Đếm ngược ngày trở về, còn 26 ngày.
Ngoài ý muốn sao? Cũng không hẳn. Nhưng nếu nói không phải ngoài ý muốn thì dường như lại có chút ngoài ý muốn.
Hạ Dĩ Đồng ra sức lắc đầu, cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng dẹp yên các tạp âm vang lên trong tai mình, nhìn cô không chớp mắt: "Chị có thể nói lại một lần nữa không?"
Lục Ẩm Băng nhìn hành động này của đối phương có chút buồn cười, trong lòng lại nảy ra ý định muốn trêu chọc đối phương, nhưng vào thời điểm mấu chốt, cô đã cố gắng kìm nén lại ý muốn này, sau này có thể trước được, ngày tháng còn dài.
Lục Ẩm Băng nhìn vào mắt cô: "Chị nói, tháng sau chị sẽ về nước đóng phim với em."
Từ khóa lần này không chỉ có" về nước" mà còn có "đóng phim".
Hạnh phúc đến quá đột ngột khiến Hạ Dĩ Đồng cảm thấy có chút choáng váng.
Lục Ẩm Băng đoán chừng trạng thái tinh thần hiện tại của Hạ Dĩ Đồng có thể biến chiếc SUV thành chiếc máy cày nông thôn ngày chưa, nhảy nhót cả đường, nên cô đành lên tiếng nhận việc lái xe về.
Hạ Dĩ Đồng cười phớ lớ cả ngày, muốn chia sẻ tin vui với Tiết Dao và Lai Ảnh. Cô còn chu đáo hỏi ý kiến Lục Ẩm Băng trước: "Tại sao phải nói với họ? Không được nói, để chị trở về dọa cho bọn họ hú hồn hú vía."
Cái này rất phù hợp với tính cách của Lục Ẩm Băng.
"Tiện thể," sau khi hưng phấn của Hạ Dĩ Đồng hạ nhiệt, mới nhớ ra vấn đề mấu chốt: "Cả hai bệnh của chị đều khỏi rồi à?"
"Chị chưa từng bị trầm cảm. Còn về trí nhớ, nó không còn tốt như xưa nhưng cũng không tệ nhưu trước. Chị phải thử diễn xuất.", Lục Ẩm Băng nói, "Cùng lắm thì phải làm việc nhiều hơn, công việc khó khăn hơn. Nỗi đau cỏn con này không tính là gì. Trước kia chị..."
Lục Ẩm Băng kể về những năm tháng thịnh vượng trong quá khứ của cô, chẳng hạn như việc ngâm mình trong hồ bằng vào giữa tháng 12 âm lịch, cưỡi ngựa đến mức không thể đi được, càng không cần bàn về việc đóng phim, cô điềm tĩnh nói, trong miệng ngậm viên kẹo của Hạ Dĩ Đồng.
Trước đây luôn không thích nhắc tới, có lẽ con người càng già đi, à không, càng trưởng thành, họ thích ôn lại quá khứ, rất thích Lục Ẩm Băng như này. Lúc nói đến quãng thời gian vất vả, một nụ hôn và một cái ôm để an ủi.
Hạ Dĩ Đồng nghĩ nếu như cô sinh ra sớm hơn vài năm, bước vào giới giải trí sớm hơn vài năm, thì có lẽ cô đã có thể tham gia vào quá trình trưởng thành của Lục Ẩm Băng, xuất hiện trong những năm tháng đẹp đẽ nhất của chị ấy. Nhưng cô chợt thông suốt, Lục Ẩm Băng đã trưởng thành rồi, cũng giống như cô vậy, kể từ lần đầu tiên gặp gỡ, đó là những năm tháng tuyệt vời nhất của cuộc đời.
Vào buổi tối, sau khi Hạ Dĩ Đồng đã xin phép Lục Ẩm Băng, cô không thể không chia sẻ tin vui cho Phương Hồi và Tiểu Tây. Ngoại trừ Hạ Dĩ Đồng ra, người vui vẻ nhất chính là Tiểu Tây, nàng nhảy vào trong vòng tay Lục Ẩm Băng, nói: "Em tiếp tục làm trợ lý cho cị được không, chị gái nhỏ?"
