻ.
Cố Yến Chi nâng ly làm thơ cho ta.
“Trong xóm hoa đào có ngôi nhà hoa đào, dưới ngôi nhà hoa đào là tiên hoa đào.”
“Tiên nhân hoa đào trồng cây đào, lại hái hoa đào đổi lấy tiền rượu.”
“Trần thế khó mà an tâm tự do, một bức vẽ cao vút chín tầng trời.”
“Ngụy Tấn trúc lâm có Thất Hiền, không bằng Thanh Ngọc say Phong Miên.”
Mọi người tán dương không ngớt.
Hoa rơi đầy đất, Cố Yến Chi chắp tay nhìn ta.
“Yến Chi vì kiêu ngạo, đã bỏ lỡ duyên xưa, hối hận không kịp.”
“Hôm nay nhắc lại ước hẹn cũ, nguyện nắm tay nàng, cùng nàng sống đến bạc đầu, không phụ lòng nhau.”
Mặt ta nóng lên, đang không biết từ chối thế nào.
Lại thấy Tử Dạ đứng cách đó không xa, một tay giấu sau lưng.
Khuôn mặt vốn anh tuấn vô song của hắn đã trầm xuống, toàn thân tỏa ra hàn khí, thật khiến người ta sợ hãi.
Ta vội vàng đặt ly rượu xuống, bước lên đón hắn.
“Tử Dạ, sao chàng lại đến đây?”
Chỉ nghe phía sau vang lên tiếng của Cố Yến Chi và những người khác.
“Chúng thần tham kiến Thánh Thượng.”
Ta quay đầu lại, cả sân đều quỳ xuống.
Ta quay đầu nhìn Tử Dạ.
“Thánh... Thánh Thượng?”
7
Mọi người giải tán, ta một mình quỳ trong thư phòng.
Tử Dạ… Hoàng thượng ngồi trên ghế của ta, từ trên cao nhìn xuống ta.
Nếu ta sớm biết hắn là Hoàng đế, ngày đó ở Quốc Tử Giám, ta tuyệt đối sẽ không đi chọc ghẹo hắn.
"Hối hận rồi sao?"
Tiếng nói như vàng ngọc cất lên hỏi ta.
Ta nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
"Chuyện ta đã hỏi trước đó, nàng đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Trong đầu ta hoàn toàn trống rỗng, có lẽ vì quá căng thẳng nên ta quên mất Tử Dạ trước đó đã hỏi ta điều gì.
"..."
"Là chuyện gì ấy nhỉ?"
Tử Dạ một tay nhấc ta lên đặt lên bàn, mắt đỏ bừng hỏi:
"Nàng đã ngủ với trẫm bao nhiêu lần rồi, mà vẫn không chịu cho trẫm một danh phận, hử?"
Sống mũi hắn cao thẳng, lông mi dài đến mức có thể nhẹ nhàng lướt qua mi mắt ta, không khí xung quanh tràn ngập mùi hương nam tính.
Ta không kìm được mà nhẹ nhàng hôn lên môi Tử Dạ.
Thật thơm thật mềm.
Hắn quát khẽ:
"Vô lễ!"
Ta nhẹ nhàng dùng môi lưỡi hôn lên khóe môi hắn.
"Dù không được phép, ta cũng đã vô lễ nhiều lần rồi, chàng làm gì được ta?"
"Huống hồ, khí chất và dung mạo của hắn ta đều kém xa Tử Dạ, ta không có chút động lòng nào với hắn."