Bạn học Mã Lí Áo này, sở hữu một quả đầu mọc lởm chởm như là lông nhím, hai mắt không lớn cũng chẳng nhỏ, vóc dáng cũng không cao không thấp, mặt mũi không thể nói là quá đẹp, song lại không đến mức xấu xí, nói chung là vừa vặn nhìn được.
Cậu chàng là người bạn tốt nhất của Tô Hoài Cẩn, và Tô Hoài Cẩn đối với cậu chàng cũng vậy.
Hai cậu thiếu niên nghèo khổ nhìn nhau qua chiếc ấm nước đen tuyền của Hương Bà Bà, rơi xuống hai hàng nước mắt căm giận lũ nhà giàu.
“Có chiết khấu được không?” Mã Lí Áo tích cực đặt câu hỏi.
Tô Hoài Cẩn do dự một lúc mới đáp: “Nhưng tôi không biết người ta là ai.” Theo lý thuyết thì đúng là Tô Hoài Cẩn không nên biết “Triệu tiên sinh” là ai thật, bởi một khi cậu đã liên tưởng người này thành Hoắc Ác Du, cũng sẽ chứng minh rằng cậu ở trong giấc mơ cũng có ký ức hiện thực. Trước khi Tô Hoài Cẩn xác định được rốt cục Hoắc Ác Du thuộc chủng loại gì, và hành vi của đối phương có ý gì, cậu sẽ chưa vội lật con át chủ bài này lên.
“Mà sao giờ ông đã về rồi, không phải trong nhà có chuyện à?”
“Đúng thế cơ mà, mọi chuyện đột nhiên giải quyết xong rồi.” Mã Lí Áo ra vẻ thần bí mà bước đến ghế sofa, nhỏ giọng nói với Tô Hoài Cẩn, “Tôi nói có khi ông cũng chẳng tin đâu, lúc ấy tôi còn không tin cơ mà, nên trước lúc đi mới không kể cho ông biết, cuối cùng giờ cũng nói được rồi.”
“Chuyện gì vậy?” Lòng hóng hớt của Tô Hoài Cẩn cũng bị cậu chàng móc lên, cảnh này không xuất hiện trong truyện gốc, bởi lúc này Tô Hoài Cẩn kia còn đang quỳ gối trước cửa lớn nhà họ Hoắc mà xin tha thứ.
“Tôi về nhà làm một cuộc xem mắt!”
Tô Hoài Cẩn: “…” Trùng hợp quá, tôi đây cũng vừa đi xem mắt.
Mã Lí Áo nhìn gương mặt chả hứng thú gì sất của Tô Hoài Cẩn, vội vàng thêm thắt tình tiết câu chuyện: “Tuy là quá trình xem mắt rất vô nghĩa, còn chẳng khoa học gì cả, hai bên không cần phải gặp nhau. Nhưng đối tượng của tôi là nhân vật đến từ thế gia số một đấy, siêu hoành tráng luôn!”
Tô Hoài Cẩn mở to hai mắt: Thế này cũng không phải quá trùng hợp rồi chứ.
Tuy rằng không có bằng chứng gì, song Tô Hoài Cẩn vẫn vô thức có cảm giác rằng chuyện mà Mã Lí Áo đang kể với chuyện của cậu là giống nhau, vậy nên cậu hỏi thẳng ông bạn: “Là người kế nhiệm tiếp theo của nhà họ Hoắc, Hoắc Ác Du sao?”
“!!! Sao ông biết vậy?” Mã Lí Áo cũng mở to hai mắt, chốc lát sau mới phản ứng lại, “Đù má, đừng nói là ông cũng đi xem mắt giống tôi đấy nhé? Sao sao, bát tự đôi bên có hợp nhau không?”
Tô Hoài Cẩn không hiểu lắm: “Trước hết ông giải thích cho tôi xem, vì sao ông lại vui vẻ khi phải đi xem mắt với một tên đàn ông như thế hả?”
“Vì người ta không ưng tôi á.” Mã Lí Áo tỏ vẻ sao cũng được mà nhún vai, còn hệt như ông lớn mà giang rộng tay ngả người lên sofa, “Với cả, đàn ông thì có sao đâu, nếu tôi mà thành công kết hôn được với Hoắc Ác Du, điều đó chứng tỏ năm trăm nữa tôi đây cũng không cần phải cố gắng phấn đấu làm gì, chính là được xếp luôn vào hàng ngũ thần tiên đấy. Mà không thành công thì cũng chẳng sao, ít ra cũng có cái danh hiệu người suýt trở thành chồng của Hoắc Ác Du, đỉnh hết nấc!”
