Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 161





Người như nào có thể thu hút fans trong những gameshow thực tế -- "chân thật không diễn", không nhất thiết phải biểu hiện quá chân thật, chỉ cần khán giả cảm thấy bạn thu hút, tính cách bạn có điểm sáng, vậy là được rồi.
Hạ Dĩ Đồng nghiêm túc suy nghĩ một chút về độ khó của việc biểu hiện ra loại người như trên, cô cảm thấy tính cách của mình rất tốt, kỹ thuật diễn xuất so với trước đây có tiến bộ hơn.

Cô lại nghĩ đến Lục Ẩm Băng, nếu như tính cách của cô không tốt, chắc chắn Lục Ẩm Băng sẽ không chịu ở cùng một chỗ với cô.
Vì vậy khi đeo miếng vải che mắt lên, được dìu đi trong bóng tối, cô không có biểu hiện khẩn trương giống như một số nữ khách mời ở chương trình gameshow khác, thậm chí họ còn khoa trương kêu loạn lên "Các người muốn đưa tôi đi đâu vậy?", "AAAAAA sợ quá", quá là phô trương, rất tổn hại đến hình tượng trong lòng người hâm mộ đối với cô, huống chi cô không cảm thấy sợ chút nào, chỉ là đang suy nghĩ, Hạ Dĩ Đông nhíu mày, môi mấp máy, giống như là đang đọc thầm cái gì đó.

Mỗi khi đến chỗ ngoặt, bước chân của cô sẽ dừng lại một chút, sau đó mới đi tiếp về phía trước.
Cô không hề biết là anh trai camera đang cong môi cười, tựa hồ như nhìn thấu hết thảy.
Cuối cùng cũng dừng lại.
Hạ Dĩ Đồng cảm thấy trong tay mình bị nhét vào quyển sổ nhỏ, sau đó còn có một chiếc điện thoại bộ đàm, người dìu cô đi khi nãy hình như đã rời đi, Hạ Dĩ Đồng hỏi không khí trước mặt: "Tôi có thể tháo xuống không?"
Anh trai camera nói: "Có thể."
Bởi vì kinh phí eo hẹp, không, tổ tiết mục cam kết xây dựng một gameshow chân thực, ngoại trừ phần mở đầu, MC, người truyền tin tức kiêm luôn cả ghi hình chính là anh trai camera.
Hạ Dĩ Đồng tháo vải che mắt xuống nhưng cô vẫn nhắm mắt lại, chờ sau khi thích ứng với ánh sáng mới mở mắt ra, nghiêm túc quan sát khung cảnh xung quanh của mình hiện tại.

Trước tiên là nhìn về phía sau, căn cứ vào bản đồ trong trí nhớ, nhớ lại con đường mà mình đã đi qua..


Kỹ năng này vẫn là Lục Ẩm Băng dạy cho cô, Lục Ẩm Băng chẳng những nhớ rõ, còn biết vẽ lại, chị ấy quả thật là quá tài năng.
Hạ Dĩ Đồng cong khoé miệng trước ống kính, thoạt nhìn như đã có định liệu từ trước, nhưng thật ra là đang nhớ tới người trong lòng.
Cô ở trong một hẻm nhỏ ở một cổ trấn, trông rất bình thường ở vùng sông nước Giang Nam, hai bên tường đều mọc đầy rêu xanh, có thể tưởng tượng được con đường ban đầu cô đi cũng hệt như vậy.