Lục Ẩm Băng bị nàng đẩy đến lảo đảo lùi ra sau, nhanh chóng đẩy nàng ra xa, nàng lại rơi vào vòng tay Hạ Dĩ Đồng: "! ! !"
Lục Ẩm Băng tức giận mà không có chỗ xả.
Là do Tiểu Tây sau khi yêu thì trở nên mạnh bạo hơn, hay là do Lục Ẩm Băng hiện tại không có sức cầm dao nên Tiểu Tây mới to gan lớn mật như thế. Xem ra tới lúc cần lấy lại uy vũ rồi.
Lục Ẩm Băng: "Tối nay đấu địa chủ."
Hạ Dĩ Đồng: "Trong nhà không có bài,"
Lục Ẩm Băng nhìn Tiểu Tây: "Không cần, chơi trực tuyến."
Tiểu Tây: ". . ."
Run rẩy.
Phương Hồi: ". . ."
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Cả hai đều biết được Lục Ẩm Băng có sở thích chơi đấu địa chủ từ miệng người yêu mình, và một trong số họ phải "hầu hạ" cô làm điều đó vì cô quá lười để động tay. Dựa theo mức độ tức giận hiện tại của Lục Ẩm Băng...
Lục Ẩm Băng bổ sung: "Hôm nay chị muốn chơi, ngày mai cũng muốn chơi, ngày kia cũng muốn chơi, chừng nào còn ở nước ngoài, mỗi ngày đều muốn chơi."
Hổ không gầm lại tưởng là hello kitty à?
Tiểu Tây: ". . . Lục lão sư, trực giác em đột nhiên nói với em rằng hiện tại ba mẹ đang rất nhớ em, cực kỳ siêu cấp vô cùng nhớ em, muốn em đi chơi vài ngày rồi về nước ngay, vả lại em cũng không xin nghỉ phép lâu như vậy."
Phương Hồi nhìn Hạ Dĩ Đồng cầu cứu, nhưng Hạ Dĩ Đồng nhún vai tỏ ý bản thân bất lực.
Chị Băng giang hồ muốn thét ra lửa, cô còn có cách nào cơ chứ? Mà Tiểu Tây khi nãy va vào người Lục Ẩm Băng hơi quá đà, bây giờ Lục Ẩm Băng vẫn đang là bệnh nhân mà --- đầu có bệnh thì vẫn tính là bệnh! Va vào người người ta mạnh vậy, lỡ chấn động đến não thì sao. Đúng là gần đây Tiểu Tây có phần không biết điều, nên gõ mấy cái cho tỉnh.
Tiểu Tây cầu cứu bất thành, cơm nước xong xuôi thì bị Lục Ẩm Băng túm về phòng chơi đấu địa chủ.
Không tới phòng sách, Lục Ẩm Băng muốn bản thân thoải mái, sẽ không ngồi để phạt nàng, nên cô đã về phòng ngủ để có giường nằm.
Không đúng, cô đột nhận ra, từ khi nào việc Tiểu Tây chơi đấu địa chủ với cô lại bị coi là hình phạt? Trước nay không phải đều như vậy sao? Xem ra bản thân mình đúng là con người lương thiện, càng ngày càng tốt bụng, aiya.
Kể từ ngày Lục Ẩm Băng chìm đắm trong tình yêu, cô gần như đã gác lại sở thích này, cho nên tính đến hôm nay Hạ Dĩ Đồng mới may mắn được chứng kiến hoạt động "trứ danh" này.
Thành thật mà nói, tận mắt chứng kiến thì sẽ cảm thấy vui hơn.
Hạ Dĩ Đồng đang ngồi trên sofa đọc sách, thỉnh thoảng lại liếc nhìn, nhưng nụ cười trên mặt chưa từng biến mất. Cô cũng lén chụp một số bức ảnh và quay video bằng điện thoại, nhưng bị Lục Ẩm Băng phát hiện. Lục Ẩm Băng không những không cho phép cô xóa, mà còn tạo dáng xuất thần khiến Hạ Dĩ Đồng suýt thì bạo phát thú tính.
