Ảnh Hậu Siêu Hộ Thực

Chương 57: Lâm A Di Tên Lừa Gạt!​





Phương Di dừng xe xong, quay đầu lại liếc mắt nhìn tiểu gia hỏa còn đang thất thần, âm thầm thở dài, nàng biết cảm tình của tiểu Dã đối với Lâm Úc Thanh, thời điểm như thế này lại để nàng một mình đến tránh đầu sóng ngọn gió, trong lòng nhất định là rất khó chịu.
Đưa tay sờ sờ gò má có chút đỏ lên của tiểu gia hỏa, hối hận vừa rồi động thủ đánh nàng.
"Tiểu Dã, ngươi phải tin tưởng nàng, tin tưởng nàng có thể xử lý tốt những việc này, hơn nữa, tất cả mọi người đang giúp nàng, nàng sẽ không sao, ta cam đoan với ngươi."
"Nhưng tại sao dì ấy phải đem ta đưa đi?"
"Trước đó mẹ mất, thì đem ta đưa đi."
Phương Di nghe vậy trong lòng hơi hồi hộp một chút, "Ngươi, ngươi nói cái gì?" Lẽ nào nàng, nhớ tới chuyện khi đó sao?
Liên quan tới chuyện khi Y Lam qua đời, các nàng biết đến cũng chỉ là suy đoán mà thôi, dù sao không có ai tự mình trải qua, mọi người chỉ là biết Y Lam bị phần tử phản đồng tính quấy rầy, quấy nhiễu không thể tả mà mắc phải bệnh trầm cảm, cuối cùng cắt cổ tay tự sát.
"Ngươi yên tâm đi, Úc Thanh sẽ không làm chuyện như vậy, tiểu Tử đang bồi nàng, ta đem ngươi dàn xếp xong, cũng là qua đó."
Nói qua, Giang Bạc Yên từ lâu chờ đợi ở trước cửa bước nhanh tới.
Phương Di xuống xe, "Người thì giao cho ngươi, chăm sóc tốt nàng." Dừng một chút, cách Giang Bạc Yên gần được chút, "Nhất thiết phải cẩn thận chút, hiện tại trạng thái nàng không tốt, rất lo lắng cho Lâm Úc Thanh, không biết sẽ làm ra việc ngốc gì."
Giang Bạc Yên gật gật đầu, "Ta biết rồi." Nói xong, mở cửa xe, cúi người ló đầu đi vào, "Tiểu Dã? Còn nhớ ta không?"
Bạch Dã nhìn nàng một cái, rất miễn cưỡng hé miệng cười cười, "Giang a di."
"Ừ, huh? Mặt của ngươi làm sao vậy?" Ánh mắt Giang Bạc Yên ngưng lại, đưa tay muốn đi sờ gò má còn đỏ lên của tiểu Dã, bị tiểu gia hỏa nghiêng đầu tránh thoát.
"Không có chuyện gì." Bạch Dã lắc đầu một cái, ngoan ngoãn xuống xe.
"Việc này trách ta, vừa rồi quá cuống lên, đánh nàng một cái tát."
"Ngươi giúp nàng xem một chút đi, ta đi về trước." Chỉ lo Giang Bạc Yên lải nhải nàng, lập tức tránh đi.
"Tiểu Dã, Giang a di rất thương ngươi, đừng xa lạ nàng, có chuyện gì thì nói với nàng, ừm..

Lâm a di.

Bên kia có tình huống gì ta sẽ ngay lập tức thông báo ngươi, yên tâm đi.

