Lộ Tinh hứng thú bừng bừng đi về bãi đậu xe, muốn nói cho Bạch Dã cái tin tức tốt này, vừa muốn mở cửa xe, lại phát hiện tên kia cúi thấp người, đem mặt chôn ở khuỷu tay, thân thể hơi run rẩy rẩy, như là đang khóc.
Lộ Tinh bước chân dừng lại, thầm thở dài, đứa bé này a, có phải là chỉ có khi một mình, mới có thể lộ ra một mặt yếu ớt của nàng, chính mình cũng quen nàng hơn một năm, từ trước tới nay chưa từng gặp qua nàng cô đơn như hôm nay.
Lộ Tinh cảm thấy vào lúc này mình không nên đi quấy rối nàng, nàng nhất định không muốn để cho chính mình thấy được một mặt mềm yếu của nàng, thế nhưng nàng lại không thể bỏ mặc cái tên này một mình thương tâm rơi lệ, huống hồ chuyện này đã có khả năng chuyển biến tốt a.
Suy nghĩ một chút, Lộ Tinh quay người đi tới một bên góc, mãi đến tận không thấy xe của mình, mới lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Bạch Dã.
Điện thoại vang lên bảy, tám tiếng, đối diện mới nhận, Lộ Tinh không chờ đối diện nói chuyện liền dẫn đầu mở miệng, "Bạch Dã, ngươi còn ở trong xe không?"
"Lộ lão sư, ta còn ở." Thanh âm của Bạch Dã rất nhỏ, nhưng nghe lên đã bình phục rất nhiều.
"Vậy ngươi đợi ta thêm một chút, ta lập tức liền trở về, thuận tiện mang cho ngươi một tin tức tốt!"
"Tin tức tốt?"
"Ừm, chờ ta a." Lộ Tinh nói xong liền cúp, lại đứng đại khái mười phút, mới như không có chuyện gì xảy ra đi đến phía trong bãi đậu xe.
"Khá hơn chút nào không? Còn không thoải mái, chúng ta liền đi bệnh viện." Lộ Tinh lên xe, quay đầu hơi hơi đánh giá một chút, cái tên này quả nhiên đã khôi phục thái độ bình thường, chỉ là viền mắt hơi đỏ lên lại là không giấu được.
"Không có chuyện gì, không cần phiền phức."
"Ngươi đứa nhỏ này, thân thể của chính mình, làm sao có thể gọi phiền phức chứ!"
"Thật sự không sao rồi."
"Vậy được, ta đưa ngươi về trường học." Lộ Tinh khởi động xe, trên đường, cố ý không nói lời nào, chờ Bạch Dã chủ động dò hỏi tin tức tốt kia, nhưng mà cái tên này tựa hồ đối với chuyện này hoàn toàn không có nhiệt tình, liền hỏi cũng không hỏi, cũng làm cho Lộ Tinh hơi lúng túng.
"Đúng rồi Bạch Dã, trước đó không phải nói là thử nhân vật An Lương sao, làm sao đột nhiên đổi ý rồi hả?" Lộ Tinh cũng rất hiếu kì.
"Ừm.. Chính là.. Muốn khiêu chiến một chút.." Bạch Dã nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nàng không phải rất biết nói dối, lúc nói dối hai chữ chột dạ căn bản là viết lên mặt.
"Nhưng mà An Khê trước đó ngươi cũng không có chuẩn bị, như thế đột nhiên đổi ý, ngươi cũng quá có tự tin rồi đó."
Bạch Dã cười khổ, nàng có thể không phải quá có tự tin, mà là có chút quá không tự lượng sức rồi.
"Vậy nếu như, họ cho ngươi đến diễn nhân vật An Khê này, ngươi còn muốn diễn không?"
"Lão sư, ngươi cũng đừng nói giỡn với ta, ta biết bản thân ta còn kém rất xa, ta sẽ tiếp tục cố gắng học tập."
"Ngươi không kém một chút nào, phim của vòng sơ tuyển ta xem rồi, tâm tình đúng chỗ, cảm tình nồng nặc, một ít phương diện động tác nhỏ chi tiết xử lý cũng không tệ, cho mình chút lòng tin, ngươi không kém bất kì ai."
"Nhưng ta vẫn là không trúng tuyển rồi."
