Vũ Minh Nhật vốn không muốn rước phiền phức vào mình, anh chỉ muốn nhanh nhanh giải quyết chuyện này để còn tiếp tục làm việc. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đáng thương của Lam Tiểu Nhã, anh rốt cuộc vẫn là mềm lòng.
"Một tháng, tôi chỉ cho cô thời gian một tháng! Trong thời gian đó cô không được đi lung tung đâu, nhất là vào ban đêm!" Anh nói.
"Một tháng cũng được, cảm ơn anh, tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ, không ăn không ngồi rồi khiến anh khó chịu đâu!" Lam Tiểu Nhã mừng rỡ đáp, một tháng sau có thể cô không biết đi đâu nhưng tạm thời bây giờ cô đã có một nơi để ở lại.
"..."
Vũ Minh Nhật không nói gì, anh còn bận phải làm rất nhiều việc nên liền nhanh chóng rời đi, trước đó còn không quên nhắc nhở người hầu chọn công việc phù hợp cho Lam Tiểu Nhã.
"Tiểu thư, cô cứ yên tâm nghỉ ngơi vài ngày đi, sau đó tôi sẽ báo quản gia sắp xếp công việc phù hợp cho cô!" Nữ hầu lại một lần nữa mang thuốc vào, cô ấy nói.
"Vâng, rất cảm ơn cô!" Lam Tiểu Nhã bây giờ mới thấy nhẹ lòng được một chút, cô cũng không còn quá dè chừng, gượng cười đáp.
"..."
Ban đêm, Lam Tiểu Nhã nằm trên giường cảm thấy khát khô cả miệng, cô nhìn sang bên cạnh thì bình nước mà người hầu chuẩn bị đã hết từ lâu. Cô xoay qua xoay lại muốn nhắm mắt ngủ để quên đi cơn khát nhưng căn bản là không thể ngủ được.
Lam Tiểu Nhã đánh bạo bước xuống giường, cô cẩn thận đi ra ngoài mở cửa. Hành lang ban đêm vắng tanh, mọi người đều đã đi ngủ, chỉ còn lại ánh đèn vàng mờ ảo soi sáng đường đi.
Biệt thự Lục gia lại rộng lớn, Lam Tiểu Nhã cũng chẳng thông thạo đường đi, cô đứng bất động một hồi lâu vẫn không biết nên đi lối nào để xuống phòng bếp.
"Hay là mình cứ đi đại vậy, chứ đứng ở đây mãi cũng không được!" Lam Tiểu Nhã thì thầm, cô mạnh dạn bước về phía bên trái hàng lang, một đường đi thằng.
Nhưng càng đi cô lại càng thấy mông lung, vì tìm mãi cũng chẳng thấy được nhà bếp ở nơi nào. Lam Tiểu Nhã trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực, cô nghĩ mình đã đi nhầm chỗ, liền muốn quay lại.
"Grừ..." Lúc này ở phía cuối hành lang dài, một âm thanh rùng rợn vang lên.
Lam Tiểu Nhã theo quán tính liền quay đầu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, ở đó quá tối cho nên cô căn bản không thể nhìn thấy cái gì.
Trong lúc cô nghi hoặc là kẻ trộm đã đột nhập vào nhà, thì từ trong bóng tối xuất hiện một đôi mắt màu xanh lam, nó rực sáng trong màn đêm tĩnh mịch.
"Là...là cái gì vậy?" Lam Tiểu Nhã cảm nhận được sự nguy hiểm, cô run rẩy kêu lên nhưng cũng chẳng dám lớn tiếng.
"Grừ..." Âm thanh lại vang lên, mà cái thứ màu xanh đang sáng quắc trong bóng tối cũng từ từ xuất hiện.
Đến lúc này Lam Tiểu Nhã mới nhìn thấy bộ dáng thật sự của nó, không phải mèo càng không thể là chó, ở trước mặt cô chính xác là một con báo sư tử lớn.
Nó có bộ lông màu nâu sẫm, tai và đuôi lại có màu đen, thân hình vô cùng to lớn và thứ làm cô sợ hãi là đôi mắt đang rình mồi của nó. Hiện tại chắc nó đang nghĩ cô là bữa tối của mình, chỉ còn chờ thời cơ để vồ lấy cô mà chén sạch.
"Tao không có thịt đâu, ăn lại càng không ngon, mày đừng có mà qua đây!" Lam Tiểu Nhã run lên bần bật, cô sợ hãi nói thật khẽ chân cũng nhanh chóng lui về phía sau chuẩn bị bỏ chạy.
Con báo sư tử không hề có ý định dừng lại, nó cảm nhận được nỗi sợ của Lam Tiểu Nhã, mà điều đó lại kích thích bản năng săn mồi của nó. Bốn chân của nó di chuyển có phần nhanh hơn, kèm theo đó là tiếng gầm gừ.
Lam Tiểu Nhã chân đứng không vững, cô sợ đến nổi không thể động đậy dù chỉ một chút.
Chỉ chờ có như thế, con báo sư tử liền tăng tốc lao vụt về phía cô, hành động chớp nhoáng của nó làm cho cô kinh hãi không giữ vững mà ngã ngồi xuống sàn nhà. "Phịch."
