Liễu Tranh aiya một tiếng, cười sặc sụa ngã người lên Lương Thư Yểu.
Lương Thư Yểu đẩy đầu cô ra, làm tư thế nâng dưa, hất cằm: "Đuổi theo đi, còn ngây ra đó làm gì?"
Lục Ẩm Băng lườm cô một cái, rồi đuổi theo.
Lương Thư Yểu: ". . ."
Chị em họ nhìn cô rồi cười, Lương Thư Yểu vuốt tóc Liễu Tranh: "Em nói xem chị tạo nghiệt gì vậy? Có lòng tốt nhắc nhở em ấy mà em ấy còn liếc chị nữa, sao cô chú lại có đứa con như này nhỉ."
Liễu Tranh rụt đầu khỏi móng vuốt của Liễu Tranh: "Có phải do cô chú sinh hay không thì em không biết, nhưng chị có thể tha cho đầu em không? Lông em đã rụng đến thưa thớt như vậy rồi, chị muốn em trọc luôn hay gì."
"Ầy, mấy người trẻ tuổi các em bây giờ đang thịnh hành triệt lông mà, không, là rụng tóc hả?" Lương Thư Yểu cười nói, "Có phải do chị không theo kịp ngôn ngữ hiện thời của các em không?" Nói rồi xoa tóc xù lên, ra vẻ tức giận.
Thật khiến người ta phẫn nộ, giới trẻ ngày nay phải chịu áp lực lớn trong công việc và cuộc sống, gặp phải vấn đề rụng tóc nghiêm trọng, nên đã lao vào quá trình chăm sóc tóc trước tuổi. Anh cả lớn tuổi nhất, vẫn chưa tới tuổi trung niên, đẹp trai nhiều tiền, điều phiền muộn duy nhất là đường chân tóc của anh ấy đang đứng trên bờ vực nguy hiểm; hai năm trước Lương Thư Yểu uốn tóc thẳng thành cong để trông tươi trẻ hơn; Liễu Tranh, mới hơn hai mươi tuổi đã bắt đầu dùng thuốc mọc tóc...
Ba người xắn ống tay áo chuẩn bị chiến đấu, lăm le lại gần Lương Thư Yểu...
Uỵch một tiếng, Lương Thư Yểu bị đẩy xuống đất: "Cứu mạng!"
Các bậc trưởng bối hiền hòa nhìn tiểu bối, tình cảm rất tốt, tuổi trung bình cũng đã hơn 30 rồi mà nhìn như một đám trẻ con đang nô đùa. Lương Thư Yểu khó nhọc vươn tay ra khỏi đám người, kêu gào: "Thật ra em cũng bị rụng tóc nghiêm trọng mà!"
Cuộc tiến công dừng lại, ba người giơ nắm đấm nhìn cô.
Lương Thư Yểu tranh thủ hít thở, thở hồng hộc đứng dậy khỏi đám người, nhìn bọn họ đắc ý nói: "Cơ mà sau khi có người yêu thì tóc mọc nhanh tới độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy."
Anh họ xắn ống tay âu phục: Cmn anh mày có vợ có con xong, tóc rụng đến đáng sợ.
Chị họ dùng dây buộc lại mái tóc lượn sóng của mình, nàng vừa mới chia tay bạn trai.
Liễu Tranh nhìn cô chằm chằm, giơ nắm đấm tấn công.
Đánh!
Lương Thư Yểu co giò bỏ chạy.
Tiếng cười đùa huyên náo nhanh chóng bao trùm cả căn biệt thự.
Lục Ẩm Băng nghe thấy loại âm thanh này, không khỏi nhíu mày, thứ khiến cho cô nhíu mày chặt hơn chính là Hạ Dĩ Đồng đang nằm trên giường giả vờ ngủ, thậm chí không thèm sử dụng một phần mười kỹ năng diễn xuất của mình, Lục Ẩm Băng có ngu mới tin.
Sao em ấy lại nổi giận với mình?
Nghĩ cũng không ra nên thôi khỏi nghĩ, trực tiếp hỏi mà là phong thái của cô.
Cô bước tới mép giường, Hạ Dĩ Đồng chuyển từ nằm ngửa sang nằm nghiêng, rõ ràng là không muốn nói chuyện với cô.
Lục Ẩm Băng: ". . ."
Xem ra lần này tức giận thật rồi, còn từ chối nói chuyện với cô.
Lục Ẩm Băng: "Hạ lão sư."
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Lục Ẩm Băng: "Bạn gái?"
