Vũ Minh Nguyệt dầm mưa ướt cả buổi trời nên sắc mặt cô trở nên trắng bệch, dù vậy cô vẫn cố hoàn thành thêm hai phân đoạn nữa. Cô biết bản thân mình là người mới, vậy nên mới không dám làm mọi người phật lòng, cô chịu khổ thêm một chút cũng chẳng sao.
"Minh Nguyệt, em ổn chứ? Trông em không tốt chút nào!" Điềm Tâm lo lắng hỏi han cô.
"Em không sao đâu ạ, quay về nghỉ ngơi sẽ ổn thôi, chị không cần quá lo lắng cho em đâu!" Vũ Minh Nguyệt nở nụ cười gượng gạo trả lời, dù thật sự cô đang cảm thấy khó chịu.
"À chị ơi, chuyện này chị đừng có nói cho cậu Max biết, em không muốn để cậu lo lắng đâu. Con đường nghệ thuật này vốn dĩ không hề dễ dàng, chút chuyện nhỏ thế này không thành vấn đề với em." Sợ Điềm Tâm nói cho Max biết, Vũ Minh Nguyệt liền dặn cô ấy giấu đi.
Cô biết ba mẹ gửi cô đến đây đã là phiền phức cho ông ấy rồi, nên cô không muốn ông ấy nghĩ nhiều.
"Thôi được, chị sẽ không nói đâu, em yên tâm! Giờ chị đưa em về nhà nghỉ ngơi nhé, chị sẽ giúp em nói với giáo viên nghỉ ngày hôm nay." Điềm Tâm gật đầu đồng ý, nhìn thấy ánh mắt đáng thương kia cô ấy không nỡ từ chối.
Sau đó, Điềm Tâm lái xe đưa Vũ Minh Nguyệt trở về căn hộ của cô, còn giúp cô mua thuốc cảm phòng khi sốt cao. Đâu đó đã sắp xếp ổn thỏa, cô ấy mới tạm yên tâm mà ra về.
Vũ Minh Nguyệt nằm dài trên giường, gương mặt bơ phờ vì mệt mỏi, tay cô lướt điện thoại để xem tin tức. Được một lúc thì mí mắt cô rũ xuống, không thể trụ nổi thêm được nữa, tác dụng của thuốc đến thật nhanh.
Nửa đêm, Vũ Minh Nguyệt lại phát sốt, hô hấp của cô khó khăn, cơ thể trở nên nóng hừng hực. Gương mặt trắng bệch lúc chiều đã trở nên đỏ ửng, cánh môi của cô đã khô khốc vì thiếu nước.
"Mệt quá...mình thở không nổi nữa rồi!" Cô mê man tỉnh dậy, miệng khẽ lầm bầm.
Lúc chiều, trước khi Tô Điềm về đã dặn cô, nếu cảm thấy không ổn thì gọi cho cô ấy. Vũ Minh Nguyệt nửa tỉnh nửa mê đi tìm điện thoại, tay cô vô lực mò lên tủ đầu giường tìm kiếm.
Ban đầu có hơi khó khăn nhưng sau đó cô đã tìm thấy. Vũ Minh Nguyệt tựa hồ không thể nhìn rõ thứ gì, cô cầm điện thoại lên, mắt nhắm mắt mở bấm số gọi cho Điềm Tâm nhờ giúp đỡ.
Tai cô ù đi, không thể nghe thấy nổi cái gì mặc dù bên kia chuông điện thoại vẫn đang reo lên đều đặn. Hiện tại đã khuya, vậy nên có thể người đã đi ngủ rồi, không có ai bắt máy.
"Chị ơi, nghe...máy đi ạ." Giọng cô run run, tay cầm điện thoại dường như không còn chút sức lực nào cả.
"Alo." Trong lúc Vũ Minh Nguyệt tưởng chừng như không có người nghe máy, thì bên kia đầu dây đã lên tiếng.
"Chị...Điềm Tâm, em đau." Cổ họng đắng ngắt, Vũ Minh Nguyệt nói như muốn khóc.
"..." Sau khi cô vừa nói xong cả người rơi vào trạng thái hôn mê, trước khi mất đi ý thức, cô có nghe người bên kia nói nhưng lại không biết là người đó nói gì.
...
Bệnh viện.
Vũ Minh Nguyệt lần nữa tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường bệnh, tay cô còn đang
truyền nước.
Bên ngoài trời đã sáng, âm thanh ồn ào làm đầu cô thấy đau, người đến đây khám bệnh rất nhiều, cho nên không thể tránh khỏi chuyện này.
Vũ Minh Nguyệt dù vẫn còn thấy khó chịu nhưng tình trạng đã ổn hơn, hô hấp của cô không còn nặng nề như lúc đầu mà khuôn mặt chỉ còn hơi nhợt nhạt một chút.
Đêm qua, cô cũng không biết là ai đưa cô đến bệnh viện nhưng trong lúc hôn mê cô cảm nhận được có người đã ôm cô đi, mà cơ thể người này tỏa ra một mùi hương rất dễ chịu.
