Anh Hiểu Ý Tôi Mà Đúng Không

Chương 10: Thiết lập tính cách của anh có mười chỗ hơi sai



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: MegCái gọi là giá trị con người trăm vạn trong miệng giảng viên hướng dẫn kia, cũng chỉ là nhận thức ngoài mặt của việc cậu kết hôn mà thôi, còn trên thực tế thì tài khoản ngân hàng của Tô Hoài Cẩn vẫn đang là kiểu mật mã sáu chữ số, tài sản ba chữ số.

Việc nhà trường không thể tiếp tục xin trợ cấp cho Tô Hoài Cẩn cũng không khác gì việc các quỹ từ tiện không thể duyệt hồ sơ của cậu, chẳng phải do tình huống của cậu không đủ khó khăn, mà là do rủi ro của việc này quá lớn, mọi người đều không muốn rước nợ vào người. Trên đời này nhiều người có hoàn cảnh khó khăn như vậy, bọn họ vốn cũng chỉ làm tốt công việc của mình mà thôi, sao phải vì một Tô Hoài Cẩn mà đi đối mặt với mưa gió từ phía dư luận chứ?

Tô Hoài Cẩn vẫn cứ nghèo rớt mồng tơi như cũ, cuộc hôn nhân đột ngột ập tới này hệt như cái mác thế gia gắn trên người cậu, ngoại trừ khiến sinh hoạt của cậu càng thêm gian nan trắc trở thì chẳng hề mang lại chút ích lợi nào.

Thành thật mà nói, quãng thời gian B đại xin trợ cấp cho sinh viên khó khăn mang cái mác thế gia là Tô Hoài Cẩn cũng đã phải gồng gánh áp lực rất lớn. Trong một môi trường đại học sở hữu bầu không khí học tập nghiêm túc như B đại, Tô Hoài Cẩn với thành tích cá nhân nổi trội như thế mà cũng phải vất vả lắm mới vững bước được trước miệng lưỡi dư luận, song một khi đã đề cập tới khía cạnh khác… Chỉ nhắc riêng về cái giá trị con người này thôi, cũng đã hoàn toàn không thể khiến người đời tin tưởng.

Nghĩ đến đây, Tô Hoài Cẩn thật sự không cách nào nhẫn nhịn tiếp được nữa.

Nhân vật thụ chính trong truyện gốc lúc nào cũng phải ẩn nhẫn chịu đựng như là đang có “nỗi khổ tâm”, cứ như đang tồn tại một “Thanh gươm của Damocles” treo trên đỉnh đầu, cũng chính điều này đã khiến Tô Hoài Cẩn mỗi giây mỗi phút đều cực lực nhắc nhở bản thân, tuyệt đối không được biến thành dáng vẻ ấy.

Có chỗ nào thiệt thòi, cậu nhất định sẽ lên tiếng.

Có việc gì hiểu lầm, cậu sẽ giải thích ngay lập tức!

Song còn chưa đợi Tô Hoài Cẩn kịp mở miệng, giảng viên hướng dẫn đã đi trước một bước mà nói —

Đường đời của Tô Hoài Cẩn thật sự quá nhấp nhô, và đúng là quãng thời gian qua là những tháng ngày không hề thoải mái chút nào, song đồng thời cậu cũng đã gặp được rất nhiều người chịu vươn tay về phía mình. Người đầu tiên chính là vị giáo viên chủ nhiệm rất biết đối nhân xử thế hồi cấp ba, và người thứ hai chính là giảng viên hướng dẫn trên đại học này đây.

“Trò Tô à, em đừng lo lắng vội, cô rất tin tưởng nhân phẩm của em, đây cũng chính là lý do cô bí mật nói chuyện này với em trước.” Giảng viên hướng dẫn cũng có một cậu con trai trạc tuổi Tô Hoài Cẩn, nên cô vô thức cảm thấy rất thương cậu sinh viên này, “Bây giờ vẫn còn cách đợt đánh giá cuối kỳ một khoảng thời gian, không cần biết chuyện em kết hôn là do hệ thống xuất hiện sai sót hay là ngoài đời xảy ra nhầm lẫn, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề này trước đợt đánh giá cuối kỳ, em vẫn có thể tiếp tục nhận trợ cấp.”