"Đó là bởi vì Lâm Úc Thanh!" Vừa nhắc tới cái này, Lộ Tinh thì giận không chỗ phát tiết.
"Cái gì?" Bạch Dã sững sờ, bởi vì Lâm a di?
Lộ Tinh đã khống chế tâm tình một chút, "Không nói nàng, Bạch Dã, ngươi nhớ kỹ, ngươi không kém bất kì ai! Trong cái giới này, chuyện như vậy đã quá quen thuộc, nếu ngươi đã đi ra bước đi này, thì phải có chuẩn bị tâm lý này, có lúc, ở trong giới này, thực lực cũng không thể đại biểu tất cả."
Nói đến những thứ này, Lộ Tinh lại có chút cảm khái, nàng là biết rõ, trong giới này đại đa số người vì lợi ích là cái gì đều sẽ làm, Bạch Dã quá đơn thuần, vừa không có dã tâm, không biết tính toán, đến bây giờ còn tưởng rằng là bản thân nàng hành động không qua cửa mà không lấy được nhân vật, người như vậy, làm sao ở trong giới tồn tại? Sau này, nàng có thể duy trì đơn thuần bây giờ mà không bị giới đó ô nhiễm không?
Lộ Tinh một mình cảm khái, cũng không biết một câu nói vô tâm vừa rồi ở trong lòng Bạch Dã nhấc lên sóng lớn mênh mông.
Là Lâm a di không để cho mình diễn nhân vật này sao?
Lâm a di không để cho mình diễn An Khê, mà để cho mình diễn An Lương? Tại sao?
Lẽ nào, cô thật sự không muốn cùng chính mình quá mức thân cận sao?
"Bạch Dã? Làm sao vậy, sắc mặt kém như vậy, lại không thoải mái?"
Bạch Dã lắc lắc đầu, từ từ hít sâu một hơi, đè nén cảm giác chua xót từ từ dâng lên trong lòng.
"Chậc, trạng thái thân thể này của ngươi có thể quay phim sao?" Lộ Tinh biểu thị lo lắng.
"Quay phim gì?" Bạch Dã kiên cường đánh lên tinh thần tán gẫu với nàng, chính mình cũng không ý thức được mình đang nói nói cái gì.
"Hóa ra vừa rồi những câu nói kia của ta nói vô ích? Ngươi nhân vật quyết định rồi, diễn An Khê!"
"Ừm," Bạch Dã gật gật đầu, tiếp tục tạm thời quên tất cả.
Lộ Tinh có chút ngớ, dừng xe ở ven đường, nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, "Này, ngươi có thể biểu hiện ra một chút vẻ mặt nên có hay không, tỷ như, vui vẻ? Kích động? Hoặc là hưng phấn?"
"Cái gì? Ngài mới vừa nói cái gì?"
Lộ Tinh cố ý không nói lời nào, muốn nhử nàng, nhìn chằm chằm con mắt của nàng, cuối cùng từ trên mặt nàng thấy được một tia kinh ngạc.
"Lộ lão sư, ngài có thể lặp lại lần nữa hay không?"
"Vừa rồi Tô Dự cuối cùng quyết định nhân vật rồi, do ngươi tới diễn An Khê, còn về An Lương, nàng sẽ tìm người khác."
"Học tỷ thì sao?"
"Rút khỏi rồi."
"Tại sao?" Bạch Dã một mặt khiếp sợ.
"Này ngươi có thể trước tiên đừng quản người khác hay không! Bản thân ngươi, lấy được nhân vật ngươi muốn diễn, không vui sao!" Lộ Tinh cảm thấy đường về não của đứa nhỏ này có phải là vòng có chút nhiều, thời điểm như thế này làm sao sẽ quan tâm người khác trước?
"Ta.." Nên vui không?
Lấy được nhân vật muốn diễn, là nên vui vẻ, thế nhưng nếu như Lâm a di không muốn để cho chính mình diễn, hoặc là căn bản không muốn cùng chính mình diễn cp, vậy còn có cái gì có thể vui đây?
Lộ Tinh cảm thấy nàng rất kỳ quái, lại thực sự không muốn thấy dáng vẻ u buồn kia cua nàng, dứt khoác đưa tay ra, dán vào hai gò má của nàng, đẩy khóe miệng nàng lên, "Cười một cái, có chút sức sống, người trẻ tuổi mà."
