Kể từ ngày Lục Ẩm Băng chìm vào tình yêu, Tiểu Tây thấy mình như thoát khỏi nanh vuốt yêu ma, saygoodbye với viêm gân, không bao giờ gặp lại đau nhức xương khớp. Bởi vì Lục Ẩm Băng lúc nào cũng bộn bề công việc, trước kia cô luôn dùng thời gian rảnh để chơi đấu địa chủ, bây giờ có Hạ Dĩ Đồng ở bên, thời gian nghỉ ngơi lại không nhiều hơn chút nào, nên cô đã chuyển toàn bộ thời gian chơi đấu chủ sang thời gian dành cho người yêu. Tiểu Tây nghỉ ở nhà không biết, khi đó có chơi bài cũng chẳng cần nàng, nói không chừng là đang tranh thủ ân ân ái ái với Hạ Dĩ Đồng cũng nên.
Nhưng đây là bệnh viện, Lục Ẩm Băng ở đây sắp mốc người luôn rồi, cô vốn tính khí không hoàn toàn tốt, khi yêu muốn ôn hòa một chút, khiến người ta có ảo giác ấm áp, nhưng Hạ Dĩ Đồng không tới đè cô xuống, không tìm được niềm vui giải tỏa nỗi buồn, Lục Ẩm Băng như muốn phun lửa biến bệnh viện thành một đống tro tàn.
Ngày nào cũng chơi đấu địa chủ phát chán rồi, nhưng cô chẳng có hứng thú với trò nào khác, hơn nữa cô chỉ có một tay hoạt động được, thỉnh thoảng sẽ cầm điện thoại lướt Weibo, xem hết hotsearch trên trang chủ, nhưng không có chút tin nào liên quan tới Hạ Dĩ Đồng, nếu có thì cô đã dùng đôi mắt này đọc muốn thủng điện thoại.
Mới tháo nẹp cổ được có hai ngày, Lục Ẩm Băng đã hỏi bác sĩ khi nào có thể xuất viện, bác sĩ bất đắc dĩ buồn cười nói: "Còn phải quan sát thêm thời gian nữa."
Sau khi quan sát một tháng, nhận lấy ánh mắt tức muốn nổ đom đóm của Lục Ẩm Băng, bác sĩ hùng hổ không sợ chết: "Tiếp tục quan sát."
Lục Ẩm Băng đi vô lòng đất, giữa ngày hè, đội mũ đeo kính râm, xe lăn được đẩy ra ngoài để đi dạo. Cô nằm viện lâu như vậy, trông tiều tụy hơn rất nhiều, nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu trên cửa kính còn có chút kinh ngạc, thật sự... xấu quá, ách.
Sao Hạ Dĩ Đồng có thể nhịn không ném điện thoại sang một bên trong lúc video call nhỉ, lại còn nhìn mình với ánh mắt ngập tràn yêu thương như vậy? Còn có thể vì cái gì, vì yêu chứ sao. Trong lòng Lục Ẩm Băng đổ một hũ mật, cong khóe môi cười, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, lại nhìn thấy hình ảnh bản thân đội mũ, hốc mắt sâu, nụ cười nhanh chóng biến mất, xấu quá xấu quá.
Cô chán ghét xua tay, nói Tiểu Tây: "Đi mau đi mau."
Tiểu Tây đẩy xe lăn vào thang máy xuống tầng, cả quá trình Lục Ẩm Băng đều cúi đầu, sợ bị người khác nhận ra. Sau khi nghĩ lại, cô lại thấy cới cái bộ dáng hiện tại này chỉ sợ người ta gặp cũng không tin đi.
Cô vỗ tay Tiểu Tây, nhỏ giọng: "Em đi mua tóc giả cho chị đi."
Tiểu Tây đáp lại: "Vâng, em sẽ đi mua sau."