Cô cực kỳ tích cực vạch kế hoạch giúp cậu: “Nên việc trước mắt chúng ta cần làm bây giờ, là tìm hiểu thực hư về chuyện kết hôn của em.”

Theo quy định của [Luật Hôn Nhân]: “Độ tuổi kết hôn của đàn ông không được trước 22, phụ nữ không được trước 20.”

Tô Hoài Cẩn năm nay mới mười chín, nên chưa cần bàn tới việc hành vi của người đứng sau dàn xếp có vi phạm pháp luật hay không, thì bản thân cuộc hôn nhân này cũng đã bất hợp pháp rồi.

“Nhưng cô cũng đã tìm hiểu thêm…” Nữ giảng viên bật giao diện của [Luật Hôn Nhân] ra, kéo xuống phần bổ sung một loạt các chi tiết của độ tuổi kết hôn, “Để tôn trọng những bất đồng trong phong tục tập quán của thế gia và dân tộc thiểu số, [Luật Hôn Nhân] hiện hành quy định như sau, đối với một vài trường hợp đặc biệt, pháp luật sẽ có ngoại lệ với độ tuổi kết hôn của đương sự.”

Ví như…

Đại hội đại biểu nhân dân địa phương của các dân tộc tự trị[1], có quyền đưa ra những quy định linh hoạt để phù hợp với hoàn cảnh gia đình cụ thể của địa phương đó — Trích dẫn từ Baidu.

[1]Khu tự trị của Trung Quốc là các đơn vị hành chính tương đương tỉnh và là nơi các sắc tộc thiểu số ở Trung Quốc có số lượng lớn trong đó có một sắc tộc thiểu số nào đó có số lượng vượt trội. Theo hiến pháp Trung Quốc, các khu tự trị có quyền lập pháp cao hơn so với các tỉnh, song trên thực tế chính quyền các khu này không có nhiều quyền lực hơn so với chính quyền các tỉnh. Hiện Trung Quốc có 5 khu tự trị là:

Khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây

Khu tự trị dân tộc Duy Ngô Nhĩ Tân Cương

Khu tự trị dân tộc Hồi Ninh Hạ

Khu tự trị Nội Mông Cổ

Khu tự trị Tây Tạng.

Tương tự như thế, những gia đình thuộc dòng dõi thế gia hoàn toàn có thể dựa vào lịch sử gia tộc hoặc tình huống đặc thù của bản thân để thay đổi một vài điều kiện trong việc kết hôn.

Nói thẳng ra thì đây chính là một trong những đặc quyền của thế gia, còn là loại đặc quyền được ghi hẳn vào bộ luật phát hành. Vì vấn đề duy trì đời con cháu sau này, cũng như tránh cho việc dòng chính và dòng thứ xảy ra chuyện tranh chấp tài sản, thế gia có thể kết hôn sớm trong những tình huống đặc biệt.

“Lúc tìm hiểu về độ tuổi kết hôn, cô cũng phát hiện thêm được một vài chuyện của thế gia… khá khác người thường, cũng không biết trò đã nghe bao giờ chưa.” Nữ giảng viên cảm thấy rất nhức đầu với vấn đề này, trước đây cô cũng đã từng dẫn dắt không ít sinh viên có xuất thân thế gia, nhưng phần lớn đều là kiểu con cưng của trời, rất tùy ý kiêu ngạo, chứ chưa một ai giống như trò Tô Hoài Cẩn đây, dường như cậu sinh viên này hoàn toàn không biết gì về những đặc quyền của thế gia mà bản thân có thể dùng, hoặc cũng có thể là cậu không cảm thấy những đặc quyền ấy có gì đáng tự hào.

Mặt mũi Tô Hoài Cẩn mờ mịt, giờ cậu cũng đã đoán được kẻ đứng ra gây rối trong chuyện này là ai, song lại thật sự không biết đối phương đã dùng cách gì để thành công.

Thế gia tuy là có đặc quyền, nhưng chuyện một tay che trời chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như thế này thì rất bất khả thi, thậm chí Tô Hoài Cẩn còn nảy ra một suy nghĩ táo bạo, rằng liệu cậu có thể mượn chuyện lần này để báo cảnh sát được hay không.

