Hôm đó trong làng cũng có một cô gái bị gϊếŧ c·hết.
Lần này không phải chúng tôi không quan tâm mà là chúng tôi không tìm được cơ hội áp sát vào làng.
Tôi không ngờ Lạc Lạc và Hỏa Phụng lại không hề biết cách che đậy khí tức.
Tôi đành phải chỉ họ cách để cho khí tức không phát ra ngoài.
Phải mất một hôm họ mới cơ bản nắm giữ được.
Đến ngày hôm nay chúng tôi quyết định phải tiêu diệt được con ma nữ này để bõ hận.
Chúng tôi tiến vào làng từ sáng sớm.
Lúc mà ma nữ có lẽ lơ là nhất.
Sau đó chúng tôi ẩn nấp, bất động gần bờ sông cả ngày.
Cứ cách một khoảng thời gian chúng tôi lại phát hiện ra một s·óng t·hần thức quét qua.
Có lẽ con ma này vẫn kiêng kị chúng tôi.
Thứ duy nhất chúng tôi không biết là vì sao với năng lực của nó mà nó chỉ vào làng gϊếŧ hại ít người như vậy.
Quả nhiên tới nửa đêm có một bóng áo đỏ bay từ dưới nước lên tiến đến bờ sông.
Nó bắt đầu ngâm nga những lời ru dụ hoặc.
Chúng tôi ngay lập tức áp sát.
Ngay khi con ma nữ không chú ý. Tôi tung chiêu.
"Băng phù thuật."
Tôi phát động một loạt băng phù để đóng băng khúc sông đó để nó không thể như mọi lần mà nhảy xuống sông t·ẩu t·hoát.
Sau đó tôi lại ra hiệu cho hai người Hỏa Phụng và Lạc Lạc.
"Mọi người, lên."
Nghe vậy thì Hỏa Phụng và Lạc Lạc cũng đồng thời lao ra t·ấn c·ông, khiến cho con ma kia phải nhanh chóng phòng ngự.
Khi con sông hoàn toàn bị đóng băng, tôi cũng gia nhập cuộc chiến.
Con ma nữ không ngừng tránh né và phát ra những tiếng động lạ.
"Huhu, hu hu! hu hu hu hu!"
Một lúc sau cả con sông phát sáng.
Con ma nữ lúc này bay tới phía trên con sông.
Thực lực của nó đột ngột tăng mạnh như nhận được ban phước.
Vậy mà đã đột phá cảnh giới ngưng thần.
Nó huyễn hóa ra một hàng loạt cô gái áo đỏ không ngừng phất những sợi lụa đỏ về phía chúng tôi.
Tôi và lạc lạc thì né tránh nhưng Hỏa Phụng lại bị quấn chặt như một chiếc kén.
Hỏa Phụng phát động liệt hỏa thiêu đốt những sợ vải kia thoát ra ngoài.
Vẻ mặt có vẻ không cam tâm vì rõ ràng mình dẫn đội lại bị vây lại.
Cô ngưng tụ một con phượng hoàng lửa công kích về phía hàng loạt cô gái áo đỏ.
Hỏa Phụng hét lớn.
"Hỏa Phung Triều Nguyên."
Ngọn lửa đi qua những cô gái đó.
Chỉ nghe thấy hàng loạt âm thanh gào rít chồng chéo lên nhau vô cùng quỷ dị.
Cô gái áo đỏ cũng lập tức ngưng kết một lớp nước phòng ngự quanh mình sau đó tung ra một loạt cương phong trả đòn.
"Thiên Thủ Thần Chưởng."
Chỉ thấy những cương phong này có hình đầu lâu, có già, có trẻ, có con nít, vô cùng ghê rợn.
Lạc Lạc lập tức lao tới phát động lá chắn gió ngăn cản cho Hỏa Phụng.
Bọn họ bị đẩy lùi lại phía sau.
Tôi thì lập tức lao từ phía dưới lên tân công bất ngờ.
Mục tiêu của tôi là vừa không cho con ma nữ có đường lui, vừa hi vọng có thể đẩy nó ra khỏi con sông để nó không thể nhận được năng lượng bổ xung.
Nhưng tôi đã tính sai.
Công kích của Hỏa Phụng quá cường đại khiến băng trên bề mặt sông đã bắt đầu tan chảy.
Nước phía dưới vậy mà hóa thành những cánh tay bay lên cuốn chặt lấy chân tôi.
Con ma nữ thấy vậy thì nhanh chóng phát động công kích lại phía tôi.
Đám nước dưới chân vô cùng bầy nhầy và dính, khiến tôi không thể né tránh.
Chỉ đành trực tiếp dùng thương kiếm ngạnh kháng một kích.
Tôi lập tức b·ị đ·ánh xuống, đập mạnh xuống mặt băng.
"Hự!"
Tôi phun ra búng mau.
Lạc Lạc lo lắng.
"Huynh không sao chứ?"
Tôi vội nói.
"Ta không sao.
Mọi người mau ngăn cản nó tiếp xúc với mặt nước."
Quả thực mặt băng lúc này đã xuất hiện vô số vết nứt.
Hỏa Phụng và Lạc Lạc thấy vậy cũng lập tức áp sát công kích.
Lạc Lạc ngưng tụ kiếm phong chém liên tiếp ra xung quanh nhưng ma nữ lại thoắt ẩn, thoắt hiện khiến cho công kích của cô dù dày đặc nhưng lại không thể có tác dụng.
Hỏa Phụng thì lực lượng cường đại nhưng cũng không thể công kích trúng mục tiêu.
Hai bên cứ chiêu chiêu qua lại nhưng chỉ là rằng co không phân thắng bại.
Tôi nhanh chóng đứng dậy, lần nữa toan lao tới t·ấn c·ông.
Tưởng chừng như ba người có thể áp chế ma nữ nào ngờ ở phía xa có tiếng "oe oe" của con nít lại gần.
Một thân ảnh như con nít bay với tốc độ kinh người lập tức lao tới.
Cái đầu to của nó húc thắng vào ngực tôi.
Tôi vội đưa thương kiếm ra hoành ngang phía trước.
Cố gắng chống đỡ nhưng không thể.
Lực đạo của con ma trẻ em kia quá mạnh mẽ.
Tôi tiếp tục bị hất văng ra xa, lần nữa đập xuống mặt băng.