An tâm ở đây chờ một thời gian, đợi phong ba trôi qua, ta thì đón ngươi trở về."
"Ân." Bạch Dã gật gù, thật sâu nhìn Phương Di một chút, cảm giác nàng có vô số lời nói muốn dặn, rồi lại gượng ép xuống.
"Chú ý an toàn." Giang Bạc Yên dặn dò một câu, đóng cửa xe lại, nhìn theo Phương Di rời khỏi.
Nhìn tiểu gia hỏa bên cạnh sững sờ nhìn ngoài cửa lớn xuất thần, Giang Bạc Yên thân mật nắm lấy tay của nàng, "Tiểu.."
Bạch Dã theo bản năng né một hồi, rút tay ra.
Giang Bạc Yên rõ ràng sững sờ.
"Thật ngại quá Giang a di, ta.." Bạch Dã mím miệng, lần này tới chỗ Giang a di rõ ràng không giống lần trước, lần trước có Lâm a di bên cạnh, còn có tiểu di và Phương a di ở, đều là người rất quen thuộc, nàng cũng không sợ người lạ như vậy, nhưng lần này, chỉ có một mình bản thân nàng, muốn ở lại trong nhà một a di không tính quen thuộc, nàng lại bắt đầu không có cảm giác an toàn rồi.
"Không có chuyện gì, đi vào trước đi." Giang Bạc Yên không có nắm lấy tay nàng nữa, mà là ở trước dẫn đường, dẫn nàng vào phòng.
"Sáng sớm chạy tới còn chưa có ăn cơm chứ? Ăn trước ít đồ được không?" Giang Bạc Yên ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ, vô cùng kiên trì.
Bạch Dã đâu còn có tâm sự ăn đồ ăn, không chờ từ chối, Giang Bạc Yên thì để người đi sắp xếp.
Giang Bạc Yên để Bạch Dã ngồi ở trên ghế salông, lại để cho người làm đi lấy túi chườm nước đá và khăn mặt, dùng khăn mặt đem túi chườm nước đá gói lại, nhẹ nhàng kề sát ở gò má của tiểu Dã.
"Để tự ta đi." Bạch Dã vừa mới giơ tay, bị Giang Bạc Yên nhấn xuống.
"Cũng không cần xa lạ với ta, liền để ta chăm sóc thật tốt ngươi đi."
Bạch Dã mím mím môi, "Giang a di, ngài có thể giúp Lâm a di một chút không?"
"Ta đang giúp nàng, ngươi yên tâm đi, chúng ta cũng đang giúp nàng." Giang Bạc Yên nói qua, đem khăn mặt lấy ra, dùng bàn tay dán dán gò má của tiểu Dã, "Còn đau không?"
Bạch Dã lắc đầu một cái.
"Phương Di này cũng thiệt là, lần sau gặp được nàng, ta giúp ngươi giáo huấn nàng.
" Không cần, là ta quá cuống lên, gấp đến rối tung lên, Phương a di nói đúng, ta nên tỉnh táo lại, không thể tự loạn trận cước, bằng không chỉ làm cho mọi người thêm phiền phức.

"
" Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.

"Giang Bạc Yên vui mừng cười cười.
Bữa sáng tùy tiện uống vào mấy ngụm cháo thì không khẩu vị rồi, Giang Bạc Yên nhìn nàng tinh thần không tốt lắm, nghĩ nàng tối hôm qua chắc là không có nghỉ ngơi tốt, ăn xong điểm tâm liền dẫn nàng đi phòng ngủ.
Phòng ngủ chuẩn bị cho tiểu Dã ở trong phòng của Giang Bạc Yên, hai gian phòng ngủ cách một cửa, thế nhưng ban công là thông nhau.
Mặc dù ở trong phòng ngủ của Giang a di, xuyên thấu qua một mảnh cửa kính, có thể thấy được các loại hoa trồng trọt phía ngoài trên ban công, xem ra rất thoải mái, thế nhưng để cho mình ở trong phòng như vậy, sẽ rất không có cảm giác an toàn.
Sẽ không tự giác lo lắng có người thông qua phiến cửa kính này, dễ như chơi đi vào trong phòng hay không, cho dù không tiến vào, ở bên ngoài cửa kính thấy được bóng người xa lạ, cũng đủ để cho nàng nằm ác mộng mấy ngày.
Cho nên ở sau khi Giang Bạc Yên giúp nàng chuẩn bị kỹ càng váy ngủ rời phòng, chuyện thứ nhất Bạch Dã làm chính là, đem rèm cửa sổ dày nặng kéo lại chặt trước, một tia sáng cũng không để nó xuyên thấu vào, hoàn toàn không nhìn thấy cửa kính, mới hơi hơi an tâm.
Bạch Dã không có đổi váy ngủ, cũng không có lên giường, đột nhiên đi tới một hoàn cảnh xa lạ, nàng còn cần thích ứng.