Bạch Dã bối rối một hồi, hơi di chuyển ra sau, tránh ra tay của nàng.
Lộ Tinh cũng sửng sốt một chút, đây đã là lần thứ hai nàng bất tri bất giác đưa tay đi đụng vào Bạch Dã, nàng cũng không biết tại sao, bình thường nàng cũng không phải rất thích thân cận với người, thế nhưng đối với tiểu gia hỏa này, lại luôn là sẽ không nhịn được muốn đi quan tâm một hồi.
"Ạch đúng rồi, nhà ngươi là ở thành phố này chứ, thi xong rồi, làm sao vẫn chưa về nhà a?" Lộ Tinh lúng túng thu tay về, thuận thế sờ sờ tóc của chính mình, đổi chủ đề.
Nhưng mà cái đề tài này không cẩn thận chọc vào chọc vào tâm sự của Bạch Dã, "Ừm.. Hai ngày nữa đi.." Nàng hiện tại không biết nên làm sao đối mặt Lâm a di, hơn nữa nàng càng sợ nhìn thấy ánh mắt Lâm a di thất vọng, thậm chí ghét bỏ.
"Làm sao vậy?"
Bạch Dã lắc đầu một cái, "Không làm sao, ừm.. Bạn cùng phòng một mình ở ký túc xá, ta ở với nàng hai ngày."
"Nga." Lộ Tinh gật gù, không nói nữa, chuyên tâm lái xe.
Thùng xe vừa yên tĩnh lại truyền đến một trận chuông điện thoại di động, Bạch Dã lấy điện thoại di động ra liếc mắt nhìn, là tiểu di gọi tới, vội vàng tắt máy, còn có tật giật mình lén lút liếc Lộ Tinh một chút, thấy nàng cũng không có khác thường gì, mới cầm điện thoại di động lên, lén lút gởi nhắn tin cho Hạ Tiểu Tử.
Leng keng một tiếng, Bạch Dã gõ chữ còn không có phát ra ngoài, Hạ Tiểu Tử nhắn một tin nhắn cho nàng.
【 Thi hè xong rồi chưa? Lúc nào nghỉ hè, ta đi đón ngươi. 】
Bạch Dã rối rắm khẩy ngón tay, suy nghĩ một chút, trả lời một câu, 【 Không cần, hai ngày nữa bản thân ta trở về thôi. 】
Bên này tin nhắn mới vừa gửi xong, chuông điện thoại di động lại vang lên.
"Ngươi nghiệp vụ này còn khá bận." Lộ Tinh cười nói.
Bạch Dã lúng túng nở nụ cười, liếc mắt nhìn điện thoại, là Tô Dự gọi đến, liên lạc đến chuyện Lộ Tinh vừa rồi nói, vội nhận.
"Tô đạo diễn chào ngài."
"Xin chào xin chào, Bạch Dã a, ta thì không nói nhiều nữa, nhân vật An Khê này, ngươi còn muốn diễn không?"
Lộ Tinh ở bên cạnh nghe rõ ràng, còn cố ý lén lút nhìn vẻ mặt của Bạch Dã, vẫn không có biến hóa gì lớn, thật là chán!
"Ta.. Ta có thể suy nghĩ thêm không?" Bất ngờ không có một lời đáp ứng. Ngươi đây đừng nói Tô Dự, cả Lộ Tinh cũng kinh ngạc một hồi.
"Ừm, Bạch Dã, nếu như ngươi bởi vì chuyện lúc trước đổi nhân vật mà để ý, ta xin lỗi với ngươi, ta.."
"Tô đạo diễn, không phải là bởi vì cái này, là vấn đề của bản thân ta."
"Nếu như ngươi đối với hành động của mình không tự tin, vậy thì càng không phải là vấn đề, ta đối với hành động của ngươi đầy đủ tự tin là được rồi!"
"Cảm tạ sự tin tưởng của ngài, để ta suy nghĩ một chút được không?"
"Ừm.. Được rồi, vậy ngươi nhanh chóng trả lời ta."
"Được, cảm tạ ngài." Cúp điện thoại, Bạch Dã lại lâm vào rối rắm, diễn, hay là không diễn?
Lộ Tinh có thể cảm giác được nàng có tâm sự, nhưng nàng lặng thinh không đề cập tới, chính là muốn kéo nàng một cái cũng không thể nào hạ thủ.
