Chương 254: Bạch TượngSau đó chúng tôi tiếp tục trò chuyện một chút.Tôi quyết định sẽ hỗ trợ Lâm Quyền trở thành tinh linh vương đời này.Dù sao thêm một người là thêm một phần sức mạnh.Lâm Quyền cũng không phản đối mà trao đổi hết mọi kế hoạch với tôi.Nửa ngày sau, Chúng tôi nhanh chóng quay lại nơi trước đó Trưng Nữ ở.Nhưng giờ ở đó trống trơn, chỉ thấy một hàng lớn cây đổ rạp.Đoán chắc có sự cố xảy ra, tôi lập tức đuổi tới.Lâm Quyền cũng nhanh chóng đuổi theo.Qua trò chuyện, cậu ta cũng biết mình còn một đồng đội là người bình thường nữa.Lần theo dấu vết, chúng tôi rất nhanh nhìn thấy vài tinh linh đang truy đuổi một con voi trắng.Mà voi trắng phía trước lại đang dùng vòi cuốn lấy Trưng Nữ.Trên lưng voi là một đôi cánh rơi rất cổ quái.Tuy nhỏ nhưng lại có thể nâng cả cơ thể voi giúp nó di chuyển dễ dàng.Tuy nhiên trung quy thì nó vẫn không đủ nhanh.Rất nhanh con voi đã bị vấp ngã.Trưng Nữ thì bị hất bay qua một bên.Tôi lờ mờ thấy được hai tên tinh linh dương cung nhắm thẳng vào Trưng Nữ.Tôi hét lớn."Không?"Âm thanh tuyệt vòng của tôi vang lên.Trưng Nữ thì đang cố gắng bò dậy, cũng chẳng kịp né tránh.Con voi kia cũng vô cùng nhân tính mà nói."Đừng mà."Chỉ thấy hai mũi tên rời cung, bay thẳng hướng Trưng Nữ nhưng khi chúng tôi tuyệt vọng lại thấy 2 mũi tên đó lần lượt b·ị b·ắn đổi hướng.Nhìn lại thì thấy chính là Lâm Quyền đã bắn bay chúng đi.Hai tên tinh linh kia kinh hãi vì tài bắn tên của kẻ ra tay nhưng khi nhìn lại thấy là Lâm Quyền thì lập tức tiếp tục rút tên mà bắn.Lúc này thì không nghi ngờ gì nữa chúng là địch không phải là bạn.Tôi dùng dịch chuyển tiến tới phía sau một tên đang cài tên mà một dao c·ứa c·ổ.Lâm Quyền cũng bắn ra một mũi tên ngay khi tên tinh linh còn lại cũng bắn ra.Hai mũi tên chạm nhau nhưng lực lượng và tốc độ của Lâm Quyền mạnh hơn nên trực tiếp xuyên qua rồi cắm vào đầu tên tinh linh nọ.Thấy kẻ địch đều bị xử lí, tôi lập tức chạy tới chỗ của Trưng Nữ."Em không sao chứ?"Lúc này như đã hoàn hồn, Trưng Nữ vội đáp."Em không sao.Mau xem Voi Con có sao không?"Thay vì lo cho mình thì Trưng Nữ lại lo lắng cho con voi trắng.Thấy vậy tôi cũng quay sang.Lúc này thì thấy Lâm Quyền đang nhìn con voi mà run rẩy."Em ... em là Bạch Tượng phải không?"Nhưng chỉ thấy coi voi kia có vẻ còn rất sợ hãi.Nó lấy hai cái tai che mắt rồi nói lớn."Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta."Lâm Quyền vội vã lao tới ôm lấy Bạch Tượng vuốt ve mà rơi nước mắt."Không sao đâu, có anh ở đây rồi.Bọn xấu đã bị anh xử lí hết rồi.Em không cần sợ nữa."Phải sau một hồi thì Bạch Tượng mới đỡ hơn.Nó hóa thành một con voi nhỏ như mèo con mà đậu trên vai Trưng Nữ.Thấy bướm bay, lại tinh nghịch mà đuổi theo.Tôi nhìn Lâm Quyền thì hắn như đoán được suy nghĩ của tôi mà buồn bã trả lời."