Khép lại quần áo vùi ở trên ghế salông, vừa nhắm mắt, trong đầu thì không tự giác lóe qua các loại hình ảnh kinh khủng, thậm chí sẽ không khống chế được đi suy nghĩ lung tung, càng nghĩ lòng càng sợ, thật lâu không thể vào ngủ.
Giang Bạc Yên khe khẽ đẩy mở cửa phòng, muốn nhìn một chút tiểu gia hỏa ngủ rồi chưa, lại phát hiện trên giường không có ai.
" Giang a di? "
" Huh? "Nghe tiếng nhìn lại, mới phát hiện nàng nằm trên ghế sa lông.
" Tại sao không lên giường nằm, không thoải mái sao? "Đi tới bên sofa, ngồi ở bên cạnh, giơ tay khoát lên trên eo tiểu Dã, vỗ nhè nhẹ.
Bạch Dã lắc đầu một cái," Ta chỉ là có chút không quá quen thuộc.

"
" Giang a di, có thể dùng một chút điện thoại di động của ngươi hay không, ta muốn cho gọi điện thoại cho Lâm a di.

"
Giang Bạc Yên cười cười," Ngươi bây giờ tốt nhất đừng gọi điện thoại cho nàng.

"
" Hả? "
" Vừa rồi ta gọi cho nàng, bị nàng mắng một trận, nói nàng mới vừa ngủ đã bị ta đánh thức.

"
" Thật sao? "Bạch Dã ngẩn ra.
" Ừm, sau đó là tiểu Tử nghe điện thoại, nói nàng ngày hôm qua một buổi tối cơ hồ không có ngủ, vừa mới bắt đầu ngủ bù, ta đã nói với nàng rồi, chờ nàng tỉnh, để nàng gọi lại.

Nàng đều đang nghỉ ngơi dưỡng sức, ngươi bây giờ, cũng nên nghỉ ngơi thật tốt một chút đi.

"
Bạch Dã thở phào nhẹ nhõm, thoáng yên tâm," Cám ơn ngươi Giang a di, ta còn thực sự có chút buồn ngủ..

"
" Ừm, ngủ đi, ta ở đây cùng ngươi được không? "
Giang a di nhiệt tình không để cho nàng biết nên làm gì từ chối, chỉ đành gật gù.
Giang Bạc Yên đi đến giường ôm đến thảm len giúp nàng đắp, mà sau đó ngồi ở mép sofa, vỗ nhè nhẹ nàng, còn kém ca dỗ nàng ngủ.
Bạch Dã cảm thấy có chút buồn cười, Giang a di a, đến cùng đem mình làm tiểu bảo bảo mấy tuổi?
* * *
Một giấc ngủ này đặc biệt trầm, có lẽ là ngày hôm qua lo lắng sợ hãi không có nghỉ ngơi tốt, khi tỉnh lại, đã là xế chiều.
Bạch Dã đẹp đẽ vươn eo, không chờ mở mắt, nghe thấy bên cạnh cười khẽ một tiếng, vội ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện mình không biết lúc nào nằm ở trên giường, Giang a di thì ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm mình không chớp mắt.
" Giang a di? "
" Ừ, ngủ ngon không? "
" Rất tốt rất thoải mái, ngài luôn ở đây với ta sao? "
" Đúng rồi, dáng vẻ ngươi ngủ thật là đáng yêu.

"Giang Bạc Yên không nhịn được sờ sờ đầu nàng, lần này đúng là không có né tránh, tựa hồ cùng chính mình không xa lạ như vậy.
Bạch Dã nhíu nhíu mày lại," Giang a di, ngài đừng coi ta là tiểu hài tử, ngủ còn phải người bồi..

"Nói qua, tiểu gia hỏa khuôn mặt đỏ lên.
" Ta muốn nhìn ngươi, ta bỏ lỡ ngươi 19 năm trưởng thành, muốn bồi thường ngươi.

"
" Ngài lại không nợ ta cái gì, không cần bồi thường ta a.

"
Giang Bạc Yên vẻ mặt khẽ biến, yên lặng thu tay về.
" Đúng rồi, Lâm a di tỉnh chưa? "
" Ừm, tỉnh rồi, vừa rồi gọi điện thoại qua, ta thấy ngươi ngủ đến ngon như vậy, thì không có đánh thức ngươi.