Phương hướng trở về chính là đi về phía sau, tiến tới 50 bước, rẽ phải, tiến tới 73 bước, rẽ trái...
Cô nhìn nhìn quyển sổ nhỏ trong tay, không khỏi vui mừng, không ngờ lại là một phần tấm bản đồ cổ trấn, cô hỏi anh trai camera: "Anh Ninh, anh có bút không?"
Anh trai camera lộ ra vẻ mặt khó xử.
Hạ Dĩ Đồng nhíu mày: "Tổ tiết mục không cho dùng bút sao? Em cảm nhận phương hướng rất kém, không có đánh dấu vị trí, em hoàn toàn không biết mình đang ở đâu."
Anh trai camera nói vài câu gì đó với tai nghe, bên kia chắc là cũng đồng ý, hắn từ trong túi lấy ra một cây bút đưa cho Hạ Dĩ Đồng, bởi vì người quay phim nhất định biết xem bản đồ, cho nên Hạ Dĩ Đồng cũng không kiêng dè, trực tiếp dùng bút màu đen phác hoạ ra một bản đồ nhỏ, từ nơi cô xuất phát đến vị trí hiện tại.
Anh trai camera: "...."
Này còn nói cảm nhận phương hướng kém? Tổ tiết mục còn cố ý đưa bản đồ sai, cố ý sửa đổi vị trí, này mà cũng có thể nhìn ra? Chẳng lẽ là đọc kịch bản trước?
"Cảm ơn." Hạ Dĩ Đồng cười cười, nói: "Anh Ninh, không ngại cho em cây bút này nha? Lúc về em tặng lại anh 10 cây."
Anh trai camera: "....."
Vớ vẩn, cô bỏ gì vô túi, tui cũng có thể lấy ra hết!
Lộ trình tiếp theo của cô tương đối gần, cô bắt đầu suy nghĩ về cảnh xung quanh mình, chiếc điện thoại bộ đàm trong túi vang lên, bắt máy, tổ tiết mục nói với một giọng điệu điện tử: "Hoan nghênh các nữ thần Sao Thuỷ đến Trái Đất..."
Giọng nói điện tử đó nói về nhiệm vụ của cô, nói là những nữ thần Sao Thuỷ du ngoạn tới Trái Đất, nhưng phi thuyền bị rơi xuống, tan tác, rải rác thành 40 mảnh khác nhau, tất cả nữ thần phải đi thu thập mảnh ghép để chế tạo lại phi thuyền, nhưng trong đó có một người thầm lưu luyến Trái Đất này do cùng nhân loại yêu đương, không muốn trở về, nên âm thầm phá hoại kế hoạch của mọi người, không muốn phi thuyền chế tạo thành công, hơn nữa còn có thể xúi giục người khác phản bội.

Nhiệm vụ: Đi tìm những mảnh ghép của phi thuyền và tìm ra ai là gián điệp.

Ai là người tìm được nhiều mảnh ghép nhất sẽ được phần thưởng bí ẩn và được tiết lộ manh mối về kẻ gián điệp đó.

Nữ thần, xin hãy bắt đầu hành động!
Trò chơi bắt đầu rồi, Hạ Dĩ Đồng cả kinh, tâm trí tràn đầy những câu hỏi: Đây là phiên bản khác của Ngưu Lang và Chức Nữ sao? Lại còn cùng nhân loại yêu nhau nữa chứ, chín người còn lại thật sự là quá xui xẻo khi gặp phải đồng đội như vậy, nói yêu nhau, không quay về thì không quay về, vậy thôi, mắc mớ gì còn đi phá hoại người khác, khiến cho người ta không trở về luôn? Chức Nữ cũng đâu có khiến cho chị em khác của mình ở lại trần gian đâu, mặc dù là họ bay về trời trước, nhưng tổ tiết mục à, logic của mấy người để đâu vậy?
Hạ Dĩ Đồng không có bất kỳ thông tin nào về vị gián điệp kia, nhưng cô cũng không biết được là các vị khách mời khác có biết hay không, dựa theo kịch bản của chương trình gameshow thực tế, chắc có lẽ bản thân gián điệp còn không biết mình là gián điệp.
Có khi nào là mình không?
Điện thoại bộ đàm lại nhận được tin nhắn, là một tin nhắn có phong thư màu xanh in hình sao Thuỷ bên trên, nội dung: Các mảnh vỡ ở bên trong những phong thư này.
Hạ Dĩ Đồng có một dự cảm, chắc chắn chuyện này còn chưa dứt.

Cô từ trong hẻm nhỏ đi ra ngoài, tầm mắt có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh rộng hơn, còn có một cây cầu, một quảng trường, wow, quảng trường kia thật sự rất lớn, thích hợp làm chuyện gì đó nha.
Anh trai camera cũng bắt đầu thấy Hạ Dĩ Đồng khó hiểu, cô không có vội vàng đi tìm mảnh ghép và manh mối như những người khác, mà là dựa vào cảm nhận phương hướng ưu việt của mình đã thăm dò xung quanh.