Lục Ẩm Băng kéo vành mũ thấp xuống, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, xung quanh đều là bệnh nhân và thân nhân của họ, rất nhiều người, người chữa bệnh người không chữa bệnh, nhưng không có ai chú ý tới cô, có người nhìn thoáng qua, nửa giây cũng không dừng lại.
Đằng sau khu nội trú có hành lang, ra sớm, mặt trời vẫn chưa phát ra nhiệt lượng đốt cháy con người, Tiểu Tây đẩy Lục Ẩm Băng tới chiếm chỗ đẹp nhất, có thể thu hết khung cảnh màu xanh biếc vào mắt.
Lục Ẩm Băng hít thở không khí mới mẻ, không có mùi thuốc sát trùng, nhắm mắt thỏa mãn: "Nghĩ một lát đi."
Tiểu Tây thả tay, ngồi xuống ghế dài chơi điện thoại, nhìn điện thoại một lúc, nhìn Lục Ẩm Băng một lúc, cứ thế nửa tiếng sau, Lục Ẩm Băng không động đậy, nàng nhích lại gần hơn để nhìn xem, Lục Ẩm Băng vẫn khép hờ đôi mắt như trước, có vẻ ngủ thiếp đi.
"Làm sao?"
Tiểu Tây bị dọa lùi về sau vài bước: "À không sao."
Lục Ẩm Băng: "Chị đang ngồi thiền."
Tiểu Tây: "Vậy chị thiền tiếp đi."
Lục Ẩm Băng mở mắt, nở nụ cười: "Nãy em giật mình chứ gì hahaha, chị còn đang nghĩ bao giờ em mới chịu nhìn chị một cái."
Tiểu Tây: "..."
Xin hỏi tâm hồn chị thụt lùi về ba tuổi à?
Lục Ẩm Băng giơ tay nhìn đồng hồ, thở dài, mới hết nửa tiếng, còn ba tiếng nữa mới hết buổi sáng, còn chín tiếng nữa mới hết ban ngày. Cô ở đây không có việc gì để tập luyện cơ thể, mỗi ngày nghe căn dặn chú ý nghỉ ngơi của bác sĩ, quan sát lại quan sát, một ngày dài như một năm.
Cô cũng không muốn ba tuổi, nghĩ đủ mọi cách để thời gian trôi nhanh một chút, tốt nhất là "vèo" một cái cô tới thời điểm cơ thể khỏe mạnh, lại "vèo" một cái cô có kịch bản mới phù hợp, sau đó quay phim ở đoàn phim, trút toàn bộ cát ở sa mạc vào một chiếc đồng hồ cát nhỏ nhất, rồi nhìn nó chảy xuống như một dòng nước nhỏ.
Nhưng hiện thực bây giờ là, chỉ có Hạ Dĩ Đồng tới thăm thì thời gian mới trôi qua nhanh, cứ thế trôi qua. Sau khi Hạ Dĩ Đồng nhập đoàn một tháng rưỡi, đạo diễn đặc cách cho cổ nghỉ phép cả ngày, màn đêm buông xuống, buổi sáng ngày kia mới về.
Thịt của Lục Ẩm Băng dần xuất hiện trở lại, cằm cũng không hẳn nhọn, hai người cứ dính nhau cả đêm, có phần không tốt, cô không thể tùy tiện đưa Lục Ẩm Băng ra ngoài như Tiểu Tây, nên chỉ đành dành toàn thời gian trong phòng bệnh.
Tiểu Tây tới quán ăn mua cơm, cho nàng và Hạ Dĩ Đồng, Lục Ẩm Băng ăn canh bổ của y tá rồi, không ăn chung nhóm với hai người được.
Lục Ẩm Băng dùng bữa trên một cái bàn nhỏ đặt trên giường mình, hai người kia dựng một cái bàn khác, Tiểu Tây đặt đồ ăn lên bàn, Hạ Dĩ Đồng ngửi ngửi, mùi thơm quen thuộc, vô thức nhíu mày, Tiểu Tây mở từng hộp ra, lần lượt nói tên từng món: "Thịt ba chỉ xào, sườn kho, canh rong biển, còn có trứng sốt cà chua..."