"
" Vậy ta có thể dùng điện thoại di động của ngươi gọi điện thoại cho nàng hay không? "
Giang Bạc Yên gật gù, lấy ra điện thoại di động của chính mình, gọi cho Lâm Úc Thanh, đưa cho tiểu Dã.
" Cảm tạ! "Tiểu gia hỏa rõ ràng trở nên cao hứng.
Điện thoại mới vừa vang lên hai tiếng, đối diện thì nhận rồi.
" Alo? Làm sao vậy? "
Là âm thanh của Lâm a di!
Bạch Dã không lên tiếng.
" Bạc Yên? Xảy ra chuyện gì? "
" Tên lừa đảo.

"
Đối diện rõ ràng ngẩn ra, lập tức cười khẽ một tiếng," Không lớn không nhỏ! "Giả vờ cả giận nói
"..

Tên lừa gạt! "
" Ngươi có phải lại muốn bị đánh rồi không hả? "
" Đã nói sẽ không rời khỏi con, dì đây coi là cái gì? Chê con là phiền toái sao! "
" Nói hưu nói vượn.

Giang a di ngươi rất yêu thích ngươi, luôn nhớ kỹ để ngươi đi chỗ nàng ở lại mấy ngày, vừa vặn ngươi gần đây không thể ra cửa, ở đâu chờ không phải chờ a, nàng ở một mình, đều sắp trở thành người già rỗng tổ rồi, đáng thương, ngươi thì bồi nàng mấy ngày đi.

"
Bạch Dã bị chọc phát cười chọc phát cười, cũng không thể đứng dậy nổi rồi" Giang a di tất cả đều nghe được.

"
Giang Bạc Yên ở bên cạnh lườm một cái, bất đắc dĩ bĩu môi.
Lâm Úc Thanh Đối diện cười cười," Được rồi, ngươi ngoan ngoãn ở đó bồi bồi nàng chút đi, qua mấy ngày ta đi đón ngươi trở về.

"
" Thật sự? Không gạt con? "
" Ừm, thật.

"
Có được trả lời khẳng định, lúc này Bạch Dã mới thở phào nhẹ nhõm, nàng vẫn đúng là sợ Lâm a di không cần nàng nữa đó!
" Vậy bản thân dì tuyệt đối cẩn thận! "Nghe giọng điệu của Lâm a di, cảm giác tâm thái của nàng cũng không tệ lắm, so với mình có thể mạnh hơn nhiều lắm.
" Ừ, không cần lo lắng cho ta, chăm sóc tốt chính ngươi là được, có chuyện gì nói với Giang a di, chớ xa lạ với nàng.

"
" Ngô, con biết rồi.

"
" Ừm, treo đây, ta phải đi ăn cơm.

"
" Này chờ chút, cái đó, ân..

"Bạch Dã do dự một chút, muốn nói Lâm a di có thể hôn nàng một cái hay không, hoặc là chính mình moa cô một cái cũng được a, nhưng nhìn Giang a di ở bên cạnh nhìn mình chằm chằm, lại ngại mở miệng.
Đang rối rắm, trong điện thoại truyền đến một tiếng chậc lưỡi rất nhẹ.

" Treo đây.

"Đối diện nói xong, thì treo điện thoại rồi.
Bạch Dã sững sờ giơ điện thoại, tiếng vừa rồi, là Lâm a di đang hôn mình sao? Hay là chỉ là trong lúc vô tình phát ra tiếng chậc lưỡi?
" Làm sao vậy? "Giang Bạc Yên cầm lấy điện thoại liếc mắt nhìn, điện thoại cũng đã tắt máy.
" Không, không có gì..

"Tiểu gia hỏa không tên có chút hưng phấn nhỏ đó, Lâm a di a, hôn nàng rồi đó!
* * *
Sau khi nói chuyện điện thoại xong với Lâm Úc Thanh, tiểu Dã rõ ràng buông lỏng không ít, không hề lo lắng đề phòng lo sợ bất an, chỉ coi mình là đến bồi Giang a di.
Vừa vặn tiểu gia hỏa tỉnh ngủ, Giang Bạc Yên lấy ra đồ mặc ở nhà chuẩn bị cho nàng để nàng đổi, ở nhà thì phải mặc thoải thoải mái mái.
" Giang a di, bình thường ngài ở nhà mình cũng làm cái gì hả? "Bạch Dã hoàn toàn đem chính mình xem là người tình nguyện đến bồi lão nhân mẹ góa con côi rồi.
Giang Bạc Yên dở khóc dở cười," Chủ yếu là cắt sửa hoa, uống chút trà, tắm nắng, đọc sách, lại quan tâm một chút tin tức gần đây.

