Vài tháng sau chúng tôi đi qua rất nhiều ngôi làng nhỏ.
Người dân đều đã từ thành trì lân cận trở về tiếp tục sinh sống.
Những Thành Hoàng, Hà Bá cũng đã được lệnh hỗ trợ người dân dựng lên kết giới tại nhà dân tránh ma quỷ làm loạn.
Tuy nhiên phía bên ngoài làng vẫn có vô số ma quỷ luẩn quẩn.
Đa phần họ đều là n·gười c·hết trong đợt ma quái t·ấn c·ông vừa rồi.
Họ đều có chấp niệm nên không thể siêu thoát, người thì nhớ con nhớ cái.
Người thì vấn vương tiền bạc, người thì có hận thù chưa nguôi.
Chúng tôi vừa đi vừa tiện tay tiêu diệt.
Nếu không nhanh chóng tiêu diệt một khi đám quỷ hồn này mạnh lên thì kết giới bảo vệ dân chúng cũng vô dụng.
Trên đường tôi cũng thấy rất nhiều người đi đường c·hết đói.
Xác c·hết nằm la liệt.
Đám ma quái khi t·ấn c·ông hầu như đã tiêu diệt tất cả những gì có thể ăn được.
Những con sông cũng không còn cá để ăn, cây cối thì úa tàn.
Cái cảm giác mất hết hi vọng nó vô cùng đáng sợ.
Những người đói như những cô hồn sống họ cứ vật vờ chờ đợi tử thần tới bất cứ lúc nào.
Họ không có sức để nói, để đi hay thậm chí là thở.
Chúng tôi dù rất cảm thông nhưng cũng không sao giúp hết được.
Phải mất vài tháng để những vị thần khôi phục lại sức sống nhưng trong thời gian đó dân nghèo sẽ vẫn phải chịu đựng.
Một ngày cuối xuân khi chúng tôi đang đi trên đường thì bắt gặp một người phụ nữ.
Nói chính xác thì đó là một cái xác với một bên mặt đã bong tróc chỉ còn xương trắng.
Một bên chân, bên tay cũng đã lộ xương trắng.
Cái bụng thì ròi bọ lúc nhúc nhưng vẫn bước đi.
Trên tay thì vẫn ôm một đứa bé quấn trong tã.
Đứa bé chốc chốc lại gào góc.
"Oe, Oe, Oe, Oe!"
Cái xác lại xé một miếng thiệt trên mặt đút cho đứa nhỏ.
Ăn xong đứa nhỏ liền ngừng khóc cười khanh khách.
Nhìn vậy chúng tôi đều cảm thấy rất buồn.
Kiếm Tâm bảo.
"Hoàng Thao, con mau giải thoát cho họ đi."
Thanh Tuyết thấy vậy vội vã ngăn cản.
"Khoan đã, còn đứa bé."
Nghe vậy tôi cũng khá do dự.
Kiếm Tâm thở dài.
"Hài! Bà mẹ khi c·hết vì không muốn rời xa con nên vẫn cố ở lại thân xác chăm sóc cho đứa nhỏ.
Đứa nhỏ thì cũng không muốn rời xa mẹ của nó nên đã cũng ở lại thân xác.
Hai bọn họ tưởng chừng như đang sống nhưng thực tế đã hấp thu rất nhiều oán khí thiên địa.
Chỉ cần một thời gian nữa khi thể xác kia không chống đỡ được nữa họ sẽ hóa quỷ ngay."
Nói rồi Kiếm Tâm vung ra một đường kiếp quang chém qua cơ thể hai người.
Cả hai cái xác bị xẻ làm đôi, linh hồn cũng hóa thành tinh phách.
Bây giờ chúng tôi mới thấy rõ phía dưới đứa trẻ bây giờ cũng đã đầy ròi bọ, nào có thể sống.
Có chăng chỉ là phía trên là hình dáng con người.
Nếu người nào ngu ngốc ôm đứa nhỏ rất có thể nó sẽ nhào lên cắn vào cổ họ ngay.
Có lẽ đây chính là chấp niệm bi ai của những con người số khổ.
Họ muốn sống, họ khao khát được sống nhưng đời lại không cho họ sống.
Chúng tôi cứ vậy tiếp tục đi đường mà không sao vui được.
Có lúc chúng tôi còn thấy có người đang ăn thịt n·gười c·hết nữa cơ.
Kiếm Tâm cũng không chần chừ mà chém gϊếŧ.
Kiếm Tâm cũng giải thích
"Mười kẻ như vậy thì chín kẻ là ma đói nhập xác, một kẻ là bại hoại trong loài người.
Mặc dù hiện nay dân không đủ ăn nhưng vẫn có thể kiếm được chút gì đó lót dạ.
Như chúng ta vậy, sau cuộc chiến linh khí thiên địa dày đặc hơn.
Cây cối cũng nhanh chóng đâm hoa kết quả.
Chỉ cần cố gắng một chút là vẫn có cái ăn.
Vậy mà đã qua mấy tháng vẫn còn kẻ ăn xác người thì nên gϊếŧ."
Mặc dù Kiếm Tâm nói vậy, chúng tôi cũng hiểu việc mình làm không sai.
Nhưng những người kia họ có sai không? Họ không sai. Họ cũng chỉ đang cầu sinh mà thôi.
Càng ngày chúng tôi càng thấy được sự tàn ác của ma quỷ.
Đồng thời không khí u uất, mệt mỏi ngày càng lớn.
Nhìn những người cùng khổ mà bất lực khiến chúng tôi không tài nào vui nổi.
Ngay cả Hoa Tâm thường ngày cười cười, nói nói cũng lặng lẽ mấy ngày nay.
Cuối xuân chúng tôi đã tới một ngọn núi nhỏ.
Nơi đây cảnh sắc vô cùng tươi đẹp, hoa trái xinh tươi.
Có lẽ nơi đây là một nơi tu hành của một môn phái nào đó.
Tuy nhiên chúng tôi lại không hề thấy có người dân thường mà lại thấy rất nhiều động vật, có hàng trăm cây cổ thụ rợp trời.
Tiếng chim hót níu no, động vật chạy nhảy vui đùa khác hẳn với không khí u uất từ khi chúng tôi xuống núi.
Chúng tôi đi theo hàng cây khổng lồ vào trong.
Hai bên là những cái cây rất lớn màu lá sặc sỡ.
Có cây ánh kim sắc, có cây lá hồng, có cây lại có những cái dây leo buông xuống thành những cái xích đu, lại có những cây chuối cao hai ba mươi mét, cây tre thì tới trăm đốt cao chót vót.
Những con vật như voi chín ngà, gà chín cựa, phượng hoàng, kì lân cũng có.
Chúng nhìn chúng tôi nhưng không hề sợ hãi.
Chúng tôi đi rất lâu mới thấy một vị cô nương ra tươi cười đón.
"Chào mừng các vị đã đến với khu rừng vô tận.
Mời đi theo tôi."
Chúng tôi như bị mê hoặc mà chỉ biết đi theo.
Vào đến trong thượng viện chúng tôi nhìn thấy bốn người đang ngồi.
Một vị mặc thanh y, tóc dài, trên đầu còn đeo một cái mũ âu lạc trông rất khôi ngô.
Một người thì mặc bộ đồ đỏ rực trông đầy uy mãnh, thậm chí râu tóc ông ta đều có màu đỏ, một ông lão mặc bộ đồ trắng chống gậy, lưng hơi còng, râu tóc bạc phơ.