Chúng tôi mặc dù đã cách xa một đoạn mà vẫn cảm thấy kinh hãi.
Ngay khi tưởng đã cắt đuôi được đám đó nhờ dịch chuyển và áo choàng bóng tối thì một bóng trắng nhảy vụt ra kéo Trưng Nữ rơi xuống đất.
Tôi nhận ra đó mà một kẻ đã bị ma cà rồng đồng hóa, người ta hay gọi chúng là Bạch Ma.
Đặc trưng lớn nhất là hàm răng vô cùng sắc nhọn và nước da trắng.
Cánh tay thì khẳng khiu, gầy gò do thiếu chất.
Hắn như dại mà cứ há miệng rồi táp về hướng mặt Trưng Nữ.
Trưng nữ đưa tay lên mà vùng vẫy.
Lớp găng tay chạm vào hàm răng mà bị rách, lập tức hóa đá tên vừa lao tới.
Có lẽ bản chất hắn vẫn là con người nên không có sức kháng lại lời nguyền như các sinh vật khác.
Mọi chuyện kể thì lâu nhưng diễn ra rất nhanh.
Lập tức lại có một đám khác lao tới.
Bạch Tượng tuy sợ hãi nhưng theo bản năng, nó hóa thân khổng lồ mà liên tục dẫm đạp xung quanh khiến không ít tên Bạch Ma tính lại gần Trưng Nữ và Bạch Tượng hóa thành thịt nhão.
Tôi thì liên tục dùng dịch chuyển để trèo lên trên cây cao nhằm thoát thân.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Trên cây cũng có những con mắt đỏ ngầu.
Đó chính là đám ma sói.
Chúng như những con sóc nhảy qua các cành cây mà lao tới.
Bất đắc dĩ tôi phải dùng con át chủ bài.
Tôi nhắm tới chỗ có nhiều Bạch Ma mà ném thịt động vật đã thu thập trước đó.
Quả nhiên bị mùi máu thu hút, đám quái vật bắt đầu nhảy vào sâu xé lẫn nhau.
Tôi thúc dụng Bạch Tượng.
"Mau, đem trưng nữ đi.
Anh sẽ ở sau xử lí."
Bạch Tượng nghe vậy thì lấy vòi, quấn lấy Trưng Nữ mà chạy.
Tôi ở phía sau không ngừng giải máu thịt để thu hút đám quái vật này.
Chẳng biết qua bao lâu thì trong không gian của tôi cũng đã không còn thịt sống nữa.
Tôi cũng không còn thấy con quái vật nào xuất hiện nữa.
Thì ra trời đã sáng từ bao giờ.
Vậy là đêm thứ hai đã trôi qua.
Chúng tôi tìm một nơi quang đãng để nghỉ ngơi.
Bạch Tượng giờ đã hóa thành một con tiểu voi chui vào ngực Trưng Nữ mà run rẩy.
"Không chơi nữa đâu.
Đại ca thối lừa Voi.
Trong này toàn quái vật, chẳng có cái gì đẹp cả."
Trưng Nữ phải cố gắng dỗ dành cả nửa ngày.
Tôi cũng phải đem hết những thứ xinh đẹp như đá quý, son phấn trong không gian ra mới khiến Bạch Tượng ngừng khóc.
Nghỉ ngơi thoáng chốc chúng tôi lại lên đường.
Theo như những gì Bá Tước Huyết Hưng nói thì quãng đường còn lại chỉ cần một đêm nữa thôi.
Mặc dù nói vậy nhưng thực sự không dễ chút nào.
Đêm đầu tiên có thể đám quái vật không chú ý nên để chúng tôi đi qua thuận lợi.
Đêm thứ hai chúng đã ngửi thấy mùi chúng tôi thì há để chúng tôi thoát.
Cũng may tôi đã có chuẩn bị.
Nhưng đêm nay chúng tôi lấy cái gì ra để đấu lại đám này đây.
Giờ chỉ có thể liều mạng đi càng nhanh càng tốt.
Nếu có thể dùng hết sức mà đi qua thì sẽ là sự may mắn, còn nếu không thì đành chấp nhận thôi.
Có những chuyện càng nghĩ sẽ càng không có đáp án.
Chi bằng cứ dốc sức mà làm thôi.
Đang đi thì chúng tôi nhìn thấy một đầm lầy.
Trong đó lờ mờ thấy rất nhiều xương và da động vật.
Chúng bốc nên một mùi vô cùng kinh khủng.
Có lẽ đây là những thứ thừa thãi bị thải ra của đám quái vật kia.
Nói dễ nghe thì đó là bãi rác của chúng.
Chợt tôi nhớ ra Bá Tường Huyết Hưng nói rằng chúng sẵn mồi nhờ mùi vị và âm thanh.