"
Bạch Dã nghe xong đầu đều lớn rồi, sống quả thực chính là cuộc sống người già a! Giang a di còn trẻ tuổi như thế mà!
" Vậy ngài mặc kệ chuyện của công ty sao? "
" Có người đang quản, ta thì nhàn nhã làm cái chưởng quỹ vung tay không tốt sao? "
Giang Bạc Yên dẫn tiểu gia hỏa ngồi ở trong lương đình hoa viên uống xong trà chiều, tiểu gia hỏa nhìn điểm tâm ngọt rực rỡ muôn màu này, có chút không biết làm sao.
" Đây là ta đặc biệt vì ngươi mời tới thầy điểm tâm ngọt làm, ngươi nếm thử xem có thích hay không.

"
" Vì ta..

"Bạch Dã đầu càng lớn," Giang a di, ngươi không cần phí nhiều khổ tâm vì ta làm cái gì..

"
" Không phí.

"
Trời ạ, viên đạn bọc đường tư bản chủ nghĩa tới quá mãnh liệt, không chống đỡ được a.
Bạch Dã ngồi ở chòi nghỉ mát, nhìn Giang a di chi tiết lấy một chậu hoa, thỉnh thoảng cắt sửa một hồi cành lá, cũng rất hiếu kì.
" Giang a di, tại sao phải cắt sửa nó? Ta thấy nó mọc đến tốt vô cùng a.

"
" Cắt sửa ra tạo hình đẹp đẽ, mọc ra mới đẹp a.

"
Bạch Dã nhíu nhíu mày lại," Ta cho rằng cắt sửa hoa chỉ là cắt đi cỏ tạp xung quanh hoặc là cành lá hư, để nó tự do sinh trưởng không tốt sao? "
" Hả? "Giang Bạc Yên nở nụ cười," Như vậy cùng hoa dại ven đường có cái gì khác nhau chớ? "
Bạch Dã bất đắc dĩ, cằm," Nên nói ngài là chứng ép buộc đó, hay là ý muốn khống chế quá mạnh mẽ đây.

"
Tay Giang Bạc Yên ngừng lại, hơi biến sắc mặt.
" Ta nói sai lời rồi? Thật ngại a Giang a di, ngài chớ để ở trong lòng! "
" Không có.

"Giang Bạc Yên rất miễn cưỡng cười cười," Có người cũng đã nói với ta lời nói tương tự.

Ta ý muốn khống chế thật sự rất mạnh sao? "
" Ta tùy tiện nói một chút, ân..

Người kia là ai vậy? "Bạch Dã một mặt hiếu kỳ.
" Còn có thể là ai, mẹ ngươi a, nàng cũng hầu như nói ta ý muốn khống chế quá mạnh mẽ.

"Giang Bạc Yên thở dài, thả xuống cây kéo.
" Ừm..

Giang a di, ta cả gan đoán một hồi? "
" Hả? Đoán cái gì? "
" Nói rõ trước, mặc kệ ta nói có đúng không, không cho phép ngài tức giận nha.

"
" Được, tính khí ta rất tốt, không giống Lâm Úc Thanh động một chút là xù lông, ngươi nói đi, ta nghe.

"
Tính khí của Lâm a di đã tốt hơn rất nhiều rồi!
" Ta cảm thấy ngài, ngài cũng không phải thật sự là yêu thích hoa lan, cũng không yêu thích làm vườn.

"
" Tại sao nói như vậy? "
" Khi ta nhìn ngài cắt sửa những hoa này, không có biểu hiện rất yêu thích, càng giống như là đang hoàn thành nhiệm vụ cố định mỗi ngày.

Tuy ấn tượng rất mơ hồ, thế nhưng ta ngờ ngợ còn nhớ, mẹ Y Lam cũng yêu thích làm vườn, nhưng nàng lại xưa nay không có mỗi ngày cầm kéo nhỏ, đem đóa hoa cắt sửa thành dáng dấp nàng muốn.