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Không những không để ý tới cô mà còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Lần này diễn rất thật, nếu như Lục Ẩm Băng không liên hệ với các biểu hiện trước đó mà chỉ nhìn đoạn này thì cô còn cho là em ấy thật sự thiếp đi rồi.
Lục Ẩm Băng: "Vợ ơi?"
Lông mi Hạ Dĩ Đồng khẽ run lên.
Xem ra Lục Ẩm Băng có hi vọng rồi, đôi mắt phát sáng, tiếp tục bài ca than thở: "Tối qua chị ờm"
Khóe miệng Hạ Dĩ Đồng khẽ động.
Lục Ẩm Băng đùa: "Nếu em còn không đứng dậy thì chị sẽ lột đồ em ra rồi hành em lên đỉnh đấy."
Ban đầu Hạ Dĩ Đồng bị cô chọc cho bật cười, sau khi nghe câu này xong thì lại tức giận, kiên nhẫn của chị chỉ có nhiêu đó thôi sao? Còn đối với Lương Thư Yểu sao lại kiên nhẫn tới vậy?
Có phải chị cho rằng em sẽ không nổi giận, lúc này rồi mà còn đùa mấy câu biến thái vậy. Thế là cô càng quyết tâm phớt lờ Lục Ẩm Băng. Hoàn toàn không nhỡ rõ trước kia chỉ vì vài câu đùa lưu manh như vậy mà hai người có thể hi hi ha ha cả ngày.
Lục Ẩm Băng càng không ngờ tới bây giờ không giống ngày đó, Hạ Dĩ Đồng không những không thèm mở to mắt cười, ngược lại còn mím chặt môi, một bộ dáng "Chị xong đời rồi". Lục Ẩm Băng vò đầu bứt tóc nghĩ cách, cũng may sự nhẫn nại của cô cao hơn nhiều so với Hạ Dĩ Đồng nghĩ, thỉnh thoảng bực mình thì có thể phát sinh chuyện ân ái kia để giải quyết. Mà đối với chuyện sinh hoạt giường chiếu, Lục Ẩm Băng lại vô cùng phối hợp, vô cùng tự nhiên.
Cô bắt đầu cởi quần áo.
Hạ Dĩ Đồng nghe thấy động tĩnh, nhưng lại đang đưa lưng về phía cô, không thể len lén mở mắt nhìn được, đột nhiên có một bộ quần áo nhét vào trong người cô, cô đoán được. Trong lòng tự nhủ: Nếu chị dám lại đây cởi quần áo của em, thời gian em ngó lơ chị sẽ kéo dài thêm một tiếng, không, nửa tiếng...
Sau khi suy nghĩ thêm, ờm, có lẽ là mười phút đi.
Mặc dù cách này không phù hợp, nhưng ít nhất cũng là hành động thực tế.
Lục Ẩm Băng cởi áo khoác, vén chăn lên, lăn một vòng, vào ngay trong lòng Hạ Dĩ Đồng. Hạ Dĩ Đồng ưa sạch sẽ, vì vậy trước khi lên giường giả vờ ngủ, mặc cho Lục Ẩm Băng đang đuổi phía sau, cô nhanh nhẹn cởi áo khoác và quần dài, chui vào trong chăn.
Ở nhà nên Lục Ẩm Băng cũng chỉ mặc một cái quần, cởi xong cũng lười biếng không muốn mặc lại quần ngủ, cứ vậy bò lên giường, chân áp lên chân trần truồng ấm áp của Hạ Dĩ Đồng, nhất thời người kia vẫn còn đứng hình.
Người ta chưa cởi mà mình đã tự động nằm ngửa rồi?
Chân Hạ Dĩ Đồng giật giật hai cái, muốn đẩy Lục Ẩm Băng ra xa một chút, ai ngờ lúc chân cô vừa chạm vào chân Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng đã ngậm lấy tai cô, giọng nói trầm khàn: "Người phụ nữ này, em đang đùa với lửa đấy. Huh?"
Chân Hạ Dĩ Đồng mềm như cọng bún.
Trước đây cô từng thấy, từng nghe qua vô vàn lời chỉ trích về những câu nói của tổng tài bá đạo, lúc đó cô cảm đang trên giường tre chiếu trúc mà nói mấy lời thoại này đúng là kẻ thần kinh, cho tới hiện tại, nghe miệng Lục Ẩm Băng nói ra những lời này, hợp với ngữ điệu mập mờ trêu chọc, tai cô nhanh chóng trở nên đỏ ửng, bụng dưới cũng nóng dần, chân không né ra, cứ đè lên như vậy, như có như không cọ xát vào nhau.