Âm thanh thì tôi có không ít đồ vật mang năng lượng có thể kích hoạt được.
Trước đó lấy được trong bảo khố của tộc người lùn, có lẽ nó sẽ đánh lừa quái vật.
Chỉ là mùi thì có hơi khó.
Thấy đống rác từ xác của các sinh vật kia, tôi đưa mắt nhìn Trưng Nữ và Bạch Tượng.
Thấy tôi dừng lại rồi lại nhìn vũng bùn rồi lại nhìn mình.
Trưng Nữ như hiểu tôi muốn nói gì liền cắn răng mà nói.
-"Bạch Tượng à.
Em hóa nhỏ lại đi.
Rồi nhắm mắt lại, chị có quà cho em này."
Nghe vậy Bạch Tượng rất vui.
Nó liền nhắm mắt rồi ríu rít hỏi.
"Quà gì vậy?
Cho em nhanh lên."
Trưng Nữ xoa đầu con bé.
"Ngoan, nhắm mắt lại đi."
Sau đó cô ôm lấy Bạch Tượng rồi nhắm mắt nhắm mũi lao thẳng về phía đống bùn bẩn.
Thấy vậy tôi vội cản lại.
"Này, hai người điên à."
Tôi nhanh chóng dịch chuyển ra sau lưng mà kéo Trưng Nữ lại.
Thấy vậy Trưng Nữ mở mắt ra có vẻ không vui vì cô phải vất vả lắm mới chuẩn bị tinh thần làm điều mà không cô gái nào dám làm.
Ấy vậy mà tôi lại ngăn cản.
Tôi tức giận hỏi.
"Này, không phải anh muốn chúng tôi lao vào đó à?"
Tôi thấy vậy thì cười khì khì.
"Cô có bị ngốc không?
Đó là chỗ bùn thối cô nhảy vào đó làm gì?
Ý tôi là chúng ta tìm một chỗ bùn sạch có thể che đậy mùi vị là được rồi."
Nghe vậy Trưng Nữ tức giận mà mắng.
"Sao anh không nói sớm, làm người ta cứ tưởng?"
Tôi lại cười.
Bạch Tượng thấy lâu quá vội hỏi.
"Xong chua, quà của em đâu."
Trưng Nữ theo phản xạ nói.
"Xong rồi."
Nhưng khi Bạch Tượng mở mắt ra, không thấy gì nó liền sầm mặt lại.
Trưng Nữ đưa mắt cầu cứu tôi vì biết trong không gian của tôi có nhiều đồ.
Bất đắc dĩ tôi đem hết đồ đạc linh tinh ra cho Bạch Tượng chọn.
Ai mà ngờ, cô bé lại chọn ngay bộ đồ lót màu đỏ của Trưng Nữ khiến nàng đỏ mặt.
Tôi tưởng tượng ra cảnh một con voi mặc đồ lót mà cũng xanh cả mặt vội nói.
"Cái đó xấu lắm.
Em mặc nó sẽ xấu đi đấy."
Sau đó cố gắng tìm một bộ đồ xinh đẹp cho Bach Tượng.
Cơ mà tay tôi lục ra thì toàn là đồ lót.
Trưng Nữ đã không thể chịu được trực tiếp sút bay tôi.
"Cút ngay, anh là cố ý lục đống đồ đó của tôi chứ gì."
Quả thật là tôi bị oan.
Tôi đâu biết đó là chỗ chỉ có đồ lót.
Mãi sau Trưng Nữ mới tìm được một sợi dây truyền khá đẹp tặng cho Bạch Tượng.
Nhận được quà thì Bạch Tượng liền vui vẻ trở lại.
Chúng tôi cũng có thể yên tâm làm việc.
Men theo dòng chảy, chúng tôi cũng tìm thấy một chỗ có bùn có vẻ sạch sẽ.
Trưng Nữ lại dỗ dành lừa gạt Bạch Tượng là chơi trò hóa trang để đi dọa đám quái vật kia.
Bạch Tượng nghe có thể dọa được cả quái vật thì rất hứng thú.
Vậy là chúng tôi bắt đầu lấy bùn bôi lên người.
Sau đó tôi bố trí những cái máy phát thanh dọc đường đi.
Sau khi tất cả đã xong xuôi, đêm đó, chúng tôi dốc toàn lực mà chạy.
Quả nhiên phía sau không ngừng có t·iếng n·ổ và tiếng sói tru giận dữ.
Điều đó có nghĩa là kế hoạch của tôi đã thành công.
Dưới sự yểm hộ của áo choàng bóng tối nữa thì chúng tôi đã trải qua đêm thứ ba trong bình an.