Tô Hoài Cẩn… thực sự rất thích cái sự tự tin toát ra từ trong xương cốt này của Mã Lí Áo, đúng là người ngốc có phúc của người ngốc mà.
Song chốc lát sau, rốt cục thì Tô Hoài Cẩn cũng đã nhận ra được vấn đề trong câu chuyện này, Mã Lí Áo không phải người xuất thân từ thế gia.
Cuối cùng thì tiêu chuẩn chọn người của nhà họ Hoắc này là thế nào? Đầu tiên là Tô gia chỉ có tiếng chứ không có miếng, tiếp theo lại là Mã gia cũng chỉ có quan hệ thông gia với thế gia khác…
Nếu tất cả chuyện này đều do một tay Hoắc phu nhân tính kế, vậy thì đúng là bà ta quả thật không hề khôn ngoan như vẻ bề ngoài.
Tích cực sắp xếp đối tượng kết hôn có bát tự phù hợp cho con riêng, vậy mà người được chọn hết có xuất thân từ thế gia hạng tam lưu vừa nghèo vừa túng, thì lại là một người có xuất thân bình thường, ngay cả việc có người thân ở rể kia cũng không dính dáng chút nào tới hai từ thế gia. Mà mặc cho việc này có thành công hay không, tin tức kiểu gì cũng sẽ nhanh chóng phát tán làm Hoắc Ác Du mất sạch thể diện. Chẳng cần biết Hoắc Ác Du có suy nghĩ gì đối với vấn đề này, dù sao thì trên lập trường của Hoắc phu nhân, chuyện này tuyệt đối là một sự sỉ nhục cực lớn.
Mã Lí Áo móc điện thoại ra, click mở app “Thế Gia Phổ” rồi tiếp tục vui sướng chia sẻ với Tô Hoài Cẩn quả dưa mà cậu chàng vừa ăn được: “Ông thấy topic thảo luận mới trên diễn đàn chưa?”
Tô Hoài Cẩn lắc đầu, đừng nói lướt diễn đàn, thật ra cậu còn rất hiếm khi dùng app, tài khoản của cậu cũng đã đưa luôn cho tên nhóc Mã Lí Áo thích hóng hớt buôn chuyện kia từ lâu rồi.
Mã Lí Áo là một thiếu niên thích ăn dưa với châm ngôn “Không hóng hớt chẳng bằng chết”, tuy rằng cậu chàng không xuất thân thế gia, song lại vì nguyên nhân gia đình mà từ nhỏ đã bị buộc phải sinh hoạt trong vòng quan hệ này, nên dĩ nhiên tâm hồn thích hóng hớt đủ loại chuyện máu chó thế gia cũng cứ thế mà xuất hiện. Song cũng do vấn đề về thân phận, Mã Lí Áo không thể đăng kí tài khoản trên app, sau khi được Tô Hoài Cẩn hào phóng mà đưa nick cho dùng, đam mê hóng hớt của cậu chàng mới được thỏa mãn.
Được cái là cậu bạn Mã Lí Áo này cũng rất đáng tin, chỉ đảm nhiệm vai trò công nhân vác dưa mà thôi, xưa giờ vẫn luôn hóng hớt chứ chưa từng dùng tài khoản của Tô Hoài Cẩn để đi chửi nhau.
Qua nhiều năm như vậy, giá trị tồn tại của cái tài khoản này vẫn luôn cực kỳ khiêm tốn, y hệt acc chết.
Mà trái dưa siêu nặng lúc nãy Mã Lí Áo nhắc đến trên diễn đàn đã bị xóa.
Tốc độ xóa bài quả thực khiến quần chúng nhân dân phải tặc lưỡi, cũng làm lòng dạ hóng chuyện của mọi người càng bị khơi lên nhiều hơn, đã có không ít người đăng bài hỏi xem có phải bản thân đã bỏ lỡ chuyện gì hay không, với cả làm sao mới có thể ăn được trái dưa này, còn thề thốt sẽ tuyệt đối không để lộ tin ra ngoài, thậm chí quá đáng hơn thế còn có “Di nguyện của bạn trai cũ mị chính là được ăn trái dưa này”.