Hạ Dĩ Đồng lao vụt tới thùng rác, cúi người nôn khan một lúc.
Tiểu Tây: "..."
Không phải chứ, Hạ lão sư có phải có thành kiến với nàng không? Hay là không muốn ăn đồ ở quán ăn.
Tiểu Tây: "Em ra ngoài mua một phần khác nhé?"
Hạ Dĩ Đồng chống tay lên thành thùng rác, ngẩng đầu: "Không cần, chị..."
Lục Ẩm Băng từng nghe cô nói vụ phải ăn một nồi trứng sốt cà chua để quay phim, không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy, nghe tới tên là muốn nôn, may là không bị bắt ăn nhiều cơm như vậy, nếu không chắc sau này không ăn cơm nữa.
Lục Ẩm Băng lên tiếng giúp Hạ Dĩ Đồng: "Tiểu Tây, em bỏ món ăn cuối cùng kia đi."
Tiểu Tây: "Trứng sốt..."
Hạ Dĩ Đồng: "Ọe."
Tiểu Tây: "... vâng." Cô đậy nắp lại, cho vào túi đặt ra ngoài cửa.
Hạ Dĩ Đồng tới phòng vệ sinh chỉnh trang lại nhan sắc, lúc trở về Lục Ẩm Băng liền nói đùa: "Nhìn lúc nãy em nôn, giống như ốm nghén khi mang thai vậy, hay là em có thai rồi?"
Hạ Dĩ Đồng ngồi vào bàn, hờ hững đáp: "Chị từng mang thai rồi à? Làm sao biết mang thai thì sẽ như thế nào?"
Lục Ẩm Băng: "Chị từng diễn qua, đương nhiên biết."
Hạ Dĩ Đồng: "Đúng vậy, có rồi. Này chẳng phải nhờ công của chị đó sao? Song thai, một đứa tên Lục Hạ, một đứa tên Hạ Lục. Còn... chín tháng hai chín ngày nữa là sinh rồi."
Lục Ẩm Băng: "Tối qua chị mới đụng vào em..."
Tiểu Tây từ tốn ăn cơm, coi mình như đạo cụ bối cảnh, sợ chủ đề của hai vị ngày càng ăn mặn kia sẽ sớm kết thúc. Phận fan CP như nàng đợi ngày hai người chung khung hình có dễ dàng gì đâu?
Quá kịch liệt, thật sự quá kịch liệt rồi, vừa đứng dậy được đã làm ra loại chuyện kia rồi, thật là... khiến người ta lên trời làm một đóa pháo hoa.
Hạ Dĩ Đồng ngắt lời Lục Ẩm Băng, bày tỏ cảm xúc rồi tâm tình tốt như vậy, không chừng sẽ nói luôn chuyện đó xảy ra như nào, ho nhẹ một tiếng: "Tiểu Tây đang ở đây."
Lục Ẩm Băng: "Ồ, Tiểu Tây đang ở đây."
Tiểu Tây quay qua cười vô cảm với cô một cái: "Thật ra em không có ở đây, chị hoa mắt rồi."
Mắt thấy đoàn tàu cao tốc, còn chưa chạy tới đã bị đánh cho hồn bay phách tán, đến cả mùi khói cũng không ngửi được.
Hạ Dĩ Đồng đợi Tiểu Tây thu dọn cơm canh nguội lạnh mang ra ngoài, mới nhéo tai Lục Ẩm Băng, thả ra, nói: "Còn có người ở đây, chị bắt đầu nói linh ta linh tinh, nếu em không cản lại thì có phải chị định phát lại toàn cảnh khi ấy không."
Lục Ẩm Băng trước sau không có gì là lo lắng, trong đầu cô chỉ có một câu hỏi: Vừa nãy em ấy nhéo tai mình à?
Hạ Dĩ Đồng đối với vẻ mặt này: "Em nhéo á? Đâu có đâu."
Lục Ẩm Băng sờ lên tai mình, vẫn còn cảm giác âm ấp: "Chắc chắn em có nhéo."
Cô chắc chắn như vậy, Hạ Dĩ Đồng cũng không xác nhận, kinh ngạc nói: "Em nhéo thật sao?" Nay cô ăn phải gan hùm nên mới to gan như vậy sao? Đến cả tai Lục Ẩm Băng mà cũng dám nhéo.
Lục Ẩm Băng gật đầu lia lịa, Hạ Dĩ Đồng giữ đầu cô lại, tránh trường hợp não bị lắc tới hỏng luôn.
Hạ Dĩ Đồng: "Em sai rồi."
Không rõ Lục Ẩm Băng vui giận như nào, lạnh nhạt nói: "Từ nhỏ tới lớn, ba chị chưa từng nhéo tai chị, chị phạm sai cùng lắm chỉ nói hai câu, mẹ từng đánh mông chị, nhưng cho tới nay chưa từng nhéo tai chị."
Hạ Dĩ Đồng chân thành cúi đầu: "Em thật sự sai rồi, chỉ là thuận tay, không chú ý."
"Không nghe thấy à? Chị nói, em nhéo thêm cái nữa đi."
Ngón tay Hạ Dĩ Đồng nắm tai Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng gật đầu, tay cô nhéo xuống dưới, thực hiện động tác nhéo tai tiêu chuẩn. Lục Ẩm Băng nói: "Tốt, sau này chuyện này dành riêng cho em, đóng dấu."
"Đóng dấu?"
"Hôn lên tai chị đi."
Hạ Dĩ Đồng nghe lời đóng dấu. Không biết Lục Ẩm Băng có ý gì, mà Lục Ẩm Băng cũng không giải thích cho cô, cô tạm thời coi như máu M của Lục Ẩm Băng được khai quật đi.
Rất nhiều dấu được đóng trong một đêm, bây giờ Lục Ẩm Băng dùng nhiều sức hơn một chút là có thể tự lau mình, không cần y tá giúp đỡ, nên cô để miệng Hạ Dĩ Đồng hoạt động hết công suất, dựa vào những dấu này mở ra hai tháng bạo tháo.
"Bây giờ chị có thể nhảy nhót tung tăng, có thể lấy một chọi mười, em đi hỏi bác sĩ, rốt cục chị có thể xuất viện được chưa?" Tóc Lục Ẩm Băng đã mọc lại, để kiểu tóc của Yuki Uchida, một bàn tay đập vào giường bệnh.
Tiểu Tây bị sốc, hấp tập chạy ra ngoài tìm bác sĩ.
Bác sĩ nghe nàng nói xong: "Không được, còn phải quan sát."
Tiểu Tây muốn khóc: "Nếu không thả cô ấy xuất viện thì ngày tháng yên bình ở bệnh viện của các người sắp chấm dứt rồi."
Bác sĩ: "!!!"
Bác sĩ đi theo Tiểu Tây chầm chậm tới phòng bệnh, Lục Ẩm Băng đã c.ởi đồ bệnh nhân và đổi sang bộ khác, ngồi ở mép giường, chân gác lên ghế, cả người toát ra khí thế "Các người có thả tôi ra hay không thì nói một tiếng, nếu không thì tôi sẽ nổ một cái, đồng quy vu tận với cái bệnh viện này".
Bác sĩ: "..."
Nửa tiếng sau, Tiểu Tây làm xong thủ tục xuất viện, bác sĩ dặn đi dặn lại, nhớ phải thường xuyên kiểm tra sau khi về thủ đô, bác sĩ nói dông dài, Tiểu Tây điên cuồng gật đầu, kéo vali và túi hành lý to đùng theo sau Lục Ẩm Băng đi ra ngoài.