Phương Hồi đâu? Mắt không thấy tim không đau, đang ở tầng dưới, trong lòng thật ra không thấy bất bình. Không phải là không có tình cảm chị em thắm thiết giữa trợ lý và nghệ sĩ, quan hệ giữa cô và Hạ Dĩ Đồng cũng rất tốt, thỉnh thoảng cũng đùa giỡn với nhau. Nhưng Lục Ẩm Băng thì khác, cô không có nhu cầu làm chị em thân thiết với trợ lý của mình, càng không thích trợ lý cả gan trèo lên đầu mình, lần một lần hai thì có thể nể mặt mũi mà bỏ qua, nhưng đến lần ba bốn năm thì cần phải xem xét.
Đấu địa chủ à? Vốn dĩ là công việc của nàng. Hạ Dĩ Đồng ra ngoài, túi lớn túi nhỏ đều do Phương Hồi phụ trách, đi theo như tùy tùng hầu hạ, Tiểu Tây cũng vậy, cần nhớ rõ chức vụ của mình.
Gieo gió gặt bão, xong việc rồi thì vẫn phải dỗ dành chị ấy, để chị ấy không giận nữa.
Hai tiếng sau, Tiểu Tây dùng tay trái để xoa bóp tay phải, Phương Hồi mời nàng lên giường, xoa bóp giúp nàng, dự định an ủi trước rồi nói lý sau. Vừa mới dỗ được một nửa, tai lại nghe thấy tiếng thở trầm thấp, Tiểu Tây đã chìm vào mộng đẹp, vẫn còn cười, không thấy chút tức giận nào.
Cái đồ ngốc này.
Phương Hồi vứt tay nàng, vừa quăng xong thì lại chột dạ nhìn lên khuôn mặt của Tiểu Tây, thở phào, may mà không bị tỉnh giấc.
Mới vừa nằm xuống đã ngủ say như chết, thật sự tâm tư đơn thuần. Thật không dám tưởng tượng nếu bây giờ không phải cô kịp thời rước nàng về, thì không biết sau người con gái này sẽ bị kẻ nào bắt cóc, thậm chí nàng còn bán mình để giúp kẻ đó kiếm tiền cũng nên, cũng có lẽ là người ngốc có phúc của người ngốc, ai biết được?
Dù sao hiện tại đồ ngốc cũng là nàng.
Phương Hồi tắt đèn nằm xuống, Tiểu Tây lẩm bẩm một tiếng, quơ tay sờ lên người Phương Hồi, lẩm bẩm: "Cởi quần áo..."
"Vậy sao chị còn chưa cởi?" Phương Hồi cố ý ghé vào tai nàng thì thầm.
Tay Tiểu Tây lại ôm lấy vai mình, có phần ủy khuất nói: "Không cởi được..."
Phương Hồi: "Không sao, để em cởi giúp chị."
Tiểu Tây giơ hai tay lên, Phương Hồi nhanh chóng cởi hết quần áo của cả hai, đến chiếc quần nhỏ cũng không lưu luyến gì, cứ vậy cả hai ôm nhau ngủ.
Tầng trên thì không được yên tĩnh như vậy. Lục Ẩm Băng đã tắm xong, Hạ Dĩ Đồng thì chưa. Sau khi Tiểu Tây làm "culi" ở đây, Hạ Dĩ Đồng không thể vào phòng vệ sinh tắm rửa nên sau khi Tiểu Tây rời đi, cô mới có thể đi tắm.
Cô vừa nhắm mắt lại, tay Lục Ẩm Băng đã bắt đầu du ngoạn. Khi ngủ chạm vào cô là chuyện bình thường, không hẳn là vì ham muốn mà là vì cảm thấy thoải mái, Hạ Dĩ Đồng nhắm mắt cọ xát vào da thịt đối phương, ngáp một cái, cũng không quan tâm.