Song suy nghĩ này của cậu rất nhanh đã bị [Điều Lệ Đặc Thù Của Thế Gia] làm cho tan thành mây khói.

[Điều Lệ Đặc Thù Của Thế Gia]  là một bộ luật không phổ biến nhưng lại rất đặc biệt, cũng là một thứ vớ vẩn chỉ tồn tại trong thế giới sách truyện không có thật này, nó là bản cải biến của [Thế Gia Gia Huấn] xuất hiện trước công nguyên, rất nhiều luật lệ ghi bên trong đã không còn áp dụng được vào xã hội hiện đại ngày nay nữa, nên việc thay đổi và điều chỉnh dĩ nhiên là phải có, song vấn đề noi theo những hủ tục xa xưa ấy cũng không thiếu, rất nhiều những luật lệ cổ hủ bị lên án vẫn đang được giữ lại cho đến tận ngày hôm nay.

Ví như… quan niệm “Lệnh cha mẹ, lời bà mối” về chuyện cưới hỏi.

Theo lời nói của giảng viên hướng dẫn, ký ức của Tô Hoài Cẩn cũng dần dần hiện về, chuyện này phải lội ngược lại hai năm trước, bởi vì thế gia vẫn tiếp tục giữ lại hủ tục đi ngược với tinh thần tự do kết hôn này, trên mạng vì thế mà nổ ra một trận mưa bão kéo dài rất lâu.

Ngòi nổ của đợt tranh cãi ấy là vụ nhảy lầu tự sát của một cô gái có xuất thân thế gia, lý do đưa ra quyết định tự tử là vì không muốn khuất phục trước cuộc liên hôn do gia tộc sắp xếp.

Song xót xa ở chỗ, tuy cuối cùng cô gái ấy đã được cứu sống, nhưng cuộc hôn nhân gia tộc kia vẫn được tiến hành theo tục lệ “tam thư lục lễ”[2] dưới sự mong muốn của cả nhà đôi bên, còn là kiểu được pháp luật công nhận. Thậm chí ngay cả cô dâu còn vì phải nằm tĩnh dưỡng trên giường bệnh mà không thể tham dự hôn lễ của chính bản thân mình, nên những kẻ thật sự vui mừng vì cuộc hôn nhân ấy, hẳn là chỉ có hai gia tộc kia mà thôi.

[2]“Tam thư lục lễ” chính là nguyên tắc hơn 60 năm trước khi mọi người cử hành hôn lễ cần phải tuân theo. Bất kể là hoàng gia hiểu quý hay là người dân áo vải đều phải chiểu theo phép tắc này đối đãi với sự kiện trọng đại của cả đời người. Còn có thể đạt được yêu cầu của “Tam thư lục lễ” một cách hoàn mỹ không thì còn phải xem tương lai hôn nhân này có mỹ mãn hay không.

Cái gọi là Tam thư là chỉ Sính thư, Lễ thư và Nghênh thân thư. Sính thư giấy viết định thời gian việc thành hôn, được coi như bản khế ước đính hôn. Lễ thư là giấy viết các việc khi làm hôn lễ cho nhà gái, giấy có viết số lượng và tên gọi các lễ vật. Nghênh thân thư là giấy ghi thời gian đón dâu chính thức.

Cái gọi là Lục lễ là chỉ Nạp thái (lễ đặt vấn đề hôn nhân, dạm ngõ), Vấn danh (lễ hỏi tên tuổi, thân thế), Nạp cát (lễ tiếp nhận xem tuổi hai bên, đính hôn), Nạp chinh (lễ nhận lễ vật), Thỉnh kỳ (lễ định ngày cưới), Thân nghênh (lễ rước dâu).

Mặc kệ dư luận có dậy sóng như thế nào trên mạng, đặc quyền này vẫn chưa bị loại bỏ khỏi [Điều Lệ Đặc Thù Của Thế Gia].

“Cô nghĩ có khi nào là…” Mặt mũi nữ giảng viên đầy vẻ xấu hổ, trong một xã hội hiện đại mà luật pháp đang ngày càng hoàn thiện hơn như bây giờ, lại vẫn tồn tại những tục lệ phong kiến cổ hủ như vậy, làm cô không khỏi cảm thấy vô lý, song đồng thời trong lòng cũng vô cùng đau xót, có khi nào người dân đã thờ ơ trước vấn đề này từ lâu rồi hay không, “Gần đây gia đình em có sắp xếp cho em tham gia hoạt động nào tương tự như thế này không?”