"Ah, có ai không? Cứu tôi với!" Lam Tiểu Nhã đưa tay lên che mắt mình lại, cô hoảng hốt kêu to.
"Puma, dừng lại!" Lúc này cửa phòng của Vũ Minh Nhật mở ra, anh lớn tiếng ra lệnh cho con thú hoang dã kia.
Ngay lập tức hành động của con báo sư tử liền dừng lại, nó ngoan ngoãn ngồi xuống như chưa có gì xảy ra. Đây nào phải con báo đáng sợ khi nãy, bây giờ trông nó như một con mèo nhà vô hại.
Vũ Minh Nhật liếc mắt nhìn thấy Lam Tiểu Nhã nhếch nhác ngồi dưới sàn, anh vỗ tay mạnh vào trán thở dài. Rõ ràng anh đã dặn dò cô nhưng giờ thì nhìn xem, cô suýt chút nữa làm bữa khuya cho con thú cưng của anh rồi.
"Cô không xem lời nói của tôi ra gì sao? Suýt chút nữa là cô mất mạng rồi, đúng thật là chẳng thể tin lời cô." Anh phiền não nhìn Lam Tiểu Nhã nói.
Cô bấy giờ mới dám hé mẳt nhìn, trông thấy con báo sư tử đã không còn nguy hiểm, cô vội đứng lên chạy đến chỗ Vũ Minh Nhật muốn cầu cứu.
"Anh đưa tôi đi liền được không, trông nó đáng sợ quá!"
Con báo sư tử liếm liếm chân của nó, rồi đưa đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn Lam Tiểu Nhã, nó quên mất bản thân lúc nãy hù dọa cô suýt thì đau tim mà chết.
Vũ Minh Nhật lười biếng nhìn cô, sau đó anh
mới trả lời. "Được rồi, cô đi nhanh lên!"
Hai người một trước một sau quay về phòng ngủ của Lam Tiểu Nhã, cả đường đi anh không nói gì càng làm cô lo sợ anh sẽ lại đuổi cô đi mà không cho ở lại.
Đứng trước cửa phòng, Lam Tiểu Nhã lí nhí lên tiếng giải thích. "Tôi khát nước nên chỉ muốn đi đến nhà bếp lấy nước thôi, tôi không cố tình không nghe lời của anh đâu!"
Vũ Minh Nhật bên này quay lưng lại nhìn cô, vẫn là cái thở dài đầy chán nản. "Lúc nãy Puma có làm cô bị thương không?" Anh đánh giá cô từ trên xuống dưới, lại hỏi.
"Không có, tôi không bị làm sao!" Cô lắc đầu đáp, ánh mắt vẫn không ngừng quan sát biểu cảm của anh.
"Không sao thì tốt rồi, lần sau cô nên nhớ kỹ lời tôi đấy! Lúc nãy vì cô đã xâm phạm lãnh thổ của nó, lại còn là một người lạ nên nó mới hung hăng thế thôi, bình thường nó không như vậy đâu!"
"Vâng, tôi biết, là lỗi của tôi!"
"Không còn gì thì cô vào phòng đi, tôi sẽ nhờ người mang nước lên, đừng có chạy lung tung nữa đấy!"
"Vâng, anh không giận tôi đúng chứ, sẽ không đuổi tôi đi thật sao?" Lam Tiểu Nhã mừng thầm nhưng cô vẫn e ngại hỏi.
"Bây giờ nếu cô không đi thì tôi đổi ý đấy!" Vũ Minh Nhật lạnh lùng nhìn cô đáp, có thể thấy anh đang mất kiên nhẫn với cô.
"Vâng, tôi đi ngủ, tuyệt đối sẽ không rời khỏi phòng chạy lung tung!" Lam Tiểu Nhã ngoan ngoãn bước vào phòng, trước khi cô chọc anh nổi giận.
"..."
Vụ ồn ào của Lam Tiểu Nhã cũng khiến quản gia và người hầu choàng tỉnh, trông thấy họ xuất hiện, Vũ Minh Nhật căn dặn họ mang nước đến phòng cho cô.
Sau khi đã giải quyết xong, anh mới lười biếng trở về phòng ngủ. Nhưng khi đến cửa phòng anh lại không vội vào trong, mà trực tiếp đi ngang qua đến chỗ của con báo sư tử đang nằm.
"Mày cũng thật là biết trêu người, tao đoán là đêm nay cô ấy sẽ không ngủ được vì nhớ đến mày đấy!" Anh ngồi bệch xuống nói chuyện với nó, tay còn không ngừng vuốt ve bộ lông mềm mại kia.
Con báo sư tử lúc này như chú mèo nhỏ dụi dụi đầu vào người anh, có thể thấy nó đang rất vui vẻ vì được cưng nựng. Đôi mắt híp lại giống như đang cười, không còn nhận ra sự máu lạnh của nó nữa.
"Lần sau không được làm như vậy đâu, cô ấy không phải kẻ xấu!" Vũ Minh Nhật lại tiếp tục giáo huấn nó. "Được rồi, mày cũng đi ngủ đi, tạm biệt!"
Dạy dỗ con báo sư tử xong, anh mới yên tâm mà quay về giường ngủ.