Trong khi diễn đàn còn đang kêu trời khóc đất khắp nơi, Mã Lí Áo lại cực kỳ kiêu ngạo mà ưỡn bộ ngực chẳng được mấy thịt của mình lên, quay sang bảo Tô Hoài Cẩn: “Mau, nhà mi còn không tới mà tạ ơn trẫm đi, trẫm nhớ không thiếu thứ gì, để trẫm kể lại cho mi nghe, tuyệt không sai dù chỉ một li!”
Trên phương diện hóng hớt này, Mã Lí Áo vẫn luôn cực kỳ nhạy bén, hơn nữa đầu óc còn thuộc dạng đã gặp thì không thể quên.
Tô Hoài Cẩn: “…” Thật ra cậu cũng không thích hóng chuyện đến thế, song vì muốn hùa theo bạn tốt, Tô Hoài Cẩn vẫn cười nói, “Mong được bệ hạ giải thích.”
“Thật ra bài đăng vừa xóa cũng không phải bài đầu tiên, mấy người kia hóng muộn quá.”
“Nội dung của bài đầu tiên chính là, có tin đồn cho rằng đã từng có người thành công lọt vào mắt xanh của nhà họ Hoắc!”
Tim Tô Hoài Cẩn đập “Thịch” một phát, bởi tin này hiển nhiên là đang nói cậu, đừng bảo là do nhà chú hai cậu không cam lòng với kết quả, muốn lộ chút tiếng gió trên “Thế Gia Phổ” để biến giả thành thật đấy nhé? Song cậu càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này rất giống với tác phong của chú thím nhà mình.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
“Nhưng mà!” Mã Lí Áo luôn thích thở hổn hển khi nói chuyện, đại khái là muốn tạo ra một cú xoay chuyển tình thế chấn động đất trời, “Người nọ lại từ chối Hoắc Ác Du tận hai lần!”
“Kích thích không? Ngầu không? Có hết hồn không?”
“Đúng là đầu óc bị búa đập mà!”
Tô Hoài Cẩn bừng tỉnh, dù cho cậu không tham gia vào chuyện này, song cũng đã mường tượng được gần hết mọi thứ. Không có gì bất ngờ thì bên đầu tiên thả tiếng gió ra hẳn là người chú thím muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng của cậu, còn nhóm người vội vã vào mỉa mai Hoắc Ác Du bị từ chối kia chắc là thủy quân do Hoắc phu nhân hoặc chị bà ta thuê, nhưng về tin tức Hoắc Ác Du bị từ chối tận hai lần kia…
Cái này thì Tô Hoài Cẩn lại không chắc lắm, bởi rõ ràng tin này đang gộp lẫn cả lời từ chối của cậu và việc đào hôn của Tô Minh Châu, song làm thế thì được gì chứ?
Trong khi Tô Hoài Cẩn còn đang rơi vào trầm tư, Mã Lí Áo đã yên tĩnh vùi mình vào sofa mà ăn gà, loa điện thoại thường xuyên phát ra những âm thanh chiến đấu dữ dội, Tô Hoài Cẩn cũng trưng ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc mà vượt qua đống mưa bom bão đạn ấy.
Trải nghiệm cảm giác nhảy dù mỗi năm phút một lần, luôn khiến cho thời gian chơi game trôi nhanh hơn rất nhiều.
Chờ đến khi Tô Hoài Cẩn sực tỉnh, Mã Lí Áo cũng bận rộn mà quăng điện thoại qua một bên, lại gần cậu rồi chỉ vào đống tài liệu trên mặt bàn: “Ông lại điền đơn xin quỹ từ thiện hả? Lần này là chỗ nào vậy?”
Trước đây Tô Hoài Cẩn cũng đã không ít lần điền đơn xin quỹ, song tiếc là chẳng có lần nào được thông qua, nguyên nhân không phải là do bệnh của em trai cậu không đủ nghiêm trọng, cũng không phải do hoàn cảnh hai anh em không đủ đáng thương, mà là do… xuất thân thế gia của bọn họ.