"Cạch." Vũ Minh Nguyệt đang ngồi thẩn thờ suy nghĩ cố nhớ xem người kia là ai, thì lúc này cửa phòng đã mở ra.
"Em tỉnh rồi sao, cơ thể đã khoẻ hơn chưa, còn nơi nào đau không?" Điềm Tâm tay xách theo một hộp cháo nóng, cô ấy lo lắng nhìn cô hỏi.
"Em ổn rồi ạ! Mà chị ơi, hôm qua là ai đưa em đến bệnh viên vậy ạ?" Vũ Minh Nguyệt gật đầu, cô cũng hỏi thử để xem cô ấy có biết người kia là ai không.
"Là chị đưa em đi chứ ai. Em không nhớ sao, em gọi điện thoại cho chị còn bảo rằng em đau nữa kia mà!" Điềm Tâm chống tay nhìn cô đáp, bộ dáng này trông cũng không giống như là đang nói dối.
"Là chị sao? Nhưng sao em lại có cảm giác khác nhỉ, hay là bệnh đến phát ngốc rồi?" Vũ Minh Nguyệt xoa xoa đầu nói khẽ, cô không thấy tin lời của Điềm Tâm cho lắm.
"Được rồi, không nói nữa, chị có mang cháo cho em nè, ăn đi cho nóng!" Điềm Tâm nhanh chóng chuyển chủ đề, cô ấy lấy hộp cháo nóng hổi cho vào tô, rồi cẩn thận bê nó đến cho Vũ Minh Nguyệt.
"Em làm phiền chị rồi, cảm ơn chị vì đã giúp em!" Cô ngại ngùng nói.
"Chuyện nên làm thôi, em quên rằng chị là trợ lý của em à?" Điềm Tâm cười nhẹ, rồi lại lấy
cốc rót cho cô một ly nước ấm.
"..."
Phía bên ngoài phòng bệnh, một thân ảnh cao to đang đứng tựa lưng vào tường nghe lén. Giống như đã nghe được điều mình muốn, ít phút sau người này liền rời đi.
Vũ Minh Nguyệt đúng lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc phớt qua cửa kính, cô liền tròn mắt kinh ngạc. Nhưng sau đó ý nghĩ trong đầu liền bị cô xua đi, đây là giờ phút nào mà cô còn mơ mộng hão huyền nữa chứ.
Cô lại mỉm cười vụ vẻ nói chuyện với Điềm Tâm, loáng một cái liền ăn hết bát cháo lớn mà cô ấy đem đến.
...
Ngày thứ ba Âu Dương Tư Duệ đến Pháp liền bị thương khá nặng. Anh gặp tai nạn giao thông, vùng bụng bị mảnh kính xe cắt trúng tạo thành một vết thương khá sâu.
Đáng lý cũng sẽ không có gì to tát, nếu anh chịu đến bệnh viện xử lý ngay lập tức. Nhưng vì anh trì hoãn thời gian, khi đến bệnh viện thì đã mất máu nhiều mà rơi vào hôn mê. May là không ảnh hưởng đến tính mạng, sau khi được truyền máu thì anh đã không còn gì đáng ngại.
"Thiếu gia, sao cậu không ở lại nghỉ ngơi thêm, vết thương vừa khâu xong đã di chuyển một đoạn đường dài, như vậy không tốt." Vệ sĩ thường hay đi cùng anh lên tiếng, anh ta rất tò mò, không lẽ người có tiền lại không cần mạng sao.
"Tôi không sao đâu, còn nhiều việc phải làm lắm, thời gian đâu mà nghỉ ngơi chứ." Âu Dương Tư Duệ nửa đùa nửa thật đáp lời anh ta.
Mục đích anh đến Pháp đâu đơn giản chỉ là để du học, mà còn là để anh bắt đầu chương trình đào tạo thành người thừa kế Âu Dương Đế Đoàn thay cho ba anh. Người ngoài nhìn vào có thể không biết nhưng sự thật là như vậy, anh luôn muốn thay ba tiếp quản để gầy dựng sự nghiệp lớn mạnh hơn.
Dù cho điều đó là dư thừa, bởi vì nhờ vào Âu Dương Tư Thần, mà cả Âu Dương Đế Đoàn hay A.D đều đã có vị thế nhất định trên thế giới. Giờ nếu Âu Dương Tư Duệ tiếp quản và làm cho nó lớn mạnh hơn, chính là ví như hổ mọc thêm cánh.
"Giúp tôi mang tài liệu đến đây nhé, trông chờ vào anh đấy." Âu Dương Tư Duệ lên tiếng nhờ vả.
"Vâng, anh nghỉ ngơi thêm đi, tôi lấy đồ xong sẽ nhanh chóng quay lại." Vệ sĩ nói xong liền rời đi, để lại Âu Dương Tư Duệ ở đó.
Hiện tại mỗi một cử động nhỏ đều khiến anh đau đớn đến toát mồ hôi, ban nãy do có người nên anh mới cố kiềm chế, còn giờ thì không nhịn được nữa rồi.