Nửa giờ trôi qua, cô đã đi hơn phân nửa cổ trấn này, còn tìm thấy được hai phong thư, bên trong đều là một mảnh vụn, lấy mảnh vụn ấy ra nhét vào trong túi, phong thư thì đưa cho anh trai camera.
Anh trai camera: "....."
Anh trai camera đang nghi ngờ đối phương coi mình là người tuỳ tùng.
Hạ Dĩ Đồng ở trên đường thì đụng phải vị trung hoa số 1 và tiểu hoa số 2, so với độ hot thì thua cô, nhưng đụng mặt rồi sau đó cô vội vàng tách ra, đi tiếp thì đụng phải tiêu cô nương 17 tuổi, tiểu cô nương chủ động đề nghị đi cùng Hạ Dĩ Đồng.

Cô bé ấy không cầm mảnh vụn nào cả, khi nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng, nước mắt cũng sắp tuôn rơi, chỉ thiếu điều muốn hoá thành bé gấu nhỏ, chạy tới ôm lấy cô: "Thân nhân!"
Tiểu cô nương 17 tuổi tên là Khương Địch, là một người mù đường, không nói khoa trương chút nào, cô bé ấy đã đi con hẻm này tận ba bốn lần, nhưng vẫn không thể tìm được lối ra, đành ngồi xổm, chờ rất lâu, mãi mới ngóng trông được một người đi ngang qua.
Camera quay phim cho cô bé ấy đang dựa vào tường nghỉ ngơi, sắp đi đánh cờ với Chu Công.
Anh trai camera của Hạ Dĩ Đồng vỗ vai anh bạn kia, khiến cho người kia lộ ra một nụ cười tuyệt vọng.
Hạ Dĩ Đồng xoa xoa đầu cô, muốn cười nhưng nhịn xuống: "Đừng khóc, chị dẫn em đi."
Cô sờ sờ túi của mình, lấy ra một cây kẹo, đưa cho Khương Địch, cô bé cũng nhận lấy, ngậm kẹo, ngoan ngoãn cầm tay cô đi theo sau, Hạ Dĩ Đồng nhìn thấy cô bé ăn kẹo bỗng dưng cũng thèm ăn, cô cũng lấy ra một cái, bóc vỏ, ngậm lấy.
Cô cảm thấy mình bây giờ giống hệt như một người chị gái đang đưa em gái mình đi dạo phố vậy.
Thấy người trước mắt đang đi gần về phía này, Hạ Dĩ Đồng sờ sờ túi, chỉ còn lại một cây kẹo, nhất thời cảm thấy hối hận, cây kẹo cuối cùng đưa cho Lý Giác.

Lý Giác liền thể hiện khả năng lãnh đạo của mình, hỏi: "Nhiệm vụ của hai em là gì?"
Hạ Dĩ Đồng và Khương Địch đều nói, Lý Giác nói: "Vậy là giống nhau."
Hạ Dĩ Đồng: "Chị tìm được gì rồi?"
Lý Giác đưa tay rút ra 5 phong bì từ phía sau thắt lưng, Hạ Dĩ Đồng thán phục: "Nhiều như vậy sao?"
"Chỉ là gặp may mà thôi." Lý Giác nói, "Hiện tại mặt trời đã lên cao rồi, đã trôi qua một giờ, ở đây có hai người chúng ta có 7 phong bì," cô nhìn về phía Khương Địch đang cười, "Thôi được, là ba người, cũng không biết những người khác có bị mù đường hay không, vậy tính xấp xỉ thôi, ba người ở đây là 7 phong bì, ba người cộng ba người lại cộng thêm ba người nữa, rồi thêm một người....."
Lý Giác bắt đầu nhìn trời.
Hạ Dĩ Đồng cũng bắt đầu tính nhẩm.
Khương Địch liền mở miệng nói: "Là 23 hoặc 24 phong bì, còn dư lại khoảng 16 cái nữa."
Hai người kia sau một hồi tính toán dài đằng đẳng, cuối cùng cũng ra đáp án y hệt, đồng loạt giơ ngón tay cái về phía Khương Địch: "Lợi hại nha."
Khương Địch cười ngọt ngào, nói: "Bởi vì em đang học cao trung, sang năm phải thi đại học mà."
Hai người đều cho rằng giai đoạn cao trung là tích trữ rất nhiều kiến thức, Khương Địch tính nhanh như vậy, chắc chắn là không sai!
Lý Giác lại thần thần bí bí lấy từ trong túi ra một tờ giấy, mở ra cho hai người kia xem.
Hạ Dĩ Đồng hơi hơi há to miệng, nói: "Là manh mối về gián điệp sao?"
Lý Giác gật gật đầu.
Hạ Dĩ Đồng cảm khái nói: "Cùng là người đi tìm với nhau, sao có thể chênh lệch như vậy được chứ?"
Lý Giác thuận miệng nói đùa: "Bởi vì chị có Thiên Lý Nhãn nha."