Tô Hoài Cẩn cực lực khiến cho bản thân bình tĩnh lại, một hồi lâu sau cậu mới vất vả bật ra được một chữ: “Có.”

Khó trách nhà chú hai cậu dạo gần đây lại im hơi lặng tiếng đến thế, chẳng phải là do bọn họ đang tìm cách bày trò, mà là vì đã tìm được lối tắt để lợi dụng được chiêu trò khác rồi.

— Cha của Tô Hoài Cẩn.

Là người cha đã thối nát nhầy nhụa chẳng khác gì một đống sình kia của cậu, chỉ cần bố thí cho ông ta chút tiền thôi, đừng nói là bán con, có khi bảo ông ta ra tay sát hại cha mẹ ruột của mình cũng được ấy chứ.

Giảng viên hướng dẫn cũng rất khó chịu, song cô vẫn phải làm tròn trách nhiệm khuyên bảo sinh viên: “Trò Tô, trò Tô à, em nghe cô nói đã.”

“Cô đã hỏi ý kiến một người bạn làm luật sư rồi, cô ấy bảo đối với trường hợp hôn nhân như của em, chỉ cần đưa ra được bằng chứng rằng cuộc hôn nhân này có tồn tại hành vi trái pháp luật, là vẫn có thể hủy hôn bằng việc kháng cáo lên tòa được.”

“Ví dụ như thế này, em thử nghĩ kĩ lại xem, tại sao những người đó lại lấy được thông tin cá nhân của em?”

Tuy đã nói là “Lệnh cha mẹ, lời bà mối”, song nếu không lấy được thẻ ID của đương sự, cũng như sổ hộ khẩu và báo cáo sức khỏe thì không thể nào xử lý được thủ tục đăng ký kết hôn.

“Nếu có hành vi bất hợp pháp tương tự như ăn trộm…” Giảng viên hướng dẫn rất chu đáo dẫn đường cho Tô Hoài Cẩn, tuy rằng lời này của cô đã có thể coi như là không thích hợp cho lắm, song cô lại không kìm lòng được.

“Nếu chỉ là bản sao chép thì có được không?” Tô Hoài Cẩn ngả ập người lên ghế, tuy rằng trong lòng cậu đã sớm biết kết quả, song cậu vẫn muốn đấu tranh vùng vẫy.

Nữ giảng viên có hơi do dự, theo lý thuyết thì hẳn là không thể, song thực tế thì đặc quyền của thế gia có thể lớn đến mức nào, một người bình thường như cô hoàn toàn không thể xác định được.

“Nếu là bản sao thì hẳn là bọn họ có.” Tô Hoài Cẩn vừa mới gửi đơn đăng ký đến quỹ từ thiện Thiên sứ nhỏ thuộc tập đoàn nhà họ Hoắc cách đây không lâu, trong hồ sơ cái gì cũng có, bao gồm cả ảnh điện tử và chữ ký của cậu.

Chuyện kết hôn của Tô Hoài Cẩn đến đây coi như đã rõ ràng.

Chú thím của cậu tìm được ông cha cờ bạc be bét kia, lại kết hợp với quyền thế của nhà họ Hoắc cùng với tác động của [Điều Lệ Đặc Thù Của Thế Gia], thúc đẩy cuộc hôn nhân này.

Điều duy nhất mà Tô Hoài Cẩn vẫn chưa nghĩ thông, chỉ còn có lý do tại sao nhà họ Hoắc lại chịu giúp đỡ chú thím cậu. Nếu những gì cậu phân tích trước kia là đúng, vậy mẹ kế của Hoắc Ác Du căn bản không muốn hắn kết hôn, bà ta chỉ muốn sắp xếp cho Hoắc Ác Du đi xem mắt với những người mà trong mắt bà ta là thuộc tầng lớp “hạ đẳng” hòng nhục nhã hắn mà thôi.

Việc Hoắc Ác Du phải kết hôn với một người có bát tự phù hợp, hẳn là một chuyện khá bí ẩn song lại rất quan trọng trong nhà họ Hoắc.