Cho đến khi Lục Ẩm Băng tách hai chân cô ra.
Hạ Dĩ Đồng cố gắng khép hai chân lại, thất bại, hỏi: "... Chị không định đi ngủ à?"
Lục Ẩm Băng: "Không phải em nói chị già rồi sao? Chị chỉ muốn chứng minh bản thân thôi."
"Em nói chị già khi nào?" Hạ Dĩ Đồng tò mò hỏi.
Lục Ẩm Băng: "Hôm qua, ngay khi về tới nhà thì em nói chị vậy, chê chị già rồi, não em có bị bệnh gì đâu mà trí nhớ của em còn kém hơn chị thế."
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Không phải, trí nhớ của cô không có vấn đề, nhưng cô không đặt tâm trí mình vào mấy việc lặt vặt này. Hơn nữa, cô còn tưởng rằng mọi chuyện đã được giải quyết ngày hôm qua, hóa ra là đang trực chờ cơ hội. Bên cạnh đó, Lục Ẩm Băng có thể nhớ kỹ câu nói này, chứng tỏ chị ấy đã ghim sâu nó đến mức nào.
Hạ Dĩ Đồng bàng hoàng.
Lục Ẩm Băng thấy cô vẫn im lặng, vẻ mặt phức tạp như đang khiển trách cô. Có phần tức giận, lại càng xấu hổ. Vì vậy, không đợi Hạ Dĩ Đồng nói tiếp đã hôn cô để cô im lặng, bởi vì nếu Hạ Dĩ Đồng mở miệng, cô sẽ tức chết.
Tóm lại, Lục Ẩm Băng đã thể hiện sức mạnh thể chất tốt của mình để chứng tỏ bản thân, không cần phải nói chi tiết về việc Hạ Dĩ Đồng quỳ xuống giường khóc lóc cầu xin.
Ngày hôm sau Hạ Dĩ Đồng không dậy, Lục Ẩm Băng phục vụ bữa sáng và bữa trưa tận phòng, Phương Hồi và Tiểu Tây ra biển chơi.
Buổi chiều, Hạ Dĩ Đồng xuống giường, ra ngoài bờ biển đi dạo, cô không dẫn theo Lục Ẩm Băng, trong lòng vẫn giận. Để đền bù, Lục Ẩm Băng đã chuẩn bị bữa tối thịnh soạn vào ngày hôm đó, một bữa tiệc toàn hải sản.
Hình phạt của Tiểu Tây đổi thành cách ngày một lần, bởi vì Lục Ẩm Băng muốn dỗ người, không thể lãng phí thời gian chơi cái kia. Tiểu Tây vui vẻ học được một bài học, liền ôm cổ Phương Hồi thơm lên má cô. Lục Ẩm Băng nhìn Hạ Dĩ Đồng đang ăn mà không thèm để ý đến mình, chỉ biết thở dài.
Ngay sau khi một ánh mắt nguy hiểm hướng về phía họ, Tiểu Tây và Phương Hồi cúi đầu im lặng, tập trung ăn uống.
Cuộc sống yên bình với những trận cãi vã nhỏ nhanh chóng trôi qua.
Hạ Dĩ Đồng thu dọn hành lý trở về nhà, Lục Ẩm Băng ngồi ở mép giường ra lệnh, Hạ Dĩ Đồng nhìn về phía tủ đầu giường, nói: "Đưa chị cái bình kia."
Lục Ẩm Băng nói cô cất cái bình vào vali.
Hạ Dĩ Đồng hỏi: "Chị chưa từng mở nó ra à?"
Lục Ẩm Băng: "Chị mở ra rồi còn, còn đếm hẳn hỏi, 49."
Hạ Dĩ Đồng lại nói: "Chị có bao giờ..."
Lục Ẩm Băng: "Có cái gì?"
"Không có gì, vẫn tốt." Hạ Dĩ Đồng cười nhẹ, ném cái bình lên rồi lại đỡ lấy nó.