"
" Hơn nữa ta cảm thấy, yêu thích một thứ, bảo vệ nó là không sai, nhưng cũng phải cho nó không gian nhất định, lại như những hoa này, ngài đem nó dời ở bên trong chậu hoa, là bảo vệ với nó, nhưng cũng không chịu để cho nó tự do sinh trưởng, khăng khăng để nó dựa theo ý nguyện của ngài, trưởng thành dáng vẻ ngài thích, như vậy vẫn tính là bảo vệ sao? Sẽ có chút bảo vệ hơi quá rồi hay không.

"Bạch Dã nói qua, đưa tay sờ nụ hoa, nhớ tới mẹ mỗi lần khi tưới nước cho hoa, trên mặt đều sẽ nổi lên nụ cười điềm đạm, liền cũng cười ngọt ngào.
Giang Bạc Yên trầm mặc một lát.
" Giang a di? Đã nói không tức giận nha.

"
" Hả? Ta không hề tức giận..

"
" Kỳ thực ngươi nói không sai, nhưng mà..

"
" Hả? "
" Ta xác thực cũng không giỏi về làm vườn, cũng không phải là đặc biệt yêu thích hoa lan.

Thế nhưng, mẹ ngươi yêu thích.

"
" Mẹ Y Lam của ngươi a, thích nhất hoa lan, nuôi đủ loại hoa lan, đem chúng nó coi như hài tử dốc lòng chăm sóc như thế, ngươi chắc sẽ có ấn tượng chứ? "
" Ân.

"
" Nguyện vọng lớn nhất của nàng, chính là cùng Hân Nhiên hai người, tìm một thế ngoại đào nguyên hoàn toàn tách biệt với thế gian ẩn cư, một ngày ba bữa trà xanh cơm nhạt cũng không ngại, chỉ cần có thể ở cùng người yêu, tháng ngày kham khổ nữa, nàng đều có thể sống có mùi có vị.

"

" Hân Nhiên đồng ý muốn dẫn nàng đi trong núi ẩn cư, muốn vì nàng tự tay gieo xuống một mảnh biển hoa, muốn vì nàng kiến tạo một tòa trang viên, muốn để nàng sinh hoạt không buồn không lo.

Nàng mỗi ngày nhớ nhung ngóng trông, cùng đợi hôm nay đến.

"
" Nhưng Cố Hân Nhiên, lại lừa nàng.

"
" Lừa nàng? "Bạch Dã kinh hãi.
" Đúng, nàng lừa nàng.

Cố Hân Nhiên căn bản không bỏ xuống được thanh danh của nàng, thành tích của nàng, không bỏ xuống được những vật ngoại thân kia, nàng đang gạt nàng.

Nàng một bộ lại một bộ, không gián đoạn nhận đóng phim, còn đối với Y Lam, nàng chỉ là qua loa động viên, nàng đem mẹ con các ngươi thu xếp ở trấn nhỏ xa xôi, chính là sợ bị người khác chụp được, ảnh hưởng đến thanh danh của nàng.

"
" Không thể, ngươi nói không đúng, không phải như vậy, Lâm a di nói nàng rất yêu mẹ, rất yêu chúng ta! "
" Nếu như thương các ngươi, khi Y Lam có chuyện, nàng ở đâu? "
" Nàng..

"Bạch Dã không biết, nàng không từng hỏi Lâm a di, nhưng nàng tin tưởng Lâm a di sẽ không lừa nàng, mẹ Hân Nhiên của nàng, là rất thương các nàng!
" Giang a di, ngươi không thích mẹ Hân Nhiên có đúng hay không? "Bạch Dã hòa hoãn tinh thần.
Giang Bạc Yên ngẩn ra, ý thức được chính mình thất thố, vội điều chỉnh tâm tình," Không có, không phải như vậy, xin lỗi tiểu Dã, ta không nên nói nàng như vậy, ta xin lỗi ngươi.

"
Bạch Dã mím miệng, nghĩ Giang a di cũng yêu thích mẹ Y Lam chính mình, nói đến cùng mẹ Hân Nhiên nên tính là tình địch, vậy nàng không thích mẹ Hân Nhiên, ngược lại cũng nói qua, chỉ là nếu đã như vậy, chuyện từ trong miệng nàng nói ra liên quan với mẹ Hân Nhiên, sẽ không quá có thể tin rồi.
Vừa nghĩ như thế, trong lòng Bạch Dã thoải mái chút, gật gật đầu, tiếp nhận rồi xin lỗi của nàng.
" Trời tối rồi, trở về nhà thôi.