Vậy thì rốt cuộc thứ gì đã khiến Hoắc phu nhân đổi ý?

Hoặc là…

Tô Hoài Cẩn cụp mắt xuống, hoặc là Hoắc Ác Du thật ra vẫn là tên tra công kia, hai lần gặp gỡ trong mơ ấy của cậu căn bản không thể nói lên được điều gì.

Giảng viên hướng dẫn rót một ly nước ấm cho Tô Hoài Cẩn, để cậu bình tĩnh lại một chút, cũng nghiêm túc suy xét xem nên giải quyết như thế nào.

Đúng lúc này, Hoắc Ác Du cũng đã tới được B đại.

Hắn khoác trên người một bộ vest đen, sơ mi xám, cà vạt xanh lam, là kiểu suit ba mảnh[3] cực kỳ thường gặp, song lại khiến Hoắc Ác Du toát ra vẻ thành thục và ổn trọng khác hẳn người thường, đấy là nếu bỏ qua việc hắn còn đang thở dốc nhẹ sau khi chạy thẳng một mạch đến văn phòng của giảng viên.

[3]
chapter content


Đi theo sau Hoắc Ác Du còn có cậu em họ ruột Lâu Hữu Lâu, và cô em họ không có quan hệ huyết thống, Đường tiểu thư.

Lâu Hữu Lâu chặn lại vị Đường tiểu thư rõ ràng đang có chuyện muốn nói kia ở trước cửa.

Song cô nàng vẫn cố chấp lên tiếng: “Anh cũng thấy rồi chứ anh họ? Đây là bộ mặt thật của Tô Hoài Cẩn đấy! Bề ngoài thì cậu ta giả vờ từ chối kết hôn với anh, song sau lưng lại ngấm ngầm hợp tác với chú mình để làm ra loại chuyện bẩn thỉu này, khiến anh cứ thế mà thành người đã kết hôn! Anh đừng tiếp tục để cậu ta lừa nữa!”

Cô nàng họ Đường này xem ra… cũng là ngốc tới độ hiếm thấy, giữa cả một nhà ai ai cũng bụng dạ khó lường mà IQ còn có thể thấp tới trình độ tinh tế thoát tục nhường này.

Song liên hệ với truyện gốc [Bá tổng], Tô Hoài Cẩn hoàn toàn không thắc mắc vì sao Đường tiểu thư sẽ nhìn nhận mọi chuyện theo hướng đấy, điều duy nhất khiến cậu kinh ngạc lúc bấy giờ, là sao Lâu Hữu Lâu có thể vừa bình tĩnh vừa nói năng rõ ràng như vậy.

Lâu Hữu Lâu đang hỏi vặn lại Đường tiểu thư: “Việc gì Tô Hoài Cẩn phải liều mạng đắc tội anh tôi để la liếm lì lợm kết hôn với ảnh? Cậu ta có âm mưu gì chứ? Cũng đâu có lấy được tiền.”

Liên hôn giữa thế gia vô cùng rắc rối phức tạp, cũng vì thế cho nên pháp luật trực tiếp quy định rằng tài sản của mỗi người sẽ chỉ thuộc quyền sở hữu của người đó, ngoại trừ trường hợp sau khi cả hai lấy nhau, quyết định mở một tài khoản ngân hàng chung, đôi bên cùng trích năm mươi phần trăm tài sản riêng vào đó, song quan niệm về tài sản rất đỗi bình thường với tầng lớp dân thường này, lại không quá phổ biến trong nội bộ thế gia.

“Cậu ta âm mưu gì ư? Đương nhiên là thèm muốn cơ thể anh họ chứ còn gì! Cậu ta chính là đồ đê tiện!”

Hoắc Ác Du vốn cho rằng khí chất của bản thân cực kỳ hoàn hảo ổn trọng, song câu nói kia vẫn khiến hắn vấp chân suýt thì gục ngay tại chỗ, vị tổng tài bá đạo chỉ trong giây lát đã để lộ bản chất như sói của mình, hắn quay đầu gào to một câu: “Là tôi thèm muốn em ấy, không thể có chuyện em ấy thèm muốn tôi được!”

Tô Hoài Cẩn: “…”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.