Lục Ẩm Băng ôm cô, khôi phục ngữ khí bình thường, thể hiện sự nghiêm túc: "Sao em giận chị?"
Hạ Dĩ Đồng: ". . ."
Có thể đi một phát tới cuối con đường luôn được không, chứ nghiêm túc một lúc rồi lại bỉ ổi một lúc như này thì bảo cơ thể cô điều tiết kiểu gì bây giờ!
Lục Ẩm Băng: "Chị sai rồi, em có thể nói cho chị biết được không? Chị nhận định sẽ sửa."
Hạ Dĩ Đồng: "Chị sai chỗ nào?"
Nếu cô nói là không biết thì chắc chắn Hạ Dĩ Đồng sẽ nói chị không biết thì biết sai cái gì, Lục Ẩm Băng nhanh trí nói: "Không nắm bắt được cảm xúc của vợ chị, em nói chị sai ở đâu thì tức là chị sai ở đó."
Rõ ràng là trả lời cho có, Hạ Dĩ Đồng lại muốn ngó lơ cô, nhưng với cái đầu này thì e là Lục Ẩm Băng cũng chẳng nghĩ ra mình sai ở đâu, liền gợi ý một câu đơn giản: "Bởi vì chuyện buổi sáng."
Lục Ẩm Băng giật mình: "Hả? Sáng luôn sao."
Hạ Dĩ Đồng nhìn cô rất lâu, thoát khỏi cái ôm của Lục Ẩm Băng, lực đạo không quá mạnh, ở trong vòng tay cô, khó khăn quay lưng về phía cô.
Buổi sáng?
Lục Ẩm Băng nhớ lại những chuyện xảy ra sáng nay, một lát sau lại hỏi: "Buổi sáng chị nói chuyện với bọn họ, chẳng phải em cũng ở đó sao? Là chuyện em không thích nghe à? Lần sau em véo tay chị một cái, chị sẽ đổi chủ đề."
". . ."
Lục Ẩm Băng: "Chẳng lẽ không phải? Vậy có phải bọn họ nói tới chuyện trước kia chị được theo đuổi..."
Tai Hạ Dĩ Đồng dựng lên như cột ăng-ten.
Lục Ẩm Băng: "Bởi hàng xóm sát vách, chị kể em nghe chứ bây giờ anh ta béo như cái thùng phuy rồi, anh ta cao hơn chị, nặng gấp đôi chị, chậc chậc, hồi nhỏ là tiểu mỹ nam, à không, là một thằng hề."
Hạ Dĩ Đồng vừa muốn cười lại vừa muốn đánh cô, thầm nghĩ: Mình cũng thật chật vật với Lục Ẩm Băng thần kinh thô như dây điện này. Chị ấy không nghĩ tới Lương Thư Yểu là vì trong lòng chị ấy không gợn sóng sao? Căn bản là chưa từng nghĩ Lương Thư Yểu thành tình địch của mình.
Lục Ẩm Băng vẫn đang cố gắng nhớ lại, mỗi lần nói sai đáp án, Hạ Dĩ Đồng cảm thấy cô lại nói mò một cái, mình lại bị cô chọc cười, thế là mềm lòng đành tự thân công bố đáp án.
. . .
Chuyển cảnh, Lương Thư Yểu và nhóm người kia đang ầm ngoài ngoài hành lang tầng hai, khi gần đến cửa phòng Lục Ẩm Băng, cả nhóm đồng thời dừng chân.
Lương Thư Yểu chống đầu gối, hổn hển nói: "Mấy người, có cần phải đuổi theo em dai dẳng vậy không? Chẳng qua chỉ là tóc em nhiều hơn tóc mọi người một chút thôi sao?"
Liễu Tranh tức giận nói: "Chị còn nói! Chị có giỏi thì đứng đấy để bọn em tẩn chị một trận là xong."
Lương Thư Yểu lập tức đáp trả: "Phải ha, chị đồng tính luyến ái chị không có đồng loại."
[Hai thoại trên chơi chữ.]
Ba người: ". . ."
Đồng tính luyến ái đúng là khác biệt!
Lương Thư Yểu: "Anh họ à, anh có giỏi thì anh đừng đuổi em nữa, vừa là đại ca vừa là đàn ông, anh còn cường tráng hơn em, anh mà đánh em thì em méo mó hình dạng mất."
Anh họ còn vợ con ở nhà, âm thầm lùi một bước, ra dáng một chính nhân quân tử.