- --- Tóc dài.
Hạ Dĩ Đồng muốn quỳ lạy cái manh mối này, 10 khách mời tham gia chương trình này, hết 9 người là có tóc dài rồi, người cuối cùng thì tóc dài đến bả vai, Hạ Dĩ Đồng khó hiểu: "Sao cái manh mối này không viết gián điệp là một người phụ nữ luôn đi?"
Lý Giác vỗ vỗ vai cô: "Lạc quan lên, ít nhất cũng loại trừ được XXX."
XXX là người có tóc dài đến bả vai, là trung hoa số 1.
Ba người trao đổi tin tức, chính xác mà nói thì Lý Giác là người đã truyền tin tức cho hai người kia, sau đó cùng nhau hành động, Lý Giác như có trực giác về tìm đồ vật, các phong bì lần lượt xuất hiện trước mắt.
Tổ tiết mục thấy các cô vui vẻ hoà thuận như vậy, nhìn không thuận mắt nữa, vội vàng tung chiêu ra.
Giọng nói điện tử: "Các nữ thần lưu ý, người bạn trai của gián điệp đã biết được hành động này của cô ấy, bày tỏ sự đồng tình mạnh mẽ và quyết định giúp cô ấy phá huỷ phi thuyền, muốn cô ấy từ bỏ mãi mãi suy nghĩ trở về Sao Thuỷ, do đó, nữ thần sẽ phải đối mặt với thợ săn từ Trái Đất, sẽ bị lấy đi những mảnh vụn phi thuyền."
Hạ Dĩ Đồng: "....." Cái quỷ gì đây?
Có thể nói là giống hệt tình tiết Ngưu Lang giấu đi quần áo không cho Chức Nữ bay về trời, tổ tiết mục quả thật là rất yêu thích câu chuyện này nha.
Giọng nói điện tử: "Còi báo động sẽ vang lên trong 10s tới, sau 10s, thợ săn Trái Đất sẽ tới đây, xin hãy đi tìm chỗ để trốn."
Lời còn chưa dứt, tiếng chuông báo động liền vang vọng cả cổ trấn này.
Hạ Dĩ Đồng giơ chân liền chạy, thấy Khương Địch và Lý Giác vẫn còn đứng đơ tại chỗ, liền một tay kéo đi, chui vào trong căn nhà bỏ hoang bên cạnh.

Trong lúc nhất thời, 10 nữ minh tinh trong ống kính máy quay cháy tán loạn cả lên, trong đó hai người liền không tìm được chỗ trốn, cứ chạy tới chạy lui, một người đi trực tiếp đụng phải "Thợ Săn Trái Đất".
Tác giả có lời muốn nói:
Hạ tiểu hoa: Lục lão sư, em có một fan mê muội ở đây.
Lục KingBomb: Sầm Khê sao?
Hạ tiểu hoa: Không phải, là người khác.
Lục KingBomb: Nhớ giữ khoảng cách.
Hạ tiểu hoa: Lục lão sư, lại có một fan mê muội nữa.
Lục KingBomb: Nhớ giữ khoảng cách.
......
Hạ tiểu hoa: Lục lão sư, 9 vị khách quý ở đây đều là fans mê muội em....
Lục KingBomb: Nhớ giữ.....!khỏi đi, chị tự mình bay qua đó:).


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.