* * *
Trở lại trường học, nói tạm biệt Lộ Tinh, một mình tâm sự nặng nề đi đến phía ký túc xá.
Trước cửa túc xá, nhìn cửa phòng đóng chặt, theo bản năng sờ đáy túi, mới nhớ tới sáng sớm đưa chìa khóa cho bạn cùng phòng rồi. Gõ gõ cửa. Trong phòng cũng không có người lên tiếng, vội lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho bạn cùng phòng, kết quả vậy mà được biết, người ta đã về nhà rồi!
Bạch Dã ở cửa túc xá đứng nữa ngày, mới ý thức được chính mình tựa hồ không vào được ký túc xá, hơn nữa tất cả bạn cùng phòng đều về nhà rồi, như vậy tối hôm nay không phải là không có chỗ ở rồi? Không chỉ tối hôm nay, hiện tại nàng cũng đã không chỗ có thể đi rồi..
Về chỗ Lâm a di sao? Nàng không dám.
Thế nhưng không quay về, hình như đã không có chỗ có thể đi, về Du Dương sao? Vào lúc này cũng đã không mua được phiếu rồi a..
Một mình rối rắm, trên sân ở trường học lêu lỏng hồi lâu, Bạch Dã kiên quyết, nên tới đều sẽtới, trốn cũng trốn không được chẳng lẽ còn có thể bởi vì chuyện này, cả đời không gặp Lâm a di sao?
Nghĩ như thế, Bạch Dã rốt cục hạ quyết tâm về nhà.
Mà Lâm Úc Thanh bên này, cũng bởi vì tâm sự nặng nề, không có cách nào tiếp tục công việc quay phim, rất sớm thu hồi công việc.
Trong xe, Hạ Tiểu Tử lo sợ bất an, Lộ Tinh hôm nay nói không biết lựa lời, xem như là chọc mồi lửa rồi, lão bản này không chừng lúc nào sẽ nổ tung, nàng vốn còn muốn để Bạch Dã trở về, chí ít lão bản thấy mặt của tiểu gia hỏa còn có thể hơi khiêm tốn một chút, hiện tại hay rồi, lưu lại chính mình mình đối mặt một trái bom lúc nào cũng có thể sẽ nổ tung!
"Tiểu Dã nghỉ định kì rồi chưa." Lâm Úc Thanh đột nhiên mở miệng, ngữ khí không có gợn sóng gì, nghe không ra hỉ nộ.
"A, chắc còn chưa, nàng từng nói hai ngày trở về."
Hạ Tiểu Tử do dự mãi, "Ừm.. Thanh tỷ, chuyện nếu đã không thể tránh được, ngươi cũng đừng tức giận với tiểu Dã, nàng thật sự muốn quay phim, thì để nàng.."
"Nàng mới bây lớn thì để nàng vào trong giới hỗn loạn như thế, nàng không hiểu chuyện ngươi cũng không hiểu chuyện sao!"
Hạ Tiểu Tử rụt cổ một cái, thở mạnh cũng không dám thở nữa, yên lặng lái xe.
Hết chương 12
Tác giả có lời muốn nói:
Bị tiểu lục tự làm lỡ phần chính văn:
"Lộ lão sư tại sao luôn chạm Bạch Dã?" Lâm Úc Thanh rõ ràng có chút canh cánh trong lòng.
"Ạch.." Bạch Dã dở khóc dở cười, "Đại khái là.. Nàng cảm thấy Bạch Dã rất đáng yêu?"
"Ta không thích nàng, địa phương có nàng tất cả đều nhảy qua."
"Được được được."
"Tiểu Bạch Dã cũng không có chỗ đi rồi?"
"Ừm."
"Thật tốt, như vậy nàng là có thể về nhà tìm Lâm a di rồi."
"..."
Ngươi rốt cuộc là nhóm nào?
"Vậy lỡ như Lâm a di hung dữ với nàng thì sao? Lỡ như Lâm a di rất tức giận, không cần nàng nữa thì sao?" Bạch Dã ý đồ xấu cố ý dọa cô..
"Vậy.. Vậy.." Lâm Úc Thanh nhanh chóng xoa xoa cái trán, "Vậy, vậy ta không muốn nghe câu chuyện này nữa."