"Chụp gì vậy?" Trở lại xe, Lục Ẩm Băng nhân lúc Hạ Dĩ Đồng không đề phòng, một tay lấy điện thoại trong tay cô, "Đưa chị coi nào."
Lúc hai người đang nói chuyện, Hạ Dĩ Đồng lén lút chụp ảnh lâu như vậy, cứ tưởng một tay che trời, ai ngờ toàn bộ khung cảnh đều lọt vào mắt Lục Ẩm Băng, nhận ra ánh mắt ngây ngốc của Hạ Dĩ Đồng, Lục Ẩm Băng suýt chút nữa không nhịn được, nhưng vẫn cầm cố cho đến cuối buổi.
Nhìn Lục Ẩm Băng thông thạo dùng vân tay mở khóa điện thoại, Hạ Dĩ Đồng có chút hối hận vì lưu dấu vân tay của cô, giờ đến cả một chút bí mật nhỏ cũng không giấu được nữa rồi.
Hạ Dĩ Đồng nhào tới giật lấy điện thoại, Lục Ẩm Băng một công đôi việc, một tay kìm hãm Hạ Dĩ Đồng đang vùng vẫy, một tay nhanh chóng vô thư viện mở mục video, xem ra ngón tay dài đúng là có lợi, màn hình 5.5 inch vẫn xử lý gọn lẹ.
"Cô cũng biết sự nghiệp của Hạ Dĩ Đồng đang trên đà phát triển, cô nghĩ nên trả cát-xê bao nhiêu thì mời được em ấy đóng bộ phim này?"
"Cô đưa một con số đi, được, tôi sẽ cân nhắc, không được, tôi sẽ giới thiệu ứng cử viên khác cho cô."
Giọng nói Lục Ẩm Băng từ trong điện thoại phát ra, Hạ Dĩ Đồng từ bỏ chống cự, "Được rồi được rồi, chị đưa nó lại gần đây, em và chị cùng xem. Tạm dừng."
"Làm gì? Em muốn xem lại từ đầu à?" Lục Ẩm Băng trêu chọc, "Thích chị đến vậy sao?"
"Dạ vâng vâng vâng, thích chị nhất, nhất chị luôn." Hạ Dĩ Đồng thản nhiên hùa theo, từ trong túi lấy ra một cái tai nghe, nhét vào tai, mỗi người một bên, có vạch ở giữa.
Kiều Đồng không hổ là một doanh nhất, tuy tuổi còn trẻ nhưng cổ tay rất lớn. Quay phim truyền hình là thật, đưa tập đoàn Kiều thị tiến vào công nghiệp văn hóa cũng là thật, công nghiệp văn hóa là mặt trời mới mọc của ngành công nghiệp, một chiếc bánh béo bở mà ai cũng muốn xâu xé, Kiều thị tài đại khí thô, là người nổ phát súng đầu tiên tiến quân vào công nghiệp văn hóa, không quan tâm chi phí, chỉ cần thanh danh vẻ vang là được.
[Tài đại khí thô: Tài sản giàu có, khí chất bất phàm hoặc phô trương giàu có, khinh thường người khác.]
Hèn chi sẵn sàng vung hàng trăm triệu đô vì bạn gái trong chớp mắt, ban đầu còn tưởng giống Chu U Vương phóng hỏa gọi chư hầu, không ngờ lại là muốn ôm cả giang sơn mỹ nữ vào lòng.
Lục Ẩm Băng càng thấy Kiều Tổng thật thú vị, người thông minh đều thích người thông minh, không những không cảm thấy đối phương quá mưu mô, ngược lại còn muốn để Tiết Dao hợp tác cùng. Sao không phải chính cô? Bởi vì cô còn bận quay phim, không có thời gian quản lý công việc kinh doanh.
Những năm gần đây, Tiết Dao đã tiến hóa từ người đại diện chuyên trách thành nhân viên đa-zi-năng, việc gì cũng tới tay. Lục Ẩm Băng rất hài lòng về chuyện này.