Cái danh hiệu thế gia này hệt như một con dao hai lưỡi, người bình thường sẽ vì nó mà đánh giá cao bạn, nên tiền lương của Tô Hoài Cẩn cũng có phần nhỉnh hơn so với các đồng nghiệp, song đồng thời nó cũng sẽ khiến con người ta vụt mất rất nhiều cơ hội. Cũng không phải hội đồng quỹ từ thiện không tin rằng có người xuất thân thế gia mà cũng rơi vào cảnh sa sút cần hỗ trợ, song dù cho họ có tin thật, thì họ vẫn sẽ vì tránh tị hiềm mà gạch tên hai anh em cậu.
Nếu chú thím cậu là người dùng đủ mọi cách để tồn tại được trong cái vòng này, thì Tô Hoài Cẩn lại là người tìm trăm phương ngàn kế để có thể thoát ra.
Nhưng cuối cùng thì bây giờ cậu vẫn mang trên người cái danh thế gia.
Mã Lí Áo đã chứng kiến rất nhiều lần bạn tốt của mình tràn đầy hi vọng, rồi lại lần lượt phải thất vọng, cậu chàng bèn lựa lời mà lo lắng: “Tục ngữ nói rồi, chẳng có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền!”
“Đây là lần cuối.” Tô Hoài Cẩn nói với cậu chàng, “Nếu lần này vẫn không được nữa, tôi sẽ từ bỏ.”
Tô Hoài Cẩn vừa làm công việc giao đồng hồ điện tử, vừa kiên nhẫn mà đợi tin hết ba ngày, trong thời gian đấy cậu cũng không liên lạc với Hoắc Ác Du lần nào, đối phương cũng không chủ động liên hệ cậu. Song thật ra có một lần Tô Hoài Cẩn vô tình bấm vào khung chat WeChat với Hoắc Ác Du, phát hiện dòng thông báo “Đối phương đang nhập tin nhắn…” cứ hiện lên mãi, cậu còn ngồi đợi người nọ một chút, nghĩ rằng chắc đối phương định nói chuyện gì với mình, kết quả là chờ mãi cũng không thấy tin nhắn nào gửi đến.
Vào buổi tối của ngày thứ ba, rốt cục thì Tô Hoài Cẩn cũng mơ thấy giấc mơ chân thật kia một lần nữa.
Nội dung lần này lại là một cảnh trong [Não anh], một cảnh… đạo đức gia đình của đồng nhân văn.
Vừa mới lên sân, Tô Hoài Cẩn và em trai cậu đã đang ngồi trong nhà họ Hoắc, khung cảnh vẫn quen thuộc như trong ký ức, song người xung quanh thì lại vô cùng xa lạ, mãi một lúc sau cậu mới thấy cái vị Hoắc Ác Du cuối cùng cũng trông giống một tên tổng tài bá đạo kia đi xuống từ trên tầng, mặt mũi đối phương giận dữ đùng đùng, nện bước cực nhanh, hệt như đang bay.
Hoắc Ác Du với dáng vẻ này khiến cho Tô Hoài Cẩn cảm thấy cực kỳ xa lạ, cũng khiến cho cậu không khỏi nhớ tới tên tra công sẽ thực sự xuống tay đánh người trong truyện gốc kia.
Tô Hoài Cẩn đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị, đánh thì đánh đi, ai sợ ai, đều là đàn ông cả, tuy vẻ ngoài cậu không được thuyết phục cho lắm, nhưng cậu đánh đấm cũng rất đau đó!
Chỉ thấy Hoắc Ác Du bước một bước thật dài, nháy mắt đã vọt tới trước mặt Tô Hoài Cẩn, kéo theo cơn thịnh nộ cùng khí thế sấm vang chớp giật, thoạt nhìn còn rất giống một con khủng long bạo chúa thực thụ.
Hoắc Ác Du chỉ tay vào nhóc con Tô Giác, lại nói với Tô Hoài Cẩn: “Em đừng hòng bỏ anh và con!”
Tô Hoài Cẩn: “… Hả?”
Hoắc Ác Du bế Tô Giác xinh xắn đáng yêu lên, kêu trời trách đất mà hỏi cậu: “Tô Hoài Cẩn, em có còn là con người không? Em xem anh đã vì em mà sinh con, đứa nhỏ cũng đã lớn ngần này rồi mà em còn định bỏ rơi cha con anh mà đi ư?”