"Nhìn sắc trời từ từ âm trầm lại, Giang Bạc Yên đứng dậy đem chậu hoa đặt ở trên giá để hoa, gọi tiểu Dã trở về phòng.
Nhìn trời sắp tối rồi, Bạch Dã có chút lo lắng Lâm Úc Thanh, không biết những người kia tối hôm nay có thể trở lại tìm Lâm a di gây phiền hay không.
" Yên tâm đi, Phương Di đã an bài vệ sĩ đi bảo vệ an toàn của nàng, nếu như lại có thêm người đi quấy rầy nàng, những người kia nhất định sẽ gặp vận rủi lớn.

"Giang Bạc Yên nhìn thấu sự lo lắng của nàng, vội nhẹ giọng trấn an.
" Ừm.

"
" Nghe Phương Di nói ngươi rất biết làm cơm, tay nghề cũng không tệ lắm, có thể làm cho ta nếm thử hay không? "
" Ạch..

Phương a di a, nàng nói lung tung, tay nghề của ta, biết làm món ăn có mấy món như vậy, không có quá ăn ngon.

"
" Làm sao vậy? Còn đang vì ta nói xấu mẹ ngươi mà giận ta sao? "
" A? Không có, ta nào có dễ giận như vậy, chỉ là ta..

"
Ân..

thực ra là chỉ muốn làm cho Lâm a di ăn, Phương a di đều là nhân tiện, tiểu di cũng vậy!
Nhưng mà nhìn biểu hiện chút mất mát kia của Giang Bạc Yên, Bạch Dã vẫn là thỏa hiệp," Vậy, ăn không ngon cũng không nên ghét bỏ nha.

"
" Được! "
Khi kéo ra tủ lạnh, Bạch Dã thì đau đầu, ngược lại không phải là không có nguyên liệu nấu ăn, mà là thứ gì đều có, rất nhiều nàng đều không biết tên, nhận biết không ra loại, chọn tới chọn lui, vẫn là chọn thức ăn chính mình quen thuộc, bông cải xanh xào, canh bí đao xương sườn, thịt xào nấm mực lông, còn có cà chua trộn đường, hai người, ba món một canh, có mặn có chay, lạnh nóng phối hợp, vẫn tính phong phú đó.
Đang tỉ mỉ sắp xếp bàn, đột nhiên một tiếng thét kinh hãi.
Giang Bạc Yên vừa mới quay người muốn đi bố trí bàn ăn, nghe tiếng vội lại vòng về," Làm sao vậy? "
Tay Bạch Dã gấp rau dừng một chút," Giang a di, ngươi có cần khống chế sức ăn không hay không nhỉ? "
" Hả? "Nhìn nàng đem mấy món ăn phân biệt xếp vào một chút nhỏ ở trong đĩa nhỏ, Giang Bạc Yên không rõ.
" Lâm a di phải khống chế sức ăn, lúc ăn cơm dì ấy hay dùng đĩa nhỏ đem món ăn phân ra, bưng ra vừa đủ lượng ăn của dì ầy, ăn xong rồi thì hết.

"
Giang Bạc Yên chau mày," Lần trước khi nàng ở nhà ta ăn cơm cũng không nhìn thấy nàng khống chế sức ăn.

"
" Đúng nha, cho nên trở lại mập một kg, đã bị tiểu di cắt đi thức ăn thịt.

"Bạch Dã hì hì nở nụ cười, gương mặt cười trên sự đau khổ của người khác.
" Ngươi rất yêu thích Lâm a di? "
" Hả? "Bạch Dã cúi đầu," Th, thích ya, bởi vì Lâm a di đối với ta rất tốt a.

"
" Là dạng yêu thích gì? "
" Ừ..

Ta cũng không nói được, chính là rất đơn thuần yêu thích a.

"Bạch Dã giả ngốc," Ta cũng yêu thích Giang a di a, Giang a di cũng rất tốt đối với ta.

"
Giang Bạc Yên nghe vậy nhịn cười không được cười," Ngươi đúng là so với mẹ ngươi biết nói lời dễ nghe.

"
" Khà khà, ăn cơm thôi!".


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.