Hai người còn lại không dễ đối phó như vậy, Lương Thư Yểu lùi lại và đưa ra một cái đề nghị khác: "Như vậy đi, em tập kích đột ngột mở cửa phòng Lục Ẩm Băng, xem xem em ấy và bạn gái đang làm gì, mọi hậu quả em sẽ đích thân gánh chịu."
Chị họ và Liễu Tranh nhìn nhau, cảm thấy cũng hay ho. Mọi người đã muốn nói chuyện về Lục Ẩm Băng từ rất lâu, nhưng tính tình Lục Ẩm Băng dễ cháy dễ phát nổ, không cẩn thận sẽ dẫn đến lửa thiêu thân, vậy nên một năm trôi qua, họ thậm chí còn chẳng biết chi tiết câu chuyện. Nếu giờ nhìn thấy mấy cảnh hay ho thì sao? Dù sao thì người bị đánh cũng là Lương Thư Yểu, việc này còn thú vị hơn cả trực tiếp lao vào đánh Lương Thư Yểu nữa. Cả đội nhất trí.
Lương Thư Yểu rón rén tới mở cửa, nắm vào tay vịn, hơi đè xuống, nhẹ nhàng hé cửa.
Mấy người bên ngoài chẳng nhìn thấy gì, chỉ thấy mắt Lương Thư Yểu càng mở to hơn, miệng đã biến thành hình chữ O, trong lòng khó chịu, Liễu Tranh là kích động nhất, sải bước xông về phía trước: "Cho em xem với cho em xem với."
Lương Thư Yểu nhích ra, để Liễu Tranh tới, Liễu Tranh nheo mắt nhìn, chỉ thấy hai cái đầu đè lên nhau, nằm ở trên giường, có vẻ là đang hôn. Chậc chậc, ban ngày ban mặt, không biết bên dưới đang làm gì trong chăn đây.
Sau lưng bỗng có một lực đẩy mạnh, Liễu Tranh không chút chuẩn bị, theo quán tính nhào vào giữa phòng.
Liễu Tranh ngoảnh ra ngoài cửa nhìn vẻ mặt hồ ly đắc thắng Lương Thư Yểu, ngoảnh vào bên trong nhìn sắc mặt tối sầm của Lục Ẩm Băng, trong lòng thầm chửi một câu.
Nàng biết ngay mà, làm gì có chuyện Lương Thư Yểu có lòng hảo tâm cơ chứ! Còn anh họ và chị họ đứng bên cạnh lại trưng ra cái vẻ mặt "bọn này đã lường trước rồi", chỉ đợi đồ ngốc nhà em tới mắc câu thôi. Chẳng trách nãy nàng xông lên, chị họ lại chẳng cản nàng lại, sau khi xông vào cửa, tầm mắt nàng rộng rãi, cái gì muốn thấy cũng đã thấy hết rồi.
Đám người này! Chỉ biết bắt nạt người đầu óc non nớt là nàng đây!
"Chị, chị nghe em giải thích." Nàng thầm chửi mấy người anh chị họ kia, đồng thời cười nịnh nọt với Lục Ẩm Băng.
Mặt Hạ Dĩ Đồng ghi rõ dòng chữ "Bây giờ tôi rất không vui." Cái đồ Lương Thư Yểu kia đang muốn làm gì đây, giữa trưa không nghỉ ngơi lại chạy tới quấy rầy Lục Ẩm Băng. Lục Ẩm Băng nhạy bén cảm nhận được tâm trạng Hạ Dĩ Đồng, chắc chắn là do Liễu Tranh không biết điều, chắc chắn sáng nay chị giận em ấy.
Lục Ẩm Băng thơm lên mặt Hạ Dĩ Đồng, nghiến răng gằn từng chữ: "Chị biết rồi, em nói xem chị nên trừng phạt em ấy như thế nào."
Hạ Dĩ Đồng: "? ? ?"
Khoan đã, chị ấy biết cái gì cơ?
Liễu Tranh mông lung đứng giữa phòng, gãi đầu một cái, không biết phải làm sao, cảm thấy lưng mình như nặng thêm mộ chút.
Tác giả có đôi lời muốn nói: Liễu Tranh: Cảm giác như mình cõng không chỉ một cái nồi, hay là cảm giác của mình sai nhỉ?
[Cõng nồi trên lưng: Gánh lỗi thay người khác.]
Anh/chị họ: Liễu Tranh à, sao em lại ngốc nghếch tới vậy chứ?