Vì nụ hôn chớp nhoáng đó của Lạc Nhạn mà mấy ngày nay cô cứ tìm cách tránh né chạm mặt Lạc Dịch. Tự mình gây chuyện giờ phải khổ thế này đây.
“Cậu đúng là ngốc xịt thật. Giờ trốn anh ấy thì có ích gì?” Lưu Ly ngồi bên cạnh vẽ vẽ đủ thứ hình dạng lên giấy trắng.
Lạc Nhạn chán nãn nằm ườn trên bàn học. “Khi đó quá xúc động nên mới hành động như vậy. Giờ tớ hối hận rồi.”
“Đồ ngốc nhà cậu. Vậy cả tuần nay cậu đều không gặp anh ấy?”
Lạc Nhạn phiền muộn gật gù đầu.
“Ây da, cậu không thể như vậy. Ít ra phải hỏi anh ấy đàng hoàng chứ. Cơ mà cũng có thể cậu nghĩ nhiều thôi, dù sao chỉ là hôn lên má thôi mà, cũng không phải là quá đáng trong trường hợp là anh em.”
Cô chớp mắt. “Thật?”
“Có thể lắm. Hơn nữa người đàn ông thành công, lạnh lùng như anh cậu sẽ không để ý mấy tiểu tiết nữ nhi thường tình vậy đâu.”
Lạc Nhạn lại gật gật đầu. “Có lý nhỉ!”
Thế là cô quyết định không trốn anh nữa, tối đó rất quang minh chính đại cùng hai người anh hai và Chung Gia Di ăn cơm.
“Cả tuần nay gặp cô cũng khó thật đấy!” Lại cô chị dâu thích nói khấy người khác.
Lạc Nhạn nuốt miếng đồ ăn xuống mới lên tiếng. “Sát ngày thi rồi nên tập trung ôn bài.”
Lạc Dịch nhìn thoáng cô một cái rồi rời mắt. Đúng là cả tuần nay, chính xác là từ cái hôn đêm đó anh chẳng nhìn thấy bóng dáng của cô đâu. Ban đầu cũng không để ý nhưng quen với sự hiện diện của cô rồi nên qua hai ngày anh bắt đầu nhớ.
Về cái hôn kia anh tạm thời chưa tiện nhắc đến. Thời gian không thích hợp.
Mười một giờ đêm Lạc Nhạn còn đang đau đầu với bộ đề thi thì tiếng gõ cửa vang lên. Không lớn, nhưng cố vẫn đoán được là ai.
Cô vui mừng quên luôn cả chuyện ngại ngùng trước đó lập tức mở cửa.
“Anh.” Cô không thích gọi anh hai lắm. Nên cô luôn hạn chế.
“Ừm.” Không đợi cô mời mình, tự anh đã lách vào trong.
Nhìn trên chiếc sô pha đặt con gấu màu nâu to đùng anh nhíu mày. “Em mua?”
Lạc Nhạn lắc đầu. “Không ạ, bạn em tặng.”
“Bạn trai?” Anh ngồi xuống không muốn đụng vào con gấu đáng ghét bên cạnh.
Cô gật đầu.
“Em đã từ chối nhưng cậu ta bắt em phải nhận quà.” Sợ anh hiểu lầm nên cô nhanh nhẹn giải thích.
Nhìn bộ dáng cúi đầu bặm môi của cô, Lạc Dịch tự nhiên cả người ngứa ngấy. “Lại đây.”
Cô định ngồi chen giữa anh và con gấu kia nhưng anh lại nói. “Đùi anh.”
Cô cắn cắn môi dưới rất ngoan ngoãn ngồi lên đùi anh.
“Ở trường có rất nhiều bạn trai tỏ tình sao?” Anh vuốt mái tóc mềm mượt của cô.
Lạc Nhạn gật đầu. “Nhưng em không thích họ.”
“Anh biết.” Nói rồi anh vỗ vỗ đầu cô. “Thi xong sẽ tặng em một món quà!”
Cô mỉm cười dạ.
Một tuần sau,
“Chủ tịch, chúng ta hiện tại đã nắm trong tay ba mươi phần trăm cổ phần. Thêm mười phần trăm của mình anh là bốn mươi phần trăm. Chúng ta chỉ kém Chung Gia Luân mười một phần trăm nữa thôi đã có thể đẩy hắn ta xuống.” Trợ lý Úc Nham Điền đứng trước mặt người đàn ông nói. Lạc Dịch nhếch miệng gật đầu. “Ngừng thu mua cổ phần. Đến lúc nên trả lại cho bọn chúng một chút nợ nần rồi.”
Đây chỉ mới là bắt đầu thôi, anh sẽ không để những kẻ khiến ba mẹ anh mất mạng, cả những kẻ có liên quan được nhởn nhơ mãi. Tất cả anh đều không tha.
Nợ máu trả máu, nợ tiền trả tiền, đương nhiên anh không ngu ngốc để tay mình nhuốm máu của bọn chúng. Mà anh sẽ khiến chúng từ từ mất từng thứ một cho đến khi không còn gì nữa, từng nỗi đau đớn cắn xé bọn chúng đến chết. Chỉ có như vậy ba mẹ trên trời mới được an yên.