Đây là một cô bé nhân tộc tên Bạch Tượng.Vốn dĩ cha mẹ cô ấy đều là phù thủy con người.Họ là bạn tốt của cha ta.Bình thường họ cũng được các tinh linh vô cùng tôn quý nhưng không hiểu vì lí do gì mà giờ Bạch Tượng ra nông nỗi này?"Trưng Nữ cũng thắc mắc."Sao anh nhận ra đó là Bạch Tượng?"Lâm Quyền mới chỉ vào phía sau mông Bạch Tượng có một vết bớt trái tim rồi nói."Vết bớt đó là kí hiệu rõ nhất.Với cái cách nói chuyện đó của Bạch Tượng, tôi quá quen thuộc rồi.Khẳng định đây chính là cô ấy."Nghe xong thì Trưng Nữ gật gù như đã hiểu còn tôi nhìn Lâm Quyền cười cười, ý vị sâu xa.Như thấy được ý nghĩ trên nụ cười đê tiện của tôi Lâm Quyền vội giải thích."Kì thực thì Bạch Tượng sống với chúng ta từ nhỏ nên ta mới rõ ràng như vậy thôi chứ chúng ta chưa hề có gì.Dù sao cô ấy mới có 16."Tôi nghe vậy thì nhún vai."Tôi đâu có nói là hai người có gì đâu?"Lâm Quyền ho khan rồi bắt đầu đánh trống lảng.Nhìn Bạch Tượng bỗng chốc giống như biến thành đứa trẻ ngốc khiến ai cũng xót xa.Tôi lại hỏi Lâm Quyền."Nếu cô ấy là bị phù phép hóa thành hình dạng voi thì có cách gì giải được không?"Lâm Quyền lắc đầu."Muốn giải nguyền thì chỉ có các phù thủy cao cấp thôi mà đây là Trường Sơn, là nơi thuộc tinh linh tộc nên không hề có chỗ của các phù thủy.Muốn tìm phù thủy cao cấp thì phải tới nhân tộc.Nhưng theo chúng ta biết được thì cha mẹ của Bạch Tượng cũng là phù thủy cao cấp nhất rồi nên để tìm được người giải nguyền này e là không dễ."Trưng Nữ cũng cảm thán."Khổ thân con bé, không hiểu nó đã phải sống như thế nào trong hình hài một con voi như vậy lâu nay?"Cứ vậy chúng tôi trò chuyện cả một đêm.Dù sao ở đây, câu chuyện của ai cũng đau khổ không kém nên chỉ có thể than thở một chút cho vớt bớt muộn phiền.Ngày hôm sau, chúng tôi quyết định tiến tới cây tổ để giúp Lâm Quyền giành được vương vị.Còn Bạch Tượng thì ngốc ngốc bám lấy Trưng Nữ mà không rời.Có lẽ vì cả hai đều là nữ nhi nên khá vui vẻ.Mỗi tội là tôi không thích Bạch Tượng chút nào vì cô bé đậu trên vai Trưng Nữ mà nói."Chị gái xinh đẹp.Chị làm thế nào mà đẹp thế."Trưng Nữ xoa đầu con bé mà nói."Chị đẹp vì chị ngoan đó."Bạch Tương lại tiếp."Ơ thế sao chị đẹp thế sao lại đẻ ra ca ca xấu thế kia?"Nói rồi cái vòi chỉ vào tôi.Tôi tức xì khói vì dù tôi thấp cũng sinh ra không lâu nhưng không thể coi tôi là trẻ con chứ.Đặc biệt là lại bảo tôi là con của Trưng Nữ nữa chứ.Tôi nhìn thấy một quả ớt, đôi mắt đảo quanh rồi tôi bắt đầu cười gian."khì khì khì."Tôi giả vờ vặt, ăn và khen ngon."Ôi, cái quả đo đỏ này đúng là mỹ vị nhân gian mà."Thấy vậy Bạch Tượng cũng bắt trước ăn theo."Đâu, để ta xem."Sau đó là tiếng chửi mắng không dứt."Anh trai xanh nè thối.Anh lừa Bạch Tượng.Cay quá, cay quá.Bắt đền đó."Tôi lại đưa cho cô bé một quả màu xanh bảo."Quả màu đỏ cay, quả màu xanh không cay nhé."Bạch Tượng ngốc cũng chẳng nghi ngờ mà lại ăn.Ăn xong lại dãy đành đạch."Anh trai thối lại lừa người ta.Chị gái xinh đẹp.Mau đánh mông anh trai thối đi."Thấy cảnh tượng này Trưng Nữ cũng hết nói nổi vì tự dưng có cảm giác mình trở thành mẹ của hai đứa trẻ.Lâm Quyền đi trước cũng mỉm cười, chỉ là vẫn hết sức đề cao cảnh giác chứ không dám lơ là chút nào.