Sau bữa cơm này, Lục Ẩm Băng an tâm hơn nhiều. Ba điểm, thứ nhất, nhà đầu tư có tiền và sẵn sàng chi tiền, như vậy vấn đề tài chính quan trọng nhất của dự án đã được giải quyết; thứ hai, nhìn từ góc độ của đối phương, không quan trọng cô ấy công tâm hay tư tâm, chỉ cần biết cô đảm bảo đội ngũ sản xuất chuyên nghiệp ưu tú, không thua kém Tần Hàn Lâm, này hẳn là nói được làm được; thứ ba, tập đoàn Kiều thị muốn tiến quân vào ngành công nghiệp văn hóa, có thể thương lượng chuyện hợp tác về sau, không nhất thiết phải sử dụng nghệ sĩ công ty của cô, mạng lưới quan hệ của Lục Ẩm Băng rộng lớn như vậy, nể một chút ân tình, sau này có thể nhận được sự ưu ái lâu dài.
Cơ mà điểm thứ ba này giao cho Tiết Dao, Lục Ẩm Băng chỉ cân nhắc những dự án có liên quan đến Hạ Dĩ Đồng.
Mới hai ngày trước, Lục Ẩm Băng có nói, nếu Hạ Dĩ Đồng muốn nhận kịch bản phim truyền hình, đầu tiên, phải nhận một nhân vật phù hợp với bản thân để tạo nên vai diễn kinh điển; thứ hai, nếu là nữ chính thực thụ thì không phải loại kịch bản Mary Sue treo đầu dê bán thịt chó; thứ ba, phải có một ê-kíp hùng hậu như 《Phá tuyết》vì cô mà dựng lên kịch bản riêng.
Trước đây còn tưởng như hái sao trên trời, giờ lại giống như miếng bánh từ trên trời rơi xuống, có chút thể diện.
Điểm "tám" chấm trên giấy.
Vừa về đến nhà, còn chưa kịp tắm, Hạ Dĩ Đồng đã lao vào thư phòng, bật máy tính, tìm kiếm 《Mai thất》Thương Ấu Tuyền, nhìn văn án giới thiệu trên web, vỏn vẹn một câu thơ:
Đào lý xuân phong nhất bôi tửu, giang hồ dạ vũ thập niên đăng.
[Cảnh hoa đào hoa lý trước gió xuân cùng một chén rượu, ngọn đèn trong đêm mưa trên giang hồ đã trải qua mười năm.]
Câu thơ này trích trong bài thơ 《Gửi Hoàng Cơ Phục》của Hoàng Đình Kiên, ý nói năm đó, người ngồi thưởng rượu trong gió xuân, bên cây đào cây lý, giang hồ bất đắc chí, mười năm xa cách, thường nhìn ngọn đèn lẻ loi nhớ người nơi phương xa.
Hạ Dĩ Đồng biết web Tấn Giang khi cô vẫn đang đi học, nhìn thấy bút danh Tinh Tinh đốt đèn trong các tài liệu ở thư viện, có đồng học lâu ngày không gặp, rất thích tác giả ấy, nhưng Hạ Dĩ Đồng chưa từng đọc qua tác phẩm của cô ấy. Mấy năm nay chuyển thể kịch bản thành phim, thanh danh vang dội, rất nhiều công ty lớn tranh giành mua bản quyền phim truyền hình điện ảnh, manhua, kịch truyền thanh, nhưng Hạ Dĩ Đồng bận rộn chẳng có thời gian ngó ngàng tới mấy thứ này. Nghe lại cái tên, cộng thêm hào quang người bạn tốt Thương Ấu Tuyền, Hạ Dĩ Đồng cảm thán đúng là trái đất hình tròn, đi một vòng rồi lại về chỗ cũ.
Bất ngờ chưa.
Vừa ngồi ấm ghế, đọc được ba chương, Lục Ẩm Băng đã chuẩn bị xong nước và giục cô mau đi tắm, Hạ Dĩ Đồng một mắt nhìn cầu thang một mắt xem điện thoại, bị Lục Ẩm Băng nhìn thấy, động tác nhanh gọn giật lấy điện thoại rồi nói: "Tắm xong đi, lên giường xem một thể."
Hai bóng người chui tọt vào trong chăn bông mềm mại, Hạ Dĩ Đồng chui vào chăn rồi bật đèn bàn, tựa đầu vào thành giường. Lục Ẩm Băng không xem, cô không đóng phim này, hơn nữa đây cũng chưa phải quyết định cuối cùng, điều cô muốn là thay Hạ Dĩ Đồng kiểm tra kịch bản chính chứ không phải đọc tác phẩm gốc.
Một nhà biên kịch giỏi và một cuốn tiểu thuyết hay, như hổ mọc thêm cánh, như thêu hoa trên gấm; một biên kịch tầm trung và một cuốn tiểu thuyết hay, như ma thuật mục nát, phá hỏng món ăn ngon, viết kịch bản và viết tiểu thuyết là hai nghề hoàn toàn khác nhau, cải biên một tác phẩm không thuộc về mình như bài kiểm tra năng lực một nhà biên kịch.
Thương Ấu Tuyền là một tác giả, nãy vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, cô ấy còn nói mình đã từng tới nước Anh học lĩnh vực văn học, cũng không phải biên kịch, riêng tư cũng không nghiên cứu lĩnh vực này. Cho dù là có, Lục Ẩm Băng cũng sẽ không gật đầu để cô làm biên kịch, biên kịch nghiệp dư và biên kịch chuyên nghiệp không cùng đẳng cấp, ít nhất cũng phải như Châu Nhất Văn.
Nói tóm lại, Lục Ẩm Băng đi ngủ trước, bởi vì đèn sáng nên ngủ không ngon lắm, giữa đêm tỉnh mấy lần, thấy Hạ Dĩ Đồng vẫn đang đọc, nhắc cô đi ngủ, Hạ Dĩ Đồng vâng vâng dạ dạ, lần sau tỉnh dậy, người bên cạnh vẫn ngồi thẳng lưng ở đó, đến tư thế cũng không chút thay đổi.
Rèm cửa không kéo kín, còn một khe hở nhỏ, ánh sáng bầu trời lọt qua khe hở, Hạ Dĩ Đồng nhìn thấy mặt trời chuẩn bị ló dạng, cầm ly nước trên tủ đầu giường, tính uống một ngụm, Lục Ẩm Băng không biết tỉnh từ khi nào, lặng lẽ quan sát người yêu mình cầm một cái ly rỗng, đưa về phía miệng, ực một hớp không khí, tiếp tục lật trang sách tiếp theo.
Lục Ẩm Băng vén chăn, đi rót một ly nước, hỏi: "Quyển sách này hay ho lắm à? Thấy em một đêm không ngủ, mắt chịu không nổi nên đỏ lòm rồi kìa."
Hạ Dĩ Đồng sờ sờ mắt, nói: "À, này không phải không chịu được buồn ngủ nên đỏ, là do khóc."
"Ngược? Sinh ly tử biệt?"
"Vâng," Hạ Dĩ Đồng gật đầu rồi lại lắc đầu, "Cũng không phải, là xúc động thôi."
"Xúc động phát khóc?" Lục Ẩm Băng cười.
"Không phải," Hạ Dĩ Đồng đang muốn trả lời, nhưng bị hành động đưa ly nước tới trước mặt của đối phương chặn lại, Lục Ẩm Băng nói: "Em uống nước trước đi, chăm sóc miệng mình, trời mùa thu dễ bị khô, chú ý dưỡng ẩm."
Hạ Dĩ Đồng uống xong, bờ môi vẫn còn vương giọt nước, Lục Ẩm Băng cúi người về phía trước, đầu lưỡi cô quét qua bờ môi ấy một đường, thu lại, trượt vào khoang miệng, cười nhẹ: "Ngọt đấy."
Hạ Dĩ Đồng cũng cười.
Một lúc sau, nhớ ra: "Em còn chưa nói xong, không phải là xúc động phát khóc, là cảm giác bất lực mà anh hùng lâm vào bước đường cùng, mỹ nhân dần trở nên già nua, quyển sách này chị Ấu Tuyền viết đỉnh thật, thế hệ mới thay cho thế hệ cũ, mọi người ai ai cũng viết thế hệ mới tỏa sáng ra sao, chỉ có chị ấy là viết về những câu chuyện của thế hệ cũ, khiến người ta buồn rầu, có những người đã chết rồi, nhưng chỉ vài nét bút, như tái hiện lại thời niên thiếu hào hoa phong nhã của họ. Câu thơ kia, gọi là cái gì nhỉ, nhân cái gì thiếu niên, còn có một câu thơ trước."
[Hoa có thể nở lại, nhưng con người sẽ không bao giờ trẻ lại.]
"Chính nó, chính là câu này. Hoa hữu trùng khai nhật, nhân vô tái thiếu niên." Hạ Dĩ Đồng nhẩm lại một lần, không biết lại nghĩ tới nhân vật nào trong sách, mắt lập tức đỏ lên.
Lục Ẩm Băng đưa tay lau nước mắt cho cô, dịu dàng dỗ dành, "Chị không dám trêu em, nhưng mà sao em xúc động tới vậy?"
Hạ Dĩ Đồng rút khăn giấy, vừa khóc vừa cười: "Không có gì, chỉ là không có xuất kịch, chị để em đọc một chút, đang tới đoạn nữ chính tỷ thí với người khác, đang hồi gay cấn."
Lục Ẩm Băng: "Em đọc tiếp đi, sáng nay chị có lịch trình, đọc xong em nhớ ăn cơm."
Cô không yêu cầu Hạ Dĩ Đồng ăn sáng, vì biết có gọi cũng vô ích, chừng nào em ấy chưa đọc xong thì còn lâu em ấy mới cử động.
Hạ Dĩ Đồng gật đầu, Lục Ẩm Băng nói một câu khéo léo, rồi quay sang nhìn màn hình điện thoại.
Công việc kết thúc vào giữa trưa, Lục Ẩm Băng nhìn tin nhắn Wechat Hạ Dĩ Đồng gửi tới -----【Huhu】
【Hu hu hu】
【Hu hu hu hu hu】
【Đọc hết rồi, nhân vật phản diện chết còn khiến em khóc lên khóc xuống, không có nhiều sinh ly tử biệt, nhưng so với Phá tuyết thì nó còn làm em khóc thảm hơn, nên tìm Châu đại biên sửa đổi, em đoán có lẽ này hợp khẩu vị ông ấy.】
【Em đã nghĩ kỹ rồi, có cổ đại hoàng kim, không phải kiểu ngôn tình đội lốt võ hiệp. Nhân vật nữ chính trưởng thành, cuộc đời nhiều biến cố, cuối cùng luyện võ cùng nam chính ẩn trong thành thị. Phần cảnh của nam chính không nhiều, nhưng lại có điểm nhấn, chỉ cần kịch bản cải biên không có trở ngại, em có thể nhận. 】
Lục Ẩm Băng suy nghĩ một hồi, gọi điện thoại cho Tiết Dao, để cô hỗ trợ tìm một biên kịch đáng tin cậy, có tác phẩm chuyển thể tốt, nên am hiểu võ hiệp. Tiết Dao không hỏi nửa chữ, lập tức làm việc.
Lục Ẩm Băng lại gọi điện cho Tần Mộ, nói rõ ý định của Hạ Dĩ Đồng, đương nhiên cô không dùng từ "không có trở ngại", mà đòi hỏi tiêu chuẩn cao một chút. Bên kia Tần Mô cực kỳ phấn khích xác nhận.
Trước khi Tiết Dao liên lạc lại, Lục Ẩm Băng đã nhận được cuộc gọi từ Tần Mộ.
"Lục tổng, đạo diễn và biên kịch đều có mặt. Chị có muốn gặp họ không? Mọi người đều bận rộn, tôi muốn đưa ra quyết định càng sớm càng tốt."
Lục Ẩm Băng kinh ngạc nhướng mày: "Nhanh như vậy?"
Tần Mộ nói: "Không dám giấu, tôi tốn một thời gian dài, bây giờ ông ấy mới nhả ra. Đạo diễn nghe nói Hạ Dĩ Đồng có ý định nhận, đồng ý cùng lão bằng hữu tới, mọi người trò chuyện trực tiếp thương lượng."
Lục Ẩm Băng: "Đạo diễn tên gì?"
Tần Mộ: "Ông ấy nói là người quen cũ của ngài, giữ bí mật, gặp mặt rồi nói."
Kiểu này... Trong đầu Lục Ẩm Băng đột nhiên nảy ra một cái tên, sau đó cô cắn môi, hừ nhẹ một tiếng, không thể nào, không phải ông ấy chỉ nhận điện ảnh thôi sao? Từ khi nào hạ mình quay phim truyền hình vậy? Chồng ông ấy sẽ đồng ý sao?
Câu hỏi nhanh chóng được trả lời.
Hai ngày sau, Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng đi tới điểm hẹn, nay Kiều tổng không tới, bay ra nước ngoài công tác rồi, vị hôn thê Thương Ấu Tuyền là người đại diện toàn quyền, nắm giữ quyền lực tạm thời, kỳ thực là mở video, ngồi nghe một chút.
Lúc các cô tới, Tần Mộ, đạo diễn, biên kịch đã ổn định vị trí, đầu tấc mặt lạnh Châu Nhất Văn và mặt như cái bánh bao tươi cười rạng rỡ Tần Hàn Lâm.
Tần Hàn Lâm miệng ngoác tới tận mang tai: "Lâu lắm mới gặp."
Lục Ẩm Băng cảm thấy nhẹ nhõm, thấy Hạ Dĩ Đồng thay đổi thái độ, dám bí mật úp úp mở mở với cả cô, nhìn kiểu vậy cô liền biết tên đạo diễn này, ngoài Tần Hàn Lâm ra thì có có thể là ai?
Nhưng vì cái gì? Đến cả Lục Ẩm Băng cũng không thể thuyết phục Tần Hàn Lâʍ đa͙σ diễn một bộ phim truyền hình, lại dựa vào chủ tịch một công ty giải trí nhỏ Tần Mộ?
Tần Mộ tiến tới, vì Lục Ẩm Băng rẽ mây thấy mặt trời.
Tần Mộ ho nhẹ một cái, như có chút xấu hổ nói: "Giới thiệu lại một chút, vị này là đạo diễn Tần Hàn Lâm, là chú của tôi."
Lục Ẩm Băng: "..."
Hạ Dĩ Đồng đột nhiên nhìn về phía Tần Mộ, trước kia cô nói đi đóng phim điện ảnh của Tần Hàn Lâm, Tần Mộ không phản ứng gì.
"Chú tôi ông ấy... từ nhỏ tương đối ngỗ nghịch, sau này bị đuổi khỏi nhà, cũng công bố với bên ngoài không có quan hệ gì với Tần gia. Nếu không phải tình huống đặc biệt, tôi cũng sẽ không chủ động nói quen biết với ông ấy, hoặc là chú chú cháu cháu..." Giọng Tần Mộ